Không khí trong khoang tàu dần đọng lại, dưới ánh đèn vàng, tiếng tua bin nổ vang, khóe miện Natalie nở nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại.
Không tiến, nhưng cũng không lùi.
Nếu đối phương đã cảnh cáo rõ ràng như vậy, nói rõ rằng hắn không muốn xảy ra xung đột, vì vậy mình gặp phải cũng chỉ là chút nguy hiểm cảm nhận được, không có ý định đánh nhau sống mái với nhau. Từ trước đến nay… Không ai có thể hành động trước mặt mình như vậy mà không chịu trừng phạt.
Phóng ra lực cảm ứng, sau đó lại nghe được một tiếng "tít", toàn bộ đèn chiếu sáng trong phòng đều tắt ngúm. Bóng tối đột nhiên phủ xuống khi nhân viên xa gần đều ồ lên, thỉ có tất cả các máy móc vẫn hoạt động bình thường, đèn báo xanh đỏ trên các thiết bị trở thành chút ánh sáng cuối cùng trong bóng tối. Đột nhiên, Natalie xông ra ngoài.
Đánh hai chưởng sang hai bên trái phải, không gian tựa như bị ránh ra như sóng gợn, song cùng không chạm bất cứ thứ gì, nàng hầu như có thể cảm nhận được rõ ràng có một người lướt qua sát với công kích của nàng. Trong bóng tối, hai người lần lượt truy đuổi nhau.
Nếu như lúc này xung quanh có ánh sáng, tất nhiên sẽ có người phát hiện một màn khó có thể tin này, công kích sắc bén, tránh né hoàn mỹ, hai người biểu diễn vũ đạo vô cùng xinh đẹp trong không gian không rộng rãi cho lắm này.
Công kích Natalie liên tục mà lưu loát, nhưng kẻ tránh né cũng linh hoạt đến không giống loài người, cũng không biết hắn dựa vào đâu để phán đoán công kích đối phương, song từ đầu chí cuối, thân thể vẫn luôn nằm trong phạm vi công kích của Natalie nhưng dĩ nhiên lại chưa hề bị đối phương chạm phải, thoạt nhìn giống như một điệu mua đã được luyện tập từ trước .
Công thủ trong thời gian gần một phút ngắn ngủ, Natalie càng đánh càng kinh hãi, bởi vì cũng không dự định đánh sống chết tại nơi này, nàng dĩ nhiên cũng không vận dụng toàn bộ thực lực, song đối phương né tránh …
Quá khó để tưởng tượng, trong quá nhẹ nhàng, điều này nói rõ đối phương hiểu rõ bản thân mình vô cùng, quả thực còn hiểu rõ hơn chính bản thân mình! Nếu như không phải di chuyển tốc độ cao tạo nên tiếng gió rít, nàng quả thực đã cho rằng do thần kinh của mình quá căng thẳng, còn trong này không có bất cứ kẻ địch nào.
Trong máy mắt, mũi nhọn hướng thẳng về phía giữa trán nàng, đây là lần đầu tiên đối phương phản công!
Thân thể Natalie ngửa về phía sau, sau đó tay phải vô ý thức vươn ra, vững vàng nắm vào cổ đối phương.
Không tốt …. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Ừm.."
Trong bóng tối, người nọ thốt ra một từ, sau gáy liền bị hung hăng đập một cái.
Người bị Naaratalie tóm được là nhân viên làm việc trong khoang tàu, còn hơi thở của người kia đã hoàn toàn biến mất trong mảnh không gian này, không hề nắm bắt được chút nào nữa.
Nữ hoàng của U Ám Thiên Cầm chưa từng bị trêu chọc và đùa giỡn như vậy, hít sâu một hơi để bình phục tâm tình đang kích động, trong mắt Natalie lộ vẻ hưng phấn.
Đây là khiêu khích! Khiêu khích trần trụi! Chuyện này …. Quá thú vị..
Bóng tối yên tĩnh, bóng dáng nàng biến mất trong khoang tàu.
Một lát sau, nhóm người Thôi Quốc Hoa từ tầng trên của khoang chạy xuống:
"Chuyện gì vậy?"
"Không biết, máy móc vận hành hoàn toàn bình thường nhưng toàn bộ hệ thống chiếu sáng ở tầng dưới đều bị tê liệt, hẳn máy tính xảy ra trục trăc, hiện giờ chỉ có thể dùng đèn khẩn cấp…."
Trong lúc mọi người còn đang báo cáo, tất cả các đèn trong khoang lại sáng lên, Thôi Quốc Hoa điều chỉnh tai nghe một chút, bên trong vang lên giọng hưng phấn của Phương Quốc Lâm:
"Anh Quốc Hoa, em tìm được rồi! Em tìm được rồi! Em tìm được vấn đề của hệ thống rồi, anh mau đến đây!"
"Được, ta và Quốc Duệ sẽ lập tức đi qua. Quốc Bình, Quốc Nghị, phía dưới phải nhờ mọi người rồi."
Trở lại phòng lái, giọng nói của cô bé Quốc Lâm kia không ngừng vang lên dọc đường đi:
"Quá tuyệt vời, quá thần kỳ, thật lợi hại, hắn là thiên tài! Người này nhất định là thiên tài …"
Biết Quốc Lâm gặp được vấn đề với máy vi tính sẽ trở nên cuông nhiệt, song rất ít khi thấy nàng cuồng nhiệt đến như vậy, lúc trở lại phòng lái, chỉ thấy thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng đang chỉ vào một đống lộn xộn trên màn hình điều khiển nói với hai người:
"Tìm được rồi, tìm được rồi, chính là chỗ này, chính là chỗ này khiến tàu bị ngắt điện.."
Thôi Quốc Hoa và Kiều Quốc Duệ nhìn nhau cười, loại máy tính này Kiều Quốc Duệ còn hiểu được chút ít, còn Thôi Quốc Hoa chỉ có thể xem như với vào nghề, mà bất kể trình độ của ai cũng khó có thể bằng được thiếu nữ thiên tài về máy tính Quốc Lâm này.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Quốc Lâm, em nói đơn giản một chút có được không? Lẽ nào phía dưới bị cắt điện là do em gây ra?"
"Đương nhiên không phải em."
Phương Quốc Lâm ngồi xuống trước màn hình điều khiển,
"Em không biết là ai nhưng hắn thật sự rất lợi hại, vừa rồi tất cả đèn chiếu sáng ở bên dưới đều bị tắt sao? Chính người này đang chỉ dẫn chúng ta đó, nó không bị che giấu quá nhiều, nhưng nếu đoạn mã này xâm nhập vào hệ thống máy vi tính trên tàu sẽ sinh ra biến hóa thần kỳ. Em không biết nó xâm nhập từ đâu, nhưng tóm lại, anh Quốc Hoa, trước kía em đã từng nói với anh rồi, đó là một cao thủ máy vi tính chân chính, cho dù chri dùng một chiếc điện thoại kiểu cũ cũng có thể xâm nhập thoải mái, người vừa làm tắt hết đèn chiếu sáng vừa rồi nhất định là một cao thủ như thế…Nếu như hắn có thể làm sư phụ của em …."
"Được rồi, được rồi."
Kiều Quốc Duệ một mặt nhìn màn hình điều khiển, một mặt cười nói:
"Nói chuyện chính, nói chuyện chính"
"Ừ, bởi vì phát hiện đoạn mã này nên vừa rồi em mới có thể làm cho toàn bộ đèn ở bên dưới sáng lên nha, hơn nữa thông qua nó, em còn phát hiện một số nguyên nhân gây ra cắt điện toàn bộ tàu lúc trước, một số chương trình được ẩn dấu rất kỹ, thông qua nhũng chương trình này, sau điều kiện nhất định, người khác có thể dễ dàng điều khiển cả con tàu…Thật hạnh phúc, lại có thể thấy được hai cao thủ lợi hại như vậy tỷ thí. Anh Quốc Hoa, nhất định phải tìm ra cao thủ trợ giúp chúng ta kia, hì hì, em muốn hắn làm sư phụ em …"
"Được rồi, được rồi, chỉ cần có thể tìm ra, em hắn làm ông xã em sẽ tốt hơn đó."
Kiều Quốc Duệ cười, sau đó xoa đầu Phương Quốc Lâm, ngay sau đó bị thiếu nữ hất tay ra, hừ lên:
"Không cho sờ đầu em! Em không phải đứa trẻ!"
"Ồ, thì ra tiểu muội muội Quốc Lâm là cố bé to đầu, khó trách lại muốn tìm … Ừ?"
Đang nói đùa, trong tai nghe ba người đồng thời vang lên giọng nói"
"Lão đại, chúng ta phát hiện một nhân viên làm việc bị đánh ngất xỉu bên dưới, còn có mấy thứ khá thú vị."
"Bị đánh ngất xỉu? Ở đâu?"
"Phòng máy số hai"
"À, người vừa rồi ngắt đèn của toàn bộ khoang tàu không phải là kẻ địch, tạm thời không cần thiết triển khai tìm kiếm toàn diện, cậu …"
"Ha hả, lúc này chúng ta cũng biết hắn không phải kẻ địch, hơn nữa còn là bằng hữu rất tốt, mặc dù giọng điệu cũng không tốt cho lắm."
Lô Quốc Nghị cười, nói:
"Nơi này có một chiếc đèn bị mở ra, bên trong có một quả bom, xem ra chính vị bằng hữu kia phát hiện giúp chúng ta, ngoài ra hắn còn để một cái tua vít và một tờ giấy. Ồ, hóa Tulip trên giấy rất đẹp…"
"Hoa Tulip?"
Thôi Quốc Hoa lộ vẻ mừng rỡ, nói:
"Hẳn là vị hoa Tulip tiên sinh ở thành phố Giang Hải kia, vị này cũng lên tàu, thật tốt quá, trên tờ giấy viết gì?"
"Lão đại, rất đã thương lòng tự ái, thực ra không có nội dung gì, hay là anh đừng nghe …"
"Tới địa ngục đi"
Thôi Quốc Hoa buồn cười, nói:
"Cậu còn chần chừ cái gì? Nói mau!"
"Ừ, là chính anh muốn nghe đó, Hắn nói là.."
Lô Quốc Nghi dừng lại một lát, nói:
"Các ngươi rất vô dụng".