"Không, không thể nào…"
Lúc này du thuyền mới lên đường chưa được bao lâu, cho dù Nguyên Lại Triệu Sang có ngông cuồng hơn đi nữa cũng không nên ra tay vào lúc này mới đúng, trong lòng hắn vô cùng ngạc nhiên.
Cũng may nguồn điện lại khôi phục như cũ sau một khắc, vô số ánh đèn lục tục sáng lên dọc theo thân tàu, không có sự kiện cổ quái tương tự như thuyền chìm hay đâm phải núi băng xảy ra.
Chỉ là mới vừa rồi bóng tối ập xuống, Sa Sa ôm lấy Gia Minh, Nhã Hàm và Linh Tĩnh cũng ôm chặt lấy nhau. Bốn người nhìn nhau một lát rồi vội vàng buông ra.
Gia Minh nghĩ thẩm, quả nhiên trong con người mỗi người đàn bà đều ẩn chứa một đóa Bách Hợp… sau đó liền bị ba cô gái đuổi đánh không ngừng trên boong tàu.
"Làm chị sợ muốn chết .. Mỏ quạ đen…"
"Cậu thực sự hi vọng tàu sẽ chìm đúng không? "
"Để cậu làm chúa tể thế giới! Để cậu làm chúa tể thế giới!"
"Cứu mạng, mình vô tội, hoàn toàn trùng hợp … Trùng hợp a…"
Trong lúc bốn người đuổi đánh nhau, ngàn vạn pháo hoa từ tầng cao nhất của du thuyển phóng lên trời, tạo thành một đóa hoa hoành tráng mà mỹ lệ trên mặt biển. Sau đó là nhân viên trên tàu không ngừng giải thích, bởi vì vẫn còn trong thời gian thử nghiệm tàu mới, chuyện ngắt điện trong chốc lát vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, dưới vòng vây của những đôi tay trắng như phấn, nhìn vào bóng cảnh vệ vội vàng, trong lòng Gia Minh thở dài, xem ra mình đoán không sai, Nguyên Lại Triêu Sang thực sự đã lên thuyền.
** **
Đêm, phòng lái số một.
Tiếng gõ bàn phím vi tính không ngừng vang lên, những thông tin mà người thường khó có thể hiểu được xuất hiện trên màn hình điều khiển như nước tuôn ra, lúc này ngồi trước đài điều khiển là một thiếu nữ mặt trái xoan xinh đẹp, mười ngón này trắng xanh gõ xuống lưu loát, nàng hơi nhíu mày. Vây xung quanh nàng là mười người đàn ông mặc quần áo khác nhau.
Trôi qua hồi lâu tốc độ gõ lên bàn phím chậm lại, cuối cùng rốt cuộc cũng dừng lại, một người đàn ông khuông mặt hơi gầy gò đứng bên cạnh hỏi:
"Quốc Lâm, phát hiện được gì không?"
"Hoàn toàn không"
Thiếu nữ cười nhàn nhạt.
"Chẳng qua, ta không phát hiện không có nghĩa là thực sự không có vấn đề, ta vẫn cảm thấy lần cắt điện vừa rồi không tầm thường"
"Ừ"
Người đàn ông gầy gò kia gật đầu, sau đó quay lại cười với những người xung quanh:
"Nếu tiểu muội Quốc Lâm của chúng ta nói có vấn đề thì chắc chắn có vấn đề, ba ngày này mọi người chú ý hơn một chút. Quốc Nghị, Quốc An tăng số lần kiểm tra những vị trí nhạy cảm lên gấp đôi. Quốc Lâm, hệ thống bên này còn nhờ em kiểm tra nhiều hơn mấy lần. Nếu như lần này vượt qua an toàn, ta mời mọi người ăn cơm."
"Biết rồi, biết rồi, ăn cơm miễn phí đi , anh Quốc Hoa mời ăn cơm, có lần nào chúng em không phải bỏ tiền ra bù vào"
Thiếu nữ tên Quốc Lâm cười, duỗi ngón tay ra chà sát lên gò má, mấy người còn lại cũng phá lên cười.
"Tốt lắm, lão đại, đãi ngộ nhiệm vụ lần này còn tốt hơn mấy trăm lần một bữa ăn của anh mời, để đêm nay có thể ăn trứng cá muối, chúng ta sẽ cố gắng không thể xảy ra sai lầm gì."
"Không phải em nói lão đại, mỗi lần anh nhận lương nếu không phải gửi về nhà thì chính là quyên góp cho mấy đứa trẻ, có tiền giữ lại mời cơm, còn không bằng tiết kiệm tiền để cưới vợ. Miễn cho lần sau đi xem mặt còn phải để bọn em góp tiền cho anh, ha ha …."
Nghe mấy người trêu chọc, Thôi Quốc Hoa đỏ mặt lên, lộ vẻ khó xử, vừa bực mình vừa buồn cười phất tay:
"Ăn thì ăn, không ăn thì thôi, đi đi, đi đi, nên đi đâu thì đi, làm việc của mình đi. Ta đi xem mặt .. Còn không phải do mọi người ép ra ta sao, cô gái thầm mến ta tại trụ sở không biết có bao nhiêu, cần gì phải xem mặt…"
Mấy người xung quanh xem thường, Lâm Quốc An có vẻ bề ngoài xuất chúng nhất sửa sang lại quần áo:
"Lão đại, em biết có nhiều cô gái đưa thư tình cho anh, chẳng qua đoạn thời gian đó hai chúng ta ở chung phòng, những thư tình đó đều chuyển cho em mà, không phải anh muốn vơ vào mình chứ"
Thiếu nữ tên Quốc Lâm kia cũng gật đầu cười nói:
"Ta có thể làm chứng cho lão đại, cô gái thầm mến lão đại có nhiều nha, chẳng qua mỗi khi các nàng nói chuyện phiếm đều cho rằng …"
Thiếu nữ dừng lại giữa chừng, đợi đến khi vẻ mặt của mọi người đều trở nên dâm đãng, chờ mong mới cười nói:
"Tình một đêm có thể, kết hôn đừng có bàn"
"Ồ …"
Mọi người nhìn nhau, sau đó tuôn ra tiếng cười to kinh người.
Thôi Quốc Hoa đứng bên cạnh đỏ bừng mặt, sau đó tung một cú đá xoáy hoàn mỹ về phía mọi người, đuổi đánh mọi người đang cười ầm ĩ từ trong phòng lái ra đến bên ngoài. Bóng người đã không thấy nhưng tiếng cười vẫn loáng thoáng truyền đến, trong phòng điều khiển, Quốc Lâm vốn vẫn tươi cười lại lộ chút buồn bã"
Anh Quốc Hoa thực sự là người tốt, song làm chuyện gì cũng liều mạng, nhiều lần làm nhiệm vụ trở về toàn thân đều là vết thương, tình cảnh hấp hối khiến mọi người thầm kính trọng rồi lại đau lòng.
Thực ra tiền lương của cục Quốc An cũng không thấp, song mỗi lần anh Quốc Hoa nhận lương đều gởi một phần về nhà, toàn bộ số còn lại đều để dành giúp đỡ cho những đứa trẻ nghèo khó miền núi. Mỗi khi có những cô gái tại trụ sở nhắc đến những người này, đánh giá đại khái đều là tình một đêm thì có thể, nhưng không thể kết hôn.
Đây là lời nói thật, không một người vợ nào nguyện ý lấy một người chồng lúc nào cũng có thể chết đi cả.
Mà không chỉ có anh Quốc Hoa như vậy, trong số những người còn lại này, trừ anh Quốc An đang trong tình trạng yêu đương, hầu như mỗi tháng đều đổi bạn gái một lần, những người khác đều không dính dáng đến chuyện tình cảm, có lẽ bọn họ đều muốn kiềm chế trên phương diện này hay sao.
Anh hùng không có nhà, anh Quốc Hoa đã từng nói, lực lương thực sự của Viêm Hoàng Giác Tỉnh còn kém các thế lực ngầm quá xa, vì vậy mỗi lần hành động bọn họ cũng chỉ biết liều mạng, cũng bởi vì có giác ngộ như vậy, raart nhiều hành động của anh Quốc Hoa đều dành được thắng lợi dưới tình huống thực lực chênh lệch nhau xa, cũng bởi vì tinh thần như vậy, dưới sự nỗ lực của hai thế hệ mới khiến cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh trở thành một thể lực có thể sánh vai với các tổ chức như Bùi La Gia, Trí Tuệ Thiên Quốc.
Ở người ngoài xem ra, những người thuộc về Viêm Hoàng Giác Tỉnh có lẽ đều là kẻ ngu muội cuồng nhiệt. Trong mỗi tổ chức đều có người không sợ chết, song loại bất chấp nhất tàn khốc chỉ dựa vào niềm tin, có thể hoàn thành nhiệm vụ hoàn toàn không tiếc tất cả, cho dù chỉ còn lại hàm răng cũng phải cắn chết đối phương, có lẽ cũng chỉ người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh mới làm được.
Viêm Hoàng Giác Tỉnh am hiểu nhất là tấy nảo, có thể thực sự biết một người thành cổ máy, đây là đánh giá và sự kiêng dè của người ngoài đối với Viêm Hoàng Giác Tỉnh.
Có phải biết thành cỗ máy hay không, Quốc Lâm không thể phán đoán. Mỗi khi không có nhiệm vụ, những người này mỗi ngày không mặc quần áo đắt tiền, không có xe đẹp, nhà cao cấp, đến nhà hàng ăn uống cũng không tính là thịnh soạn, hoặc đến nhà lãnh đạo ăn cơm, lúc rảnh rổi thì đọc sách, chơi bóng rổ, đánh bóng bàn, vây quanh máy vi tính của nhân viên làm việc tại trụ sở để chơi vài trò chơi nhỏ, lúc nào trên mặt cũng nở nụ cười rực rỡ….
Người có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy, có lẽ thực sự là máy móc, nhưng bất kể thế nào, nàng cũng biết mình cũng cần trở thành loại máy móc như vậy….
Thu hồi ánh mắt mông lung nhìn ra cửa, Quốc Lâm ngồi thẳng người dậy, lại bắt đầu chăm chú kiểm tra lại hệ thống trên tàu một lần nữa.
Lúc này Gia Minh mặc quần áo màu xám nhạt đang bí mật hành động trong phòng máy số hai của du thuyền.
Trong tay cầm một thiết bị nhỏ có màn hình, thân thể qua lại những bộ máy móc to lớn như quỷ mị, tránh qua một số nhân viên đang làm việc, một lát sau, hắn đứng giữa hai pít tông to lớn, ngẩng đầu nhìn lên chụp đèn ở trên đầu.
Xác định xung quanh không có ai khác, hắn nhanh chóng nhảy tới, tay phải đeo bao tay mỏng cầm một cái tua vít nhỏ, sau khi tháo hai cái ốc vít ra, phía dưới chụp đèn lộ ra một lỗ màu hồng, nhìn vào bên trong bên cạnh chụp đèn có một chiếc hộp màu đen bám vào.
Quả nhiên ….
Đang muốn đưa tay hủy đi, trong lòng chợt nảy sinh báo động, hắn lấy một tờ giấy từ trong túi đặt lên phía trên chụp đèn cùng với tua vít rồi biết mất ở một góc.
Chỉ một lát sau, lại có một người không chút tiếng động, thấy chụp đèn mở ra liền lập tức dừng lại. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - www.doctruyen.me
Natalie Anne!
Nhìn qua bốn phía, sau đó nàng nở nụ cười hứng thú, đang muốn nhìn xem bên trong chụp đèn có gì nhưng với vừa bước ra một bước, một luồng sát ý sắc bén đột nhiên ập tới, đó là sát ý mạnh mẽ mà rất nhiều năm qua nàng chưa gặp phải, cảnh cáo nàng: Chuyện này không quan hệ đến cô, lui!.