Ẩn Sau Vỏ Bọc Hạnh Phúc

Chương 14: Giao Kèo Với Chủ Tịch




Minh Tuệ giữ im lặng suốt mười phút. Gia Hưng cũng chỉ nhìn cô mỉm cười chờ đợi. Nhưng cô lại cúi đầu và bảo:

“Xin lỗi, tôi đi lộn chỗ.”

Gia Hưng ngờ nghệch, thấy Minh Tuệ thật sự định rời đi thì nhanh chóng đứng dậy: “Chờ đã.”

Anh bước dài tới, từ phía sau cô mà chặn cửa lại. Mùi nước hoa đắt tiền quanh quẩn bên mũi khiến cô có cảm giác như bản thân bị giam cầm bởi người đàn ông xa lạ này.

“Anh tính làm gì? Tôi là người đã chồng.”

Cô run rẩy bảo. Nếu gặp một lần thì sẽ xem là tình cờ, còn gặp nhiều lần như thế này thì chắc chắn là nghiệt duyên. Cô muốn lên chùa và nhờ sư thầy cắt đứt nó ngay lập tức.



“May mắn tôi là người chưa có gia đình.”

Gia Hưng mỉm cười đắc ý, nhưng thấy Minh Tuệ run rẩy nhiều hơn thì cũng không chọc cô thêm:

“Nhưng tôi ghét cái cảnh ngoại tình xuất hiện trong công ty của tôi. Nên như thế này, tôi cho cô một tháng để giành được dự án mới cũng như cho cô cơ hội để ly dị tên chồng kia mà không mất một xu nào.”

Minh Tuệ nhíu mày, có chút không tin tưởng nhưng Gia Hưng đã tự động quyết định tiếp:

“Hiện tại tôi chính thức nhận cô vào công ty với chức vụ quản lý. Tôi không biết cô làm gì, chỉ cần lấy được dự án và đè đầu cưỡi cổ hai người kia cho tôi chiêm ngưỡng.”

Thế là Minh Tuệ đường đường chính chính trở thành quản lý cấp cao. Họ đồn nhau rằng cô thật chất là tiến sĩ có bằng cấp nước ngoài, luôn ở nhà làm việc qua mạng với công ty. Bây giờ cô mới chịu lộ diện.

Lại có lời đồn rằng cô là người đã cùng chủ tịch vào sinh ra tử trong một dự án vô cùng thành công. Nhưng vì lý do sức khỏe nên cô mới nghỉ ngơi vài năm và lấy chồng. Bây giờ chủ tịch đích thân mời cô về làm việc dưới trướng.

Những lời đồn đãi liên tục phát tán. Tuy nhiên tất cả chỉ là để nâng cao danh tiếng tốt đẹp của Minh Tuệ mà thôi. Và điều này là ý kiến của Gia Hưng. Đơn giản vì anh thích thú với việc xem một người nào đó giải quyết các rắc rối của họ.

Minh Tuệ cũng đau đầu với đống tin đồn đó. Cô biết Gia Hưng đang thử thách cô nhưng tất nhiên cô sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy. Vì thế, cô ở một bên không ngừng liên lạc với khách hàng mới, bên khác bắt đầu săm soi Hữu Thịnh và Quỳnh Nga.

Tuy nhiên còn chưa kịp làm gì thì Hữu Thịnh đã kéo Minh Tuệ ra một góc riêng rồi chất vấn:



“Vì sao em lại tới đây? Em muốn làm gì? Có phải em với chủ tịch có gì đó với nhau không?”

Cô nhướng mày, đẩy anh ta ra rồi phủi bụi trên tay mình: “Đừng nghĩ ai cũng giống như anh. Tin đồn chỉ là tin đồn, nhưng trong đó có một cái là đúng. Tôi có thực lực. Anh đừng quên tôi từng là người như thế nào.”

Hữu Thịnh nghiến răng, nhớ tới dáng vẻ Minh Tuệ từng có một khoảng thời gian ngẩng cao đầu mà sống. Cô luôn được người khác trọng dụng vì đầu óc nhanh nhạy và xử lý công việc chỉnh chu. Lúc ấy, anh ta khó khăn lắm mới lấy lòng và cầu hôn được với cô.

Mẹ anh ta từng ngăn cản nhưng anh ta đã bị sự mạnh mẽ của cô thu hút. Anh ta thích thú trong việc chinh phục được cô, sau đó lại sợ cô sẽ bị người khác cướp mất mà yêu cầu cô ở nhà làm nội trợ. Rồi sau này thì sao?

Anh ta chê bai cô chỉ biết lẩn quẩn trong bếp và sa vào lưới tính với Quỳnh Nga. Bây giờ cô trở lại như trước thì anh ta đã thấy sợ vì cô không còn nằm trong lòng bàn tay của anh ta nữa.

Chưa kể đến dạo gần đây sau khi ở chung với Quỳnh Nga, Hữu Thịnh chỉ toàn nhìn thấy bóng hình của Minh Tuệ khắp mọi nơi. Quỳnh Nga quá lười nhác và đỏng đảnh. Chuyện gì cũng đổ hết lên người anh ta khiến anh ta phải vào bếp, rửa chén và dọn dẹp nhà cửa. Lúc trước khi còn cô bên cạnh thì anh ta không cần đụng vào dù chỉ là một ngón tay.

Anh ta phát hiện hình như anh ta đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng!

Tất nhiên Minh Tuệ thấy hết những thứ đó. Cô đối xử tối với anh cũng chỉ vì muốn trong lòng anh ta ghi dấu sâu sắc tất cả vẻ đẹp ấy. Để khi anh ta vỡ mộng với Quỳnh Nga, cô càng dễ đạp anh ta xuống vũng bùn lầy tội lỗi.

“Em quay về được không? Anh nhớ em lắm. Dạo gần đây anh ăn cơm không ngon nữa. Có em ở nhà, mọi thứ mới ổn định.”

Hữu Thịnh biết không thể dùng cứng đối cứng với Minh Tuệ nữa, nên quyết định nhỏ nhẹ khuyên nhủ như lúc anh ta hạ thấp mình xuống mà cưa cẩm cô. Tuy nhiên thứ anh ta muốn chỉ là một người giúp việc không lương.

Minh Tuệ bây giờ cũng không vội đẩy anh ta ra nữa. Cô nở nụ cười dịu dàng như cũ khiến anh ta ngẩn ngơ, sau đó bảo:

“Vậy nếu em kêu anh cắt đứt mọi liên lạc với Quỳnh Nga thì anh có chịu không?”

“Anh…”

Hữu Thịnh lắp bắp, nhưng còn chưa kịp nói rõ thì Quỳnh Nga đã nhảy xổng ra. Vẻ mặt cô ta vô cùng tức giận dường như tới chỉ để bắt gian.

“Hai người đang làm gì đó?”