Ẩn Sát

Chương 442: Bầu Trời




Liếc nhìn tay phải đang cầm dao của Gia Minh, Sa Sa mím môi suy nghĩ, sau đó lại nhìn qua, tiếp tục suy nghĩ, đi mấy bước rồi bỗng nhiên quay đầu đi ngược lại.

"Này, cậu làm gì vậy?"

"Mình cũng mua một con dao, một con dao thật, chém chết cậu..."

"Không cần như vậy chứ..."

Không lâu sau, hai người đuổi nhau trên con phố dưới ánh đèn đường, bọn họ xuyên qua dòng người đông đúc rồi biến mất trong bóng đêm nơi cuối đường...

Bởi vì chuyện về Hoàng Hạo Binh ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cảm xúc của Sa Sa nên ba người cũng không chuẩn bị kế hoạch du lịch nào khác, vẫn là nghỉ hè ở biệt thự bên bờ biển. Huân trở về Nhật Bản. Thỉnh thoảng Nhã Hàm đến ở một vài ngày. Nàng và Gia Minh có gian tình, ở lâu cũng sợ bị Linh Tĩnh và Sa Sa phát hiện sự mập mờ, dù sao nhu cầu trên phương diện kia của hai người cũng không nhiều lắm, thỉnh thoảng gặp mặt một lần là được rồi. Tâm tình Nhã Hàm sáng sủa hơn, bắt đầu tiếp xúc với việc kinh doanh của Trương gia, làm việc cũng rất tốt, quan hệ với cha mình cũng tốt hơn rất nhiều.

Đến trung tuần tháng tám, nghênh đón sinh nhật lần thứ bốn mươi lăm của Liễu Chính.

Mấy năm gần đây quy mô của Sa Trúc bang mở rộng liên tục, nếu là đặt tiệc, ai quen biết cũng mời thì sợ rằng trăm bàn cũng không đủ. Nhưng Liễu Chính chỉ mời một số người có quan hệ gần gũi đến tổ chức tiệc ở nhà, chẳng hạn như một nhà Linh Tĩnh, trong bang cũng chỉ mới mấy nhân vật cấp đầu rồng như Tiểu Mạnh, Lão Dương, còn lại thì phần lớn đều là họ hàng thân thích hoặc là bạn bè có quan hệ thân thiết, nhưng cuối cùng cũng đến hơn mười bàn. Gia Minh được ông ta coi là chuẩn con rể, sáng sớm đã bị gọi đến bố trí hội trường, sau đó là giới thiệu cho một số người thân thích, bận rộn mất cả buổi sáng.

Tất nhiên, nói là để hắn hỗ trợ nhưng thực ra cũng chỉ là đi theo phía sau. Liễu Chính đối với thân nhân không có nhiều quy củ lắm, đã sớm quen thuộc với Gia Minh, cảm giác giống như hai người bạn vong niên vậy, thỉnh thoảng nói với hắn về một số bí mật của xã hội đen để tạo không khí vui vẻ. Quan hệ giữa Sa Sa và cha mình khá hòa hợp nhưng thời gian ở chung một chỗ lại không nhiều lắm. Gia Minh đi theo Liễu Chính cả buổi sáng, nàng và Linh Tĩnh chạy đi chơi, đến khi mọi người đến gần đông đủ, cả căn phòng đều ngồi gần kín người rồi mới chạy đến hỏi:

"Gia Minh, sao với ai cậu cũng có thể nói chuyện được vậy... ý mình là gia trưởng của các cô gái, ba Diệp, mẹ Diệp như vậy, cha mình cũng vậy..."

Lời này của nàng có vẻ hơi ghen tuông, nhưng nghĩ đến sau này sẽ gả cho Gia Minh, thực ra là rất vui vẻ. Gia Minh thuận miệng giải thích vài câu. Tiếng nói chuyện của Liễu Chính vang lên:

"Oa, chữ này mày viết sai rồi, người ta viết là lối viết thảo. Cho mẹ mày ăn bánh, còn là sinh viên đại học nữa chứ, mày biết chữ còn không nhiều bằng tao. Không hiểu sao Lão Dương lại cho mày đến ghi danh cho khách khứa..."

Hắn nói rất thô lỗ nhưng lại không có nhiều ý trách cứ, nhiều hơn có lẽ là sự đắc ý khi mình biết được mấy chữ kia mà người khác lại không biết - người nửa mù chữ phần lớn đều có lòng hư vinh như vậy. Sa Sa nhíu mày:

"Sao ông ấy luôn nói câu cho mẹ mày ăn bánh, trước kia không phải luôn dính câu này trên miệng mà. Mấy câu thô tục đang lưu hành bây giờ sao?"

Gia Minh nhún vai:

"Không biết, gần đây thấy câu này luôn dính trên miệng ông ấy, hôm nay đã nói từ sáng đến trưa rồi. Lát nữa thử hỏi ông ấy xem..."

Hai người nói chuyện một lát thì Liễu Chính đến đây. Gia Minh uyển chuyển hỏi. Thấy con gái đang ở đây, có vẻ Liễu Chính cũng hơi mất tự nhiên:

"Khụ... không nhịn được, nói thô tục. Gần đầy chú học nói tiếng Anh..."

Gia Minh và Sa Sa quay sang nhìn nhau:

"Tiếng Anh có câu này ư?"

Gia Minh thông thạo vài loại ngoại ngữ, tiếng Anh thì còn có thể bắt chước khẩu âm ở vài vùng khác nhau, nghĩ thế nào cũng không ra tiếng Anh còn có câu là "cho mẹ mày ăn bánh". Nguồn truyện: doctruyen.me

"Ách, là... trong phim thường thấy nói vậy. Bởi vì có người nói rằng học tiếng Anh thì nên xem phim nước ngoài, vì vậy gần đây chú hay mua mấy đĩa phim nước ngoài về xem."

Mấy cuộn băng khiêu dâm quý giá của ông ta, trước đây Sa Sa còn lén lấy ra thưởng thức cùng Linh Tĩnh, sau đó mới xảy ra sự kiện bách hợp kia. Lúc này nghe nói đến phim nước ngoài, hai người lập tức nghĩ đến phương diện kia. Sa Sa đỏ mặt, nói:

"Mình đi hỏi xem Linh Tĩnh có biết hay không."

Nàng xoay người định rời đi, Gia Minh rốt cuộc cũng phản ứng lại:

" *** đê tiện!"

Sa Sa quay đầu lại:

"Cậu mắng ai dó!" Liễu Chính xấu hổ cười:

"Hình như chính là ý này..."

Sa Sa nhìn thiếu niên bất lương và trung niên bất lương một cách khinh thường, sau đó ngoảnh mặt rời đi, đoán chừng là đi khoe với Linh Tĩnh nàng mới học được một câu chửi mới. Liễu Chính nói thêm vài câu, có vẻ muốn nói lại thôi. Một lát sau, ông ta lôi Gia Minh đến một góc, vô cùng thần bí nói:

"Gia Minh, thường ngày chú Liễu đối với cháu thế nào?"

Gia Minh mỉm cười lui về phía sau một bước:

"Chú muốn làm gì?"

"Mẹ nó, thằng nhóc này, con gái cũng giao cho cháu rồi mà còn có thái độ như thế..."

"Trong TV, người xấu muốn hãm hại người khác đều nói những lời như thế..."

"Chú Liễu của cháu giống người xấu ư?"

Ông ta hiên ngang nói ra những lời này, sau đó lại cảm thấy mình thực sự hơi hoang đường,

"Được rồi, trước giờ chú luôn tốt với mấy đứa các cháu mà. Ách... ý chú là... thực ra ý chú là..."

Ông ta lại muốn nói lại thôi, chuẩn bị tâm lý một lát rồi cuối cùng mới thở ra một hơi, nghiêm túc nói:

"Được rồi, thực ra là chú muốn nhờ cháu tìm hiểu ý tứ của Sa Sa một chút.."

"Ý tứ gì?"

"Chính là... Hỏi nó xem..."

Liễu Chính nhún vai,

"Nếu như chú cưới vợ hai, thái độ của nó thế nào... Cháu cũng biết đấy, sau khi mẹ Sa Sa qua đời, một mình chú nuôi nó cũng không dễ dàng. Khi ấy Sa Trúc bang còn phải giãy dụa, mỗi ngày đều phải chém chém giết giết, chú chăm sóc mình nó đã cố hết sức rồi, một thời gian dài đều sắp xếp cho nó ở chỗ khác. Từ nhỏ nó đã quen sống một mình, may là sau này cũng không tỏ ra quá xa lạ với chú. Thực ra cũng nhờ có cháu và con bé Linh Tĩnh, nếu không thì có lẽ nó đã sớm hận chú rồi... Khi ấy chú không dám có quá nhiều người bên cạnh, nhưng bây giờ ổn định rồi, cũng có thể nghĩ đến những chuyện khác. Quan hệ giữa Sa Sa và chú cũng khá tốt nhưng thời gian ở cùng nhau lại quá ít, chú không biết nó nghĩ thế nào. Cháu hiểu nó rõ nhất, nếu nó thật sự không thích mẹ kế thì chú không nghĩ đến chuyện này nữa cũng được, chú chỉ có mình nó là con gái..."

Tình cảm Liễu Chính dành cho con gái mình tuyệt đối là sâu nhất. Từ ý nào đó mà nói, mặc dù là một lão đại xã hội đen có thanh danh hiển hách nhưng quan niệm về gia đình của ông ta vẫn rất bảo thủ. Nếu là một lão đại khác như ông ta, vợ hai, vợ ba đều có, làm gì có chuyện tái giá mà phải trưng cầu ý kiến của con gái mình.

Gương mặt Gia Minh co quắp:

"Nói đùa gì vậy, chuyện này còn cần phải hỏi ư, Sa Sa..."

Hắn tỏ vẻ tiếc hận,

"Nhất định là sẽ ủng hộ, cậu ấy còn ước gì có người để quản chú ấy chứ. Nhưng mà... Nếu muốn cậu ấy tình nguyện gọi một tiếng mẹ hai thì có lẽ tính tình của người đó phải rất tốt mới được."

"Vậy cháu nói chuyện này với Sa Sa giúp chú đi."

Liễu Chính đánh rắn theo côn.

"Thành thật mà nói, đàm phán thì có thể, nhưng nói chuyện với con gái mình, chú không rành lắm."

"Rèn luyện nhiều sẽ tốt..."

"Phi phi phi... Trẻ nhỏ không biết điều..."

"Vậy thì, rốt cuộc đó là ai vậy?"

Liễu Chính cười:

"Lần trước bị trúng đạn, là y tá trong bệnh viện mẹ Linh Tĩnh làm việc..."

"Y tá?"

Gia Minh nhớ tới mấy cô gái xinh đẹp trong bệnh viện,

"Trâu già gặm cỏ non nha! Rốt cuộc là ai?"

Liễu Chính nghiêng người sang một cách tự hào:

"À, tuổi hơi nhỏ một chút, y tá trưởng họ Hồ, ba mươi tuổi, tốt nghiệp đại học, có lẽ là trước đây kén chọn quá nhiều, bây giờ còn chưa lấy ai cả. Thành thật mà nói, nếu chú Liễu của cháu muốn thì lúc nào cũng có phụ nữ - khụ, chuyện này không cần phải nói với cháu - nhưng mà cô ấy và chú khá hợp nhau, chú muốn cho cô ấy có một danh phận. Đúng rồi, là cô ấy dạy chú tiếng Anh..."

"Dạy chú câu cho mẹ mày ăn bánh?"

"Khụ, câu này chỉ là tự học, chỉ là tự học, tự mình nghiên cứu được..."

Tình yêu quả nhiên làm người ta trở nên ngốc nghếch... Gia Minh nhớ tới y tá trưởng họ Hồ trong bệnh viện, bề ngoài khá xinh đẹp, bình thường khá lạnh lùng, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nhưng vẫn khá thân thiện với những người quen biết, hẳn là không phải bị hấp dẫn vì tiền bạc hay là danh hiệu đại ca xã hội đen gì đó. Gia Minh nhìn Liễu Chính, cũng nghi ngờ tại sao với thân phận của ông ta mà lại có thể theo đuổi được một mỹ nhân có lý tưởng, có hoài bão như vậy, hai ba tháng mà đã đến mức nói chuyện cưới xin rồi. Thấy ánh mắt của Gia Minh như vậy, Liễu Chính lườm hắn một cách tự hào:

"Nhìn cái gì vậy, chú Liễu của cháu cũng rất có sức hút đó!"

Thực ra thì những lời này cũng không sai, Gia Minh gật đầu:

"Thực ra Hồ y tá trưởng đúng là người rất tốt!"

Liễu Chính vui mừng vỗ vai hắn, nhưng khi thấy mấy người đang bước vào cửa thì sắc mặt lại sầm xuống:

"Có người đến đập bãi, chú đi trước... Ách, chuyện này nhờ cháu về nói chuyện với Sa Sa..."