"A lô... chuyện của Sa Sa xong rồi.. Dẫn hắn trở lại? Ha hả, tớ không ngờ tới tình huống đó, Liễu Sĩ Kiệt đã chết... hắn bị đồng bọn giết chết, cho nên không thể để cho Sa Sa tự tay báo thù được..."
Sáng sớm, Gia Minh gọi điện thoại cho Linh Tĩnh.
"Du lịch? Ha hả, Paris thực ra không tệ lắm, nhưng mà tớ không theo mấy người Đông Phương Uyển nên không biết được nhiều nơi... quà ư, đương nhiên là có mua, là... Thôi, không nói trước, đại khái là chiều nay tớ về tới nhà, trên máy bay được ăn cơm rồi, không cần chuẩn bị, buổi tối...à, buổi tối tớ ngủ ở đâu ư, cậu với Sa Sa, Huân ngủ cùng một phòng, đừng cho bố mẹ cậu biết... Tới giờ rồi, mấy người kia đang đợi tớ... Ừ, bai bai..."
Cúp điện thoại, Gia Minh mang theo hành lý đi ra ngoài, trời còn chưa sáng, đèn đường vẫn còn chiếu, gió sớm lạnh lẽo, đèn đuốc trong sân bay sáng trưng, Đông Phương Uyển và Hứa Nghị Đình ở phía xa vẫy tay với hắn.
Một chiếc xe con đậu ở ven đường, Gia Minh chạy vài bước, tiếng còi đột nhiên vang lên, Natalie mặc áo choàng màu vàng, vỗ vỗ vai Gia Minh, quay đầu nhìn đám người Đông Phương Uyển, thân thiện vẫy tay.
"Kelly không đến, cho nên tôi tới tiễn cậu."
"A, hôm qua nói không cần tiễn rồi mà."
"Đêm qua chơi vui vẻ với Kelly không?"
"Ách..."
Gia Minh sờ sờ mũi:
"Loại chuyện này..."
Natalie nở nụ cười:
"Cần gì phải khẩn trương, con người ai chẳng phải thế, ý tôi là.. cậu đã hiểu rõ tình hình rồi chứ?"
Minh gật đầu, nói:
"Tình hình Kelly thế nào?"
"Không có gì cả, sau khi nói chuyện một lúc, cô ấy nói cô ấy rất thích tôi, uống một chút rượu rồi đi ngủ, đương nhiên là ngủ trong phòng của tôi, nhưng tôi không phải đồng tính luyến ái... chật vật một đêm không ngủ được..."
Nhớ tới tình hình Kelly, Natalie bật cười lắc đầu, trầm mặc trong chốc lát, thở dài:
"Tôi nghe Kelly kể về chuyện của cậu, rất xin lỗi."
"Trung Quốc có câu, sống chết có số."
"Những chuyện có liên quan tới dị năng thường rất thần kỳ, biết đâu có thể xoay chuyển tình thế... A, được rồi, tôi biết nói câu này không có ý nghĩa, nhưng mà tôi rất mong một ngày có thể gặp lại, cậu rất thú vị."
Natalie cười nói:
"Tôi biết cậu định nhờ tôi chăm sóc Kelly, chuyện này thì yên tâm đi."
"Cảm ơn."
"Thuận buồm xuôi gió."
Natalie gật đầu, xoay người đi vào trong xe, đi tới cửa thì dường như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu nói:
"À... Tôi cảm thấy chúng ta rất thân thiết, có lẽ cậu hiểu rất rõ tôi, có đúng không?"
Thấy Natalie chăm chú nhìn mình, Gia Minh suy nghĩ một hồi, gật đầu:
"Tạm thời coi đó là một giấc mộng thú vị, trong mộng tôi đã nhìn thấy cô."
Natalie mỉm cười nhìn hắn, chậm rãi mở miệng:
"Hình như cậu có điều áy náy với tôi?"
"... Có."
"Trong mộng phải không?"
"Đúng."
"Tuy rằng tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà tôi nghĩ cậu nói thật."
Nói xong, nàng xoay người ngồi vào trong xe, sau đó phất phất tay, nói:
"Nhưng mà... có một điều phải nói, cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không trách cậu, hiện giờ đang tốt mà... Hy vọng có thể gặp lại."
Gió lạnh gào thét, một chiếc máy bay trong sân bay cất cánh, chiếc xe có rèm kia cũng từ từ biến mất trong sân bay, thoát khỏi tầm mắt của hắn. Giống như bị điều gì đó làm giật mình, Gia Minh thở phào nhẹ nhõm, cười ha hả, sau đó xoay người đi tới chỗ đám Đông Phương Uyển.
"Ứng Tử Lam và Lôi Khánh bọn họ muốn gặp Natalie tiểu thư nhưng lại không được, trong khi đó cậu lại đi chơi với họ bốn năm ngày, nếu để cho bọn họ biết, chắc là họ sẽ tức chết mất."
"Ừ, rất may là họ không biết, nếu không mình khó sống rồi..."
"Yên tâm đi, tớ không nói cho bọn họ, các bạn học không nhận ra ai đâu, bọn họ không nên biết."
"Cảm ơn."
Mùa đông đã qua, Giang Hải không còn tuyết.
Tới nhà vợ chồng bác Diệp, Gia Minh cùng với Linh Tĩnh, Sa Sa, Nhã Hàm và Huân ăn tất niên, sáng mồng một tới Hoàng gia. Trước kia cuộc sống của Gia Minh vốn tách hẳn khỏi gia tộc này, có mừng năm mới cũng chẳng ai để ý, nhưng mà lần này lại khác, khi Hoàng gia liên tiếp gặp chuyện không may, quan hệ trong tộc đã trở nên thân mật hơn một chút, trải qua chuyện Phương Chi Thiên tự mình bái phỏng, họ đã nhận ra Gia Minh không còn là một tiểu hài tử nữa.
Từ góc độ của người lớn mà nhìn, Gia Minh đã trở thành người đứng đầu trong đám trẻ tuổi, nhưng mà hắn lại ghét bị phiền phức như vậy, cho nên nếu có thời gian là tranh thủ trốn đi.
Qua ngày tết, học viện Thánh Tâm lại bắt đầu khai giảng, Gia Minh và mọi người đã bước vào học kỳ cuối cùng của thời cấp ba, trước khi khai giảng 2, 3 hôm, Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa thu dọn phòng thuê, sau đó giúp Nhã Hàm quét dọn biệt thự, bốn người trong khoảng thời gian này thường ở chung với nhau, cùng đi chơi, nghe nhạc, uồng cà phê.
Cách kỳ thi tốt nghiệp THPT còn chưa tới nửa năm, nhưng chỉ có Nhã Hàm và Linh Tĩnh là người lo lắng.
Đối với Nhã Hàm, nàng lo rằng không biết Gia Minh sẽ chọn nơi nào để học đại học, Linh Tĩnh lại lo lắng cuộc sống sau này của ba người sẽ ra sao, trên thực tế chuyện này tương đối phiền phức, Gia Minh không nói cái gì, Sa Sa gần đây thì không có tâm trạng học hành, mục đích của nàng bây giờ chính là phấn đấu cho chuyện bang hội.
Ở chung với nhau hai năm này, có rất nhiều chuyện đã trải qua, có những cảm thụ khác hẳn với những người bạn cùng lứa, thậm chí Linh Tĩnh còn đi làm thêm, rải tờ rơi, tới nhà hàng đàn dương cầm.
Cái khiến nàng thỏa mãn nhất đó chính là 3 người đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn, bây giờ, lựa chọn hàng đầu của nàng đương nhiên là trở thành nghệ sĩ dương cầm, nhưng nàng cũng đang suy nghĩ chọn y tá hoặc bác sĩ nội khoa.
Bởi vì Gia Minh dường như có dự định làm bác sĩ ngoại khoa, mà lý tưởng này lại chính do mẹ nàng hun đúc.
Gia Minh không nói gì, Linh Tĩnh đương nhiên xem đó là dự định của hắn.
Xuất phát từ lo lắng cho cuộc sống tương lai, Linh Tĩnh coi đó là một sự khảo nghiệm, mà người duy nhất nàng có thể xin ý kiến lúc này, chính là chị Nhã Hàm. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - http://thegioitruyen.com
"Đàn dương cầm đi, chị thấy em nên học đàn dương cầm."
Sau khi suy nghĩ, Nhã Hàm nói với nàng:
"Nếu nói tới tương lai, đương nhiên phải chọn mục đích lý tưởng nhất, chị biết em thích Gia Minh, muốn học chung một chỗ với hắn, nhưng mà em nghĩ xem, nếu như thực sự em chọn y tá hay bác sĩ, em có thích cái nghề này không, có lẽ là sau này em với Gia Minh sẽ mở chung một phòng khám nhỏ, nhưng mà trải qua thời gian, nếu em ghét nghề này thì sao? Hơn nữa hai người mà cùng làm một nghề sẽ dễ sinh ra mâu thuẫn, em là người thông minh và chăm chỉ, vạn nhất có mâu thuẫn thì không ổn..."
"Tính tình Gia Minh hiện giờ rất tốt, nhưng biết đâu tương lai sẽ thay đôi? Trên ti vi đều có những phim như vậy mà, muốn sống với nhau phải xa nhau, đó không phải là chuyện lớn, đôi khi chính những chuyện nhỏ sẽ gây ra mâu thuẫn, làm cho tình cảm của hai người không còn tốt, chỉ cần hơi chút sẽ cãi nhau ầm ĩ."
Linh Tĩnh vốn định nói chuyện mấy người ở chung với nhau rất hòa thuận, đương nhiên trong tương lai sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả, nhưng sau khi suy nghĩ lại, nàng lại thấy trong sách cũng nói, lời thề của người yêu là điều không đáng tin.
Mà thực thế thì lúc này Gia Minh cũng không lo lắng chuyện này, nàng đang lo lắng khi Gia Minh học đại học, hắn có học ở xa quá không, có thời gian quan tâm tới nàng không, nếu như Linh Tĩnh và Sa Sa luôn ở bên cạnh hắn, có lẽ mình sẽ không có vị trí gì trong trái tim hắn mất.
Ngoại trừ việc này, sau khi khai giảng, cuộc sống của Gia Minh và Linh Tĩnh, Sa Sa, Nhã Hàm, tất cả đều như cũ.
A, có khi nói như cũ chỉ là tưởng tượng.
Khi biết có khối u trong đầu, cảm giác đau đầu của Gia Minh ngày một tăng lên, tần số xuất hiện càng nhiều, cứ cách mấy ngày Kelly lại nói chuyện với hắn một lần, ai ủi hắn bằng những con số thực nghiệm.
Gia Minh đương nhiên biết đây chỉ là những phương pháp đối phó, cho dù có cố gắng tới mấy cũng khó mà giải quyết được chuyện này, trong đầu hắn đã có một ý tưởng mới về cách huấn luyện Huân, cho tới khi nàng vào đại học và ra ngoài xã hội.
Nhưng mà hắn lại phát hiện mình có chút do dự, có nên cho cô gái ngây thơ kia tiếp xúc với những linh vực và phương diện nhạy cảm không, mặt khác, chuyện Sa Sa làm hắn phải lo nghĩ, cảm giác nóng nảy càng lúc càng nhiều.
Vốn theo như hắn nghĩ, sau khi giải quyết Liễu Sĩ Kiệt, tâm tình báo thù của Sa Sa sẽ bớt đi, hắn với Linh Tĩnh tiếp tục khuyên bảo có thể kéo nàng ra khỏi cái vòng tròn xã hội đen này.
Ý nghĩ này mới đầu có kết quả tốt, sau khi nói chuyện Liễu Sĩ Kiệt với Sa Sa, tâm lý nàng đã trở nên thoải mái hơn một chút, nhưng chuyện lại càng trở nên nghiêm trọng.
Sau khi yên tâm về việc báo thù, nàng bắt đầu toàn tâm toàn ý lao đầu vào chuyện Sa Trúc bang.
Vốn mối liên quan giữa Sa Sa và Sa Trúc bang chỉ có ở một số phương diện, hầu như chỉ ở phương diện buôn lậu thuốc phiện, chuyện đàm phán hay sống mái với nhau không có, Gia Minh muốn nàng thoải mải vui đùa, nhưng sau khi biết chuyện Liễu Sĩ Kiệt chết, cô gái này bắt đầu hướng tới vị trí muốn làm lão đại xã hội đen.
Thường thì người ta ở học kỳ cuối cấp đều có một mong muốn, đó là "học kỳ này mình phải cố gắng, phải học cho thật giỏi", nhưng Sa Sa lại không như vậy, nàng coi chuyện Sa Trúc bang là bắt đầu cho một cuộc sống mới của mình, nàng bắt đầu quan tâm tới sổ sách, quan tâm tới hoạt động của bang phái, những chuyện lớn nhớ cũng bắt đầu tìm hiểu, không giống với dự tính của Gia Minh và Linh Tĩnh, nàng đã bỏ qua chuyện học đại học, từ từ tham dự vào công việc của Sa Trúc bang.
Chuyện này đã làm cho bầu không khí trong ngôi nhà không còn được hòa thuận.
Buổi tối, Sa Sa ra ngoài thường xuyên hơn, cũng không còn đọc sách nữa, không còn làm bài tập, thấy vậy Linh Tĩnh rất tức giận, mới chỉ mắng đôi câ, Sa Sa đã tự biết mình đuối lý, đầu tiên là xin lỗi, giả bộ rút kinh nghiệm, khi có thời gian thì tranh luận, gặp Gia Minh thì tưng bừng nói chuyện giang hồ, cố gắng làm cuộc chiến tranh trong ngôi nhà nhỏ này nhỏ đi.
Cuối tháng 3 chính là kỳ thi đầu tiên của học kỳ này, thành thích của Sa Sa bết bát, Linh Tĩnh tức giận khóc một trận, trong khi đó Sa Sa cũng phát hiện ra một chuyện, đa phần trong công việc trong bang đều do Gia Minh và Tiểu Mạnh giải quyết, có rất nhiều tin tức nàng không biết, có người tới tìm nàng nàng cũng không biết.
Không lâu sau đó, Tiểu Mạnh báo cho Gia Minh biết Sa Sa đã phát hiện, Gia Minh vốn cho rằng Sa Sa sẽ hỏi mình, nhưng không ngờ nàng chẳng có phản ứng gì, khi ăn cơm thì nhìn Gia Minh Gia Minh thất thần, có lẽ là đang suy nghĩ xem chửi người như thế nào, cái loại ánh mắt này làm cho Gia Minh có chút chột dạ.
Một ngày đầu tháng 4, cuộc sống hòa thuận của ba người bắt đầu có một vết rạn thứ nhất.
"Tớ muốn… chuyển ra ngoài..."
Sau khi ăn cơm tối xong, Sa Sa nép mình trong một góc nhỏ, nhỏ giọng nói.