Ẩn Sát

Chương 443: Bức Ảnh Tới Muộn




Làm một vị đại ca xã hội đen có thế lực trải rộng hơn một nửa Giang Hải không có nghĩa là từ nay về sau Liễu Chính hoàn toàn có thể hoành hành ngang ngược, không còn ai có thể khiêu chiến ông ta. Trên thực tế, cho dù loại khiêu chiến trần trụi như vậy không xuất phát từ nội bộ thành phố, nhưng ở ngoài Giang Hải, giữa các thành phố cũng luôn tồn tại tranh chấp về lợi ích. Khi định mức về lợi ích của Sa Trúc bang tại Giang Hải gần đến mức bão hòa thì cũng sẽ không ngừng vươn xúc tua ra bên ngoài, hi vọng có thể phát triển mạng lưới của mình đến các thành phố khác ở xung quanh. Nửa năm trước ông ta tự mình đến nơi khác đàm phán với cũng vì mục đích như thế.

Mạnh mẽ chen chân vào phạm vi của các thế lực xã hội đen khác, đánh vỡ nó, sau đó chiếm lấy một phần phạm vi cho mình. Chuyện như vậy không phải hiếm thấy trong xã hội đen. Tất nhiên, với tình hình Trung Quốc hiện nay, các thế lực xã hội đen sẽ không dám nghênh ngang tranh giành khu vực quản lý như ở nước ngoài, phần lớn đều cố gắng duy trì một trạng thái cân bằng nhất định. Ở một thành phố lớn với dân cư lên đến hơn mười triệu người như Giang Hải, bang phái có quy mô lớn, chiếm hơn nửa định mức như Sa Trúc bang gần như là một kỳ tích. Từ ý nào đó mà nói, điều này cũng vì quan hệ khó giải thích giữa Gia Minh và Viêm Hoàng Giác Tỉnh. Từ sự kiện du thuyền Tinh Mộng, sau đó lại cứu mạng đám người Phương Chi Thiên, giết Đại Nội Trưởng Đốc, đánh lui Nguyên Lại Triêu Sang, vì vậy mới có kết quả là Viêm Hoàng Giác Tỉnh can thiệp, dung túng cho bọn họ.

Tất nhiên, Sa Trúc bang gặp may mắn, được chiếu cố nhiều, ở những nơi khác cũng chưa chắc đã không có loại bang phái lớn có được loại quan hệ như vậy. Người đến đập phá trong sinh nhật của Liễu Chính cũng là một tên đầu mục của bang phái ở nơi khác gần đây thường xung đột lợi ích với Sa Trúc bang. Đương nhiên là vừa mới vào cửa thì không ai sẽ làm ra chuyện khác người gì, cùng lắm là nói mát vài câu một cách ôn hòa. Chỉ là bọn họ không mời mà tới, đám người Liễu Sĩ Kiệt sẽ không cho bọn họ vào. Đến khi Liễu Chính đi qua, bên kia cứng rắn nói vài câu rồi cuối cùng cũng chỉ có thể cười lạnh rời đi, tất nhiên sẽ không tránh khỏi bỏ lại vài câu không mặn không nhạt, nhưng Liễu Chính cũng không hề sợ điều đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me

Sau bữa tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt, Gia Minh tìm cơ hội nói với Sa Sa chuyện Liễu Chính muốn cưới vợ hai. Sa Sa im lặng một lúc rồi nhảy dựng lên đánh Gia Minh một trận. Cha mình muốn kết hôn mà không tự nói ra, lại còn nhờ người khác chuyển lời, cảm giác như vậy cũng thật khác thường. Nhìn hai người đuổi nhau tới lui trong phòng khách, Linh Tĩnh đang bưng thức ăn từ trong bếp ra cười nói:

"Đây là chuyện tốt mà. Chị Nhã Hàm và mẹ hai của chị ấy cũng rất hòa hợp, giống như hai chị em vậy."

"Hừ..."

Sa Sa khó chịu phất tay.

"Mình mặc kệ chuyện kết hôn hay gì đó, nhưng mà mình cũng lười vun đắp quan hệ với bà ấy. Dù sao thì mình cũng không ở nhà, mình sẽ không gọi mẹ hai, chuyện này... Sau này chia tài sản, chắc là mình sẽ nhận được một nửa. Gia Minh, nếu cậu thấy như vậy quá ít thì nói với cha mình đi... Cha mình vui vẻ là được rồi, nhưng mà ông ấy lại không dám tự nói với mình..."

"Oa, đồ cưới lớn như vậy, cậu trực tiếp cho Gia Minh ư. Cậu đối với hắn cũng quá tốt đó..."

"Dù sao thì hắn cũng phải nuôi mình mà."

"Không được không được, Sa Sa cậu không biết đâu, phụ nữ phải biết tự lo cho mình. Cậu đưa hết tiền cho hắn rồi, nếu hắn thay lòng đổi dạ thì cậu có khóc cũng không kịp đó."

Linh Tĩnh nói ra quan điểm nàng xem được trên TV. Sa Sa cười bấm nàng:

"Cậu nói thật hay. Nếu Gia Minh muốn, không phải cậu cũng sẽ đưa cho hắn toàn bộ tiền của mình sao. Không thành thật."

"Đưa tiền cho hắn là vì mình kiếm được tiền không nhiều bằng hắn nha. Cậu xem, mọi người dùng chung tiền, tất nhiên là mình được lợi rồi. Huống chi bây giờ mình giữ tất cả tiền. Hừ hừ, nếu hắn dám vứt bỏ mình thì cũng là mình được lợi."

"Chỉ biết nói dối. Nếu Gia Minh chia tay với cậu, còn không biết cậu sẽ khóc thành thế nào nữa, làm gì còn thời gian quan tâm đến tiền bạc chứ... Tưởng mình không hiểu cậu sao, có chỗ nào trên người cậu mà mình chưa thấy chứ!"

"Hừ, mình cũng thấy hết của cậu rồi, mình không thiệt thòi. Hơn nữa... quan tâm hắn? Hắn không đẹp trai, nếu hắn dám chia tay với mình, mình sẽ không nói hai lời liền vứt bỏ hắn, sau đó đi du lịch, không biết sẽ vui vẻ đến thế nào ấy chứ!"

Hai cô bé trêu chọc lẫn nhau, Gia Minh chỉ ngồi bên cạnh cười nói:

"Đừng nói điềm gở."

Sa Sa không thèm để ý, nói:

"Ông ấy lăn lộn lâu như vậy, mình đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Hiện giờ Sa Trúc bang phát triển tốt như vậy, cũng không có nguy hiểm gì lớn nữa..."

Mặc dù ngoài mặt nói rằng không có bất cứ ý kiến gì với việc tái hôn của cha mình, nhưng trên thực tế, vài ngày sau Sa Sa vẫn cùng Gia Minh đến bệnh viện len lén quan sát y tá Hồ kia vài lần. Thực ra điều này cũng vì Gia Minh, trước đây hắn cũng đã biết, con người vị y tá Hồ này cũng không tệ lắm, quan hệ với bác gái Diệp cũng tốt, nếu nàng và Liễu Chính kết hôn với nhau thì quan hệ giữa hai nhà chắc chắn sẽ gần hơn nữa. Mặc dù bề ngoài thì không nói gì nhưng trong lòng, thực ra Sa Sa đã chấp nhận người phụ nữ này rồi - ít nhất là không ghét.

Được Sa Sa tán thành, Liễu Chính cũng yên lòng, lúc nói chuyện qua điện thoại với Gia Minh có vẻ đã quyết định cuối năm nay sẽ kết hôn. Chỉ là lần này không cần nhờ Gia Minh chuyển lời, đại khái là sau khi xác định rồi sẽ gọi riêng con gái mình ra ngoài ăn cơm, sau đó nói chuyện này với nàng. Cũng phải nói, thực ra hai cha con bọn họ rất ít khi ăn cơm riêng với nhau.

Tháng chín đến, tựu trường.

Học kỳ năm nay bắt đầu, đám người Gia Minh chính thức lên lớp mười hai. Hiện giờ Đông Phương Lộ đã kết thúc Trung học, đang học đại học ở Bắc Kinh. Trước khi đi, hắn có gọi điện thoại cho Gia Minh một lần, đại khái là nhờ Gia Minh chiếu cố Đông Phương Uyển giúp hắn, ngoài ra còn nói một số chuyện về Ứng Tử Phong, Ứng Tử Lam. Đông Phương gia thuộc phe phái của Phương Chi Thiên, mặc dù Lôi Khánh luôn dây dưa với em gái hắn nhưng Lôi gia cũng thuộc phe phái này, hắn chưa từng lo lắng gì cả, nhưng lập trường của Ứng gia và Phương Chi Thiên bất đồng với nhau, dù sao thì Phương Chi Thiên cũng đã tự mình đến Hoàng gia tìm Gia Minh một lần, nhưng hắn vẫn lo lắng giữa Gia Minh và Ứng Tử Phong lại xảy ra mâu thuẫn.

Ngày 29 tháng 8 báo danh. Ngày 30 tháng 8, Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa cùng với Huân, ngoài ra còn có cả Đông Phương Uyển không mời mà tới, cùng nhau ra ngoài mua đồ dùng học tập.

Mặc dù đã qua tiết Xử Thử nhưng nóng bức của mùa hè vẫn chưa qua đi, đến trưa ánh nắng như lửa đã thiêu đốt cả vùng đất. Mua một đống đồ, mấy người tấp vào một quán giải khát ăn kem. Đông Phương Uyển nhắc đến kiến thức khi đi du lịch tại Hoàng Sơn, thuận tiên lôi kéo mấy người Gia Minh tham gia luôn.

"... Cái câu lạc bộ vớ vẩn của các cậu đã sớm chỉ có danh nghĩa rồi. Thực ra mình đã thuyết phục được Nghị Đình rồi, chỉ còn các cậu vẫn chưa đồng ý nên cậu ấy cũng không tiện chuyển sang câu lạc bộ của mình. Này này, phát biểu ý kiến đi được không, mình thật lòng thật dạ mời đó..."

Linh Tĩnh mỉm cười, đẩy sang cho người khác:

"Cậu nói với Sa Sa đi, cậu ấy mới là lão đại của bọn mình."

"Sa Sa?"

Giọng nói của Đông Phương Uyển lập tức trở nên đặc biệt dịu dàng. Sa Sa kiên định lắc đầu:

"Kiên quyết không giải tán... Này, Tiểu Uyển, mình nói này, hàng năm cậu tốn nhiều tiền để mới một đám người đi du lịch như vậy để làm gì chứ? Không thấy lãng phí sao?"

"Kết bạn nhiều hơn thôi mà... Lúc mới đầu đúng là muốn tổ chức với quy mô lớn, nhưng sau khi có công ty đồ chơi rồi thì mình cũng hơi lơ là chuyện du lịch, vì vậy mới mời các cậu tham gia mà."

Bằng tâm mà nói, trên phương diện khác, đúng là Đông Phương Uyển có dục vọng khống chế rất mạnh, nhưng đối với bạn bè vẫn rất nhiệt tình, mời nhóm người Linh Tĩnh đi du lịch cùng cũng không phải vì ý định nào khác cả. Nàng nói một lúc lâu, thấy không xoay chuyển được Sa Sa nên cũng đành bất đắc dĩ lái sang chuyện khác, nói đến kế hoạch du lịch nửa năm sau, cố gắng dùng điều đó để dụ dỗ bọn họ.

"Trước đó đã có kế hoạch rồi, nghỉ đông sẽ đi châu Âu du lịch một lần, nhưng mà có quá nhiều địa điểm nên vẫn chưa thể xác định được. Ở châu Âu có rất nhiều nơi để trượt tuyết nha, chẳng hạn như Thụy Sĩ, Pháp, Anh, và rất nhiều nước nữa."

Đông Phương Uyển dò xét xem mấy người Linh Tĩnh có muốn đi hay không. Cũng vào lúc này, điện thoại của Sa Sa đổ chuông, nàng mỉm cười lấy điện thoại ra nghe:

"A lô... Sa Sa à... Cô ấy không có ở đây..."

Trong điện thoại vang lên tiếng cười của Liễu Chính. Gia Minh đoán có lẽ ông ta đã xác định thời gian kết hôn, chuẩn bị gọi con gái mình ra ngoài ăn cơm rồi. Một lát sau, Sa Sa cười nói:

"Vâng, đúng vậy, con và bọn Linh Tĩnh đang ở cùng nhau, tựu trường nha, cùng nhau ra ngoài mua đồ dùng học tập. Còn ai nữa... Huân này, Gia Minh này, còn có Tiểu Uyển nữa... Đông Phương Uyển, cha không biết đâu..."

Tiếp theo nàng liền không ngừng gật đầu:

"Vâng... vâng... vâng... Cha, cha bắt đầu rầy rà như vậy từ bao giờ thế, mới lớp mười hai thôi mà. Bây giờ thành tích của con tiến bộ nhanh như vậy, sẽ không thành vấn đề, thi đại học chắc chắn sẽ không thành vấn đề mà... Được rồi được rồi, vâng, con đưa máy cho Gia Minh..."

Bĩu môi, Sa Sa đưa điện thoại tới:

"Cha có việc tìm cậu."

"Ừ."

Cười nhận lấy, Gia Minh nói.

"A lô, chú Liễu, có việc gì vậy ạ?"

Đầu bên kia vang lên tiếng thở hổn hển, một lát sau Liễu Chính mới bắt đầu nói chuyện:

"Gia Minh, sau này phải đối xử tốt với Sa Sa, chú giao nó cho cháu..."

Trong nháy mắt đó, cảm giác bất an khó có thể dùng ngôn ngữ để giải thích phủ xuống, trực giác trải qua hàng trăm trận chiến làm hắn dù đang nghe điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự khác thường. Ánh nắng rực rỡ chiếu vào qua cửa sổ, bầu trời xanh thẳm, mây trắng như bông, Đông Phương Uyển ngồi ở đối diện vừa ăn kem vừa nói về nét đặc sắc của các quốc gia châu Âu, tất cả đều tràn đầy vẻ bình yên, không buồn không lo.

Hắn cầm điện thoại đứng dậy. Mấy người Linh Tĩnh nhìn sang. Gia Minh cười nhạt, chăm chú đi sang một bên, lạnh nhạt hỏi:

"Nói cho cháu biết, hiện giờ chú đang ở đâu?"

Đầu bên kia không có đáp án chính xác, một lát sau, hắn nghe thấy tiếng cười vui mừng của Liễu Chính...