"Ách, mình sợ nếu lấy đồ thật ra sẽ làm hắn sợ hãi hơn..."
Sau trò đùa này, Sa Sa cũng quên không muốn đánh hắn, mỉm cười, rồi lại im lặng, nhún vai vòng qua hắn đi về phía trước:
"Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra đâu..."
"Có gì mà không biết, không phải chuyện Hoàng Hạo Binh hít ma túy sao."
"Ách, cậu..."
Gia Minh tiến lên nắm tay nàng:
"Lần đó cậu nói chuyện giúp hắn, lão Dương cho rằng Hoàng Hạo Binh là bạn cậu, kết quả là tiền hít ma túy cũng không lấy của hắn nữa, còn cho một đám đàn em chiếu cố hắn. Sau đó có một lần hắn cãi nhau với người ta ở trường học, cũng là Khoan ca kia gọi người đánh người kia một trận. Những chuyện này... Mình đã biết lâu rồi."
Gia Minh cười.
"Anh Tiểu Mạnh nói với mình, hắn còn nói có thể nói với lão Dương một tiếng để Hoàng Hạo Binh không thể mua được ma túy. Mình nói không cần như vậy."
Sa Sa nhìn hắn, mấp máy miệng, giúp hắn phủi cánh hoa dính trên người. Gia Minh mỉm cười:
"May là không mua hoa hồng... Được rồi, nếu trước đây biết sẽ xảy ra chuyện như thế này thì mình đã nhờ anh Tiểu Mạnh giúp cắt đứt nguồn cung cấp ma túy của Hoàng Hạo Binh rồi. Nhưng nói tóm lại, đây không phải lỗi của cậu, đó là lựa chọn của hắn. Hắn chọn tự sát, chọn hít ma túy, lựa chọn nhờ cậu gọi điện thoại giúp. Cậu đã gọi điện thoại, kết quả sau đó cậu không cần phải chịu trách nhiệm. Hắn phải chịu trách nhiệm hoàn toàn vì những lựa chọn của mình. Huống chi ban đầu cậu giúp hắn với ý tốt, như vậy là đủ rồi."
"Lòng tốt mang lại kết quả xấu..."
"Đó là bản thân hắn lựa chọn. Thực ra khi cậu gọi điện giúp hắn thì hắn đã nghiện rồi. Chuyện khi đó là do ý chí của hắn không kiên định. Cậu thử nghĩ xem, nếu cầu từ chối hắn, hoặc là nhờ người khác không bán ma túy cho hắn, hắn sẽ hận cậu... Được rồi, nếu cậu muốn giúp thì hắn là sẽ giới thiệu cho hắn một trung tâm cai nghiện. Cậu không thể thuyết phục hắn, không thể tố cáo với người khác, không thể cưỡng chế đưa hắn đến trung tâm cai nghiện, bất kể cậu làm thế nào thì hắn cũng sẽ hận cậu. Người nghiện rất đáng sợ, hắn có thể trộm cắp cướp giật, bí quá hóa liều, người buôn ma túy cũng không phải tốt lành gì. Nếu hắn cứ quấn quít chặt lấy, cho dù có cậu nói giúp rồi thì chắc chắn cũng sẽ bị đánh chửi. Sa Sa, nếu muốn xen vào thì mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ đổ lên đầu cậu. Nếu như hắn dính líu với cậu quá nhiều nhưng cuối cùng vẫn chết, cậu sẽ áy náy... mà mình thì sẽ ghen..."
Sa Sa bật cười, sau đó lại cúi đầu xuống:
"Nhưng mà... còn có biện pháp khác mà?"
"Không có biện pháp đơn giản nào cả, cuối cùng vẫn sẽ phiền toái. Mình chỉ biết là, hắn lựa chọn con đường của chính mình. Sa Sa, nếu hắn cầu xin mình thì mình cũng có thể giúp hắn được một số chuyện trong khả năng của mình, nhưng mình không thể nói với hắn rằng, anh nên làm thế này, không nên làm thế này. Quyết định là ở chính hắn, chỉ cần hắn thích, dù là chán chường, hít ma túy hay tự tử thì cũng không có gì khó cả. Mà nếu cậu can thiệp vào, hắn sẽ hận cậu..."
Gia Minh dừng lại một chút rồi nói tiếp,
"Ừm, thực ra mình không định nói như vậy. Nếu là Linh Tĩnh thì nhất định sẽ nói chính xác hơn, thế giới cũng trở nên rất tốt đẹp trong mắt cậu ấy. Nhưng mình không thể nói lưỡng toàn kỳ mỹ được. Sa Sa, mình là người xấu, ban đầu mình thấy hắn chán chường, hít ma túy, mình đã nghĩ rằng: Nếu thấy không vui như vậy thì đi tìm chết đi. Cũng không phải chuyện gì lớn cả..."
"Nhưng cậu luôn rất có nguyên tắc..."
"Thực ra lý tưởng trước đây của mình là tự do..."
"Ách?"
"Ừ, là loại tự do không phải kiêng kỵ thứ gì, bất kể luật pháp, bất kể quy củ, muốn làm gì thì làm. Nhưng dần dần mình phát hiện ra, suy nghĩ như vậy thực sự rất buồn cười. Ví như nếu dựa theo lý tưởng của mình, mình phải làm cho cậu luôn luôn vui vẻ, Hoàng Hạo Binh kia cũng chỉ giống như một người qua đường mà thôi, mà mình sẽ giải quyết mọi việc cần thiết để không tự rước họa vào thân. Nhưng trên thực tế không tồn tại tình huống như vậy..."
Dưới ánh đèn đường, Sa Sa kéo tay hắn, hắn cầm con dao ảo thuật đâm tới tâm lui lên người mình,
"Giống như hai người đàn ông đánh nhau vì một cô gái. Theo quy tắc của trò chơi thì người thắng sẽ có ưu thế, nhưng có đôi lúc, cô gái lại chọn người bị thua kia, đánh thắng cũng không có nghĩa là lợi hại..."
"Nói một tràng dài, hệt như một ông già vậy..."
Sa Sa cau mũi,
"Thực ra thì, cậu đang nghĩ rằng mình phiền lòng vì chuyện này là rất ngốc phải không?"
"Tốt bụng là chuyện tốt."
Gia Minh cười.
"Nhưng mà cậu hoàn toàn không ủng hộ mình."
"Nhưng mà mình thích."
Gia Minh nói,
"Thực ra thì, so với việc cậu hoàn toàn không để ý đến cái chết của hắn, mình càng thích cậu phiền lòng vì chuyện đó hơn. Mình chỉ muốn nói... Ách..."
Hắn dừng lại hồi lầu, ngẩng lên nhìn bầu trời. Sa Sa cau mày, hỏi:
"Nói gì..."
"Thôi không nói nữa, hơi buồn nôn, cậu biết là được rồi..."
Gia Minh phất tay. Sa Sa cười đánh hắn:
"Rốt cuộc là cậu muốn nói gì? Nói mau nói mau nói mau..."
Sa Sa nhảy nhót bên cạnh Gia Minh một hồi lâu, đến khi tất cả mọi biện pháp uy hiếp như nhéo tay, đá mông, nắm cổ đều dùng hết thì Gia Minh mới lắc đầu bất đắc dĩ:
"Được rồi, thực ra thì mình muốn nói là... Khi cậu vui vẻ, khi cậu đau lòng, mình đều ở bên cạnh cậu, chia sẻ với cậu, hiểu được lòng cậu, như vậy là đủ rồi. Thế nào? Rất buồn nôn phải không?"
"Hệt như lời thoại trong bộ phim truyền hình hôm qua, huống chi còn thêm vào một câu cuối nữa, không thể làm cho người ta cảm động được..."
"Mình chỉ thấy nó rất phù hợp với suy nghĩ lúc này nên mới nói ra."
"Hứ..."
Sa Sa xì mũi coi thường, nhưng sự vui vẻ trong đáy mắt lại không thể che giấu được. Nàng vẫn áy náy không dứt vì cái chết của Hoàng Hạo Binh, nhưng lúc này, cảm giác áy náy này và sự vui vẻ lại hoàn toàn tách rời nhau một cách kỳ diệu. Lắc lắc mái tóc đuôi ngựa, nàng hít sâu một hơi:
"Thực ra thì, cậu còn nhớ lần đầu tiền chúng mình gặp nhau không?"
"À, là lần cậu ở trong phòng tắm, mình đi vào và bắt gặp cậu trần truồng, vì vậy cậu khóc lóc đòi gả cho mình hả?"
"Làm gì có chuyện đó!"
Sa Sa đá hắn,
"Lần đầu tiên chúng mình gặp nhau, đó là lần Hoàng Hạo Binh bắt nạt cậu và Linh Tĩnh, mình mới ra tay đánh người. Sau đó còn có rất nhiều lần nữa. Nếu không phải vì nghiệt duyên như vậy thì mình cũng không phải lưu lạc đến nỗi phải chia sẻ một người đàn ông với chị em tốt của mình... Khi còn nhỏ Hoàng Hạo Binh rất thích bắt nạt người khác, nhưng khi lớn lên rồi thì tính tình cũng tốt hơn. Mình vẫn nghĩ rằng vì hắn mà chúng ta mới quen nhau được, vậy mà bây giờ hắn đã chết rồi... Mình thấy hơi buồn..."
Gia Minh vỗ vai nàng. Khi Sa Sa nói đến từ buồn thì giọng nói khá cứng nhắc, xem ra nàng không quen dùng từ này. Nguồn truyện: doctruyen.me
"Gia Minh, cậu nói xem... Tại sao cha mình lại phải buôn ma túy chứ..."
"Mỗi bang xã hội đen đều làm như vậy."
"Bây giờ Sa Trúc bang là bang hội lớn nhất ở Giang Hải rồi phải không, lớn hơn thế lực của tất cả các bang hội khác hợp lại?"
"Ừ."
"Nếu cha mình muốn rửa tay, không cho người khác buôn ma túy nữa thì sẽ thế nào?"
Gia Minh cúi đầu cười:
"Nếu ông ấy không cho người khác buôn ma túy nữa, rất nhiều người sẽ chết..."
"Ách..."
Sa Sa nhìn hắn một cách nghi ngờ.
"Rất nhiều người sẽ muốn giết ông ấy, sau đó... rất nhiều người trong bang sẽ phản đối ông ấy. Sa Trúc bang phân liệt, ông ấy sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng. Sau đó mình sẽ đưa ra yêu cầu với đám người Thôi Quốc Hoa, bọn họ sẽ truy nã một số người, bắt một số người. Đám buôn ma túy ở nơi khác sẽ len lỏi vào, lại là đuổi, bắt, giết. Mấy năm sau, rốt cuộc thì Sa Trúc bang cũng tẩy trắng được. Bọn họ làm ăn lương thiện, cuộc sống bắt đầu ổn định, có thể là làm kinh doanh, mở công ty gì đó, nhưng chắc là sẽ không còn ai muốn đánh đánh giết giết nữa. Sau đó, thị trường ma túy ở Giang Hải dần khôi phục, một Sa Trúc bang mới xuất hiện... cũng có thể nhiều hơn một bang, tiếp theo lại trở lại với cục diện nhiều bang phái đối lập, chém giết nhau như trước đây..."
"Nguy hiểm như vậy ư..."
"Đúng vây. Nhưng thực ra cũng không cần phải sợ đám người ở nơi khác. Người quen biết với bên chính phủ có thể thông qua bọn họ để giải quyết. Xã hội đen ở Trung Quốc chỉ cần bị chính phủ đả kích thì không ai có thể thoát được. Nhưng sợ nhất là có người..."
Hắn lấy con dao ảo thuật kia đâm vào mông Sa Sa,
"... Đâm dao sau lưng cậu."