Minh Tuệ định không quá vội để kể cho họ nghe chuyện vui. Cô nhìn thấy ông bác bảo vệ định rời đi thì liền gọi lại: “Chú, chú đi đâu thế? Không ở lại xem thử con mình có ổn không à?”
“Cô… Cô nói gì thế? Con gì ở đây?”
Ông bác bảo vệ lắp bắp, định quay lưng đi nhanh hơn thì trước mặt ông ta lại xuất hiện hình bóng của vợ mình. Bà ta xông thẳng tới, đấm đá túi bụi vào ngực và bụng của ông ta để hả cơn giận:
“Tôi cho ông đi làm để kiếm tiền lo cho gia đình, chứ không phải để ông mèo mả gà đồng với cái đứa nhỏ tuổi hơn cả con gái mình.”
“Á, đừng đánh nữa. Bà nghe tôi giải thích.”
Ông bác không ngừng bảo vệ bản thân. Ông ta khó khăn lắm mới xin vợ ra ngoài làm việc sau khi chịu những năm tháng bị bà chì chiết. Vậy mà trong một phút không kiềm lòng được, ông ta đã làm ra chuyện có lỗi với người nhà.
“Giải thích hả? Cả một đống hình ở đây mà ông muốn chối sao?”
Bà vợ quăng hết đống hình ông bác ăn nằm với người khác vào mặt ông ta. Vài bức vô tình bay tới gần chân của Hữu Thịnh. Anh ta nhặt lên, nhìn kỹ một chút thì bàn tay liền run đến không kiềm lại nổi. Anh ta nhanh chóng lấy những tấm hình khác dưới đất để chứng thực suy nghĩ của mình. Chúng đều là ảnh nóng của Quỳnh Nga và ông bác bảo vệ.
Sau khi hỏi rõ đầu đuôi, bệnh viện nhanh chóng mời hai ông bà ra khỏi vì tội gây ồn. Còn Hữu Thịnh thì đã ngồi bệt xuống ghế mà thất thần. Anh ta đã bị lừa.
Thì ra vào đúng cái hôm Minh Tuệ lên công ty đưa cơm chiều, Quỳnh Nga đã cùng Hữu Thịnh ở lại tới tối để uống rượu. Cô ta có cảm giác như cô ta sắp bị mất đi con rùa vàng là Hữu Thịnh nên ra sức quyến rũ. Tuy nhiên anh ta chỉ nghĩ tới mỗi hình ảnh ban chiều của vợ mình nên quyết định ra về.
Quỳnh Nga dù có cố tình rù quến cỡ nào thì Hữu Thịnh cũng không ở lại. Cô ta tức giận, một phát nốc hết chai rượu rồi đi loạng choạng xuống hầm xe. Ông bác thấy cô ăn mặc hớ hênh, lại phát tiết ngay trong công ty thì nghĩ chắc cô ta có chức có quyền mới dám làm vậy. Vì thế trong phút chốc đã nảy ra ý xấu.
Nói tóm lại, Hữu Thịnh đã bị cắm một cái sừng to bự trên đầu. Quả báo mà!
Minh Tuệ bật cười thích thú, càng cười thì cô càng không dừng lại được nhưng hai mắt lại đỏ hoe khiến ngta tự hỏi liệu có phải cô dùng nụ cười để che đậy đi điều gì đó không?
“Thì ra con đó nó lừa con. Đứa bé không phải của con. Con đàn bà mưu mô xảo quyệt.”
Mẹ chồng tức đến phát khóc. Bà ta mong mỏi đứa cháu này nhiều đến mức nào, cuối cùng lại bị một con bé ranh lừa lộc. Tiền vàng, đồ ăn và thời gian bỏ ra quá mức uổng phí.
“Tôi nghĩ bác nên tích đức một chút. Tránh cho sau này tuyệt tử tuyệt tông.”
Minh Tuệ cảm thấy nhà họ còn chưa quá bi thảm, vì thế thẳng thừng châm thêm dầu. Mà lời này của cô thành công chọc tức bà mẹ chồng. Bà ta đi tới nắm lấy tóc của cô, vừa nói vừa không ngừng động thủ:
“Tất cả là do cô. Cô là đồ sao chổi. Nếu không phải cô gả vào nhà tôi thì nhà tôi đã con cháu đầy đàn rồi.”
Tuy nhiên Minh Tuệ cứ mặc cho bà ta đánh đập mình. Càng gây thương tổn nhiều thì cô càng dễ dàng tính hết nợ nần lên đầu bọn họ, vì thế cô tiếp tục chọc tức:
“Dù không phải tôi thì cũng không có cảnh tượng đó đâu. Vì sao bà biết không? Tại vì con trai bà yếu sinh lý. HAHAHAH!”
Minh Tuệ cố gắng lấy trong túi xách ra tờ giấy khám nghiệm vô sinh của Hữu Thịnh.
Quay lại thời gian vào công ty được một tháng, Gia Hưng thực hiện đúng lời hứa của mình. Anh tổ chức cho nhân viên một buổi đi khám sức khỏe tổng quát. Đây là thời cơ tốt để chứng nhận liệu suy nghĩ của anh có phải là sự thật hay không. Và với vài sự gây rối, Hữu Thịnh đã một mình đến phòng khám và được xác nhận vô sinh.
Vì vậy mọi tội lỗi là ở anh ta. Chứ không phải vì bất kỳ ai.
Khi Gia Hưng đưa tờ giấy xét nghiệm đến cho Minh Tuệ, cô vô cùng ngỡ ngàng. Thật ra cô chỉ nghĩ Quỳnh Nga có con với người khác là một phần mười chắc chắn chứ không đoán được Hữu Thịnh vô sinh. Vậy có nghĩa mấy năm qua cô chịu tiếng oan thay cho anh ta rồi.
Và ngày hôm nay là ngày Minh Tuệ lật bài ngửa. Cô muốn cả nhà của Hữu Thịnh sáng mắt ra. Tuy nhiên nhờ ơn mẹ chồng, cô càng có thêm chứng cứ hữu ích khác. Đó là bạo lực gia đình ngay trong bệnh viện, nơi có camera theo dõi sát sao và sự chứng kiến của nhiều người.
Minh Tuệ đi khám nghiệm thương tích và nhờ bác sĩ ghi mọi thứ vào giấy một cách rõ ràng nhất có thể. Nó trở thành bộ sưu tập trong việc ly hôn của cô.
Tuy nhiên cô đã đánh giá thấp Hữu Thịnh. Anh ta không hề trách cứ cô vì đã tiết lộ bí mật hay khiến gia đình anh ta tan nát, ngược lại bám riết lấy cô như một con ruồi dơ bẩn.
“Bây giờ anh chỉ còn mình em thôi. Làm ơn quay về nhà đi.”