Ẩn Sát

Chương 440: Cự Thú




"Cậu theo dõi mình phải không!"

Tâm tình không vui, mắt vẫn còn ươn ướt, Sa Sa hất hàm lên, giọng nói hơi khó chịu. Cho dù thường ngày nàng và Gia minh rất thân mật, nhưng trong đời cũng có một số việc khó xử, áy náy không muốn để người thân của mình biết. Thấy nàng tức giận, Gia Minh mỉm cười đưa bó hoa ra:

"Ngưỡng mộ cậu mà."

Nhìn Gia Minh, ánh mắt Sa Sa lóe lên, sau một lát vẫn lựa chọn quay đầu đi:

"Hôm nay không có hứng thú..."

"Nhận đi, nếu cậu không nhận thì có lẽ bọn họ sẽ ném mình ra ngoài đánh một trận đó..."

Đây là một quán bán bàn mạt chược, lúc trước Khoan ca mời Sa Sa vào trong một cách trịnh trong như vậy nhưng vừa ra cửa thì đã bị một thằng nhóc quấy rầy, mấy tên đàn em thấy sắc mặt của Sa Sa, lúc này cũng vây tới với vẻ mặt bất thiện. Sa Sa quay đầu lại, lạnh nhạt phất tay:

"Không có chuyện gì, hắn là bạn tôi, cảm ơn nhiều, các anh làm việc của mình đi."

Lúc này đám người kia mới lui lại, một tên trong số đó còn hung hăng trừng mắt với Gia Minh.

"Mình phát hiện cậu đối với bọn họ tốt hơn với mình đó..."

Xuyên qua đám người, Gia Minh vừa đi theo phía sau Sa Sa vừa nói. Sa Sa hừ một tiếng, không nói lời nào.

"Linh Tĩnh nói mấy ngày qua cậu vẫn thần thần bí bí, hôm nay không biết nghe người khác nói chuyện gì mà lại ngơ ngác ngây ngốc, học xong lại lén lén lút lút không về nhà. Mình thấy cậu đến nơi này nên cũng lén lén lút lút đi theo..."

Hắn đi theo sau cằn nhằn không dứt, Sa Sa hung hăng quay đầu lại, tức giận đến bật cười lên:

"Cậu mới ngơ ngác ngây ngốc, lén lén lút lút đó, cách đặt câu của học sinh tiểu học hả!"

"Thỉnh thoảng học tập một chút nha. Mình phát hiện cái đó có thể dùng như câu đối, cậu nghe xem, cậu ngơ ngác ngây ngốc lén lén lút lút, mình thần thần bí bí lén lén lút lút..."

"Cậu..."

"A, cầm hoa giúp mình, mình đi mua vài thứ..."

Hắn trơ tráo đưa bó hoa tới. Sa Sa vô ý thức nhận lấy, thấy Gia Minh quay đầu rời đi mới kịp phản ứng lại:

"Này, mình vứt đi đó... Mình vứt..."

Nàng giơ bó hoa lên muốn ném xuống vũng nước ở bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Gia Minh. Thấy hắn hoàn toàn không quay đầu lại, nàng vung vẩy mấy cái nhưng cuối cùng cũng không nỡ ném xuống, giận đến bờ môi run run.

"Oa, môn cờ mới ra, trò này chơi rất hay, mua về chơi thử nhé..."

Mua đồ, Gia Minh giơ hộp giấy trên tay lên. Sa Sa không thèm để ý đến hắn, lạnh lùng trả bó hoa lại. Gia Minh làm như không thấy, vẻ mặt thuần khiết và vô tội, ánh mắt vô sỉ tựa như đang muốn nói, cậu ném đi, ném đi, ném đi... Cũng không phải Sa Sa cố ý tức giận với hắn, chỉ là chút phiền muộn trong lòng không bỏ qua được, xoay người lại tiếp tục đi về phía trước. Bó hoa vẫn cầm trên tay, vung vung vẩy vẩy như xách đồ vật tầm thường vậy. Cũng phải nói, Gia Minh và hai cô bé thực sự đã quá hiểu nhau, mặc dù cũng thường xuyên tìm các trò chơi mới lạ để chơi nhưng những chuyện vô bổ như tặng hoa thế này lại rất ít có, bởi vì một khi cố ý làm bộ thì trái lại lại làm mọi người cảm thấy xa lạ với nhau hơn. Tất nhiên, bất kể thế nào, một cô gái khi được tặng hoa đúng là vẫn cảm thấy rất vui.

Có điều, cho dù cảm giác vui vẻ khi được tặng hoa có thể hòa tan được một chút buồn bực trong lòng, nhưng nàng cũng không chịu nổi Gia Minh không thức thời om sòm bên cạnh không dứt. Thỉnh thoảng hắn ghé vào bên cạnh mua đồ vật, sau đó lại đuổi theo, vo ve như con muổi ở bên cạnh. Mặc dù nàng vẫn tự nhủ rằng Gia Minh cố ý bày trò khi thấy mình không vui, nhưng hắn làm loạn thật sự hơi quá đáng, sợ rằng ngay cả thượng đế cũng có khi cảm thấy không chịu nổi.

"Oa, cái lược chỗ kia bán rất đẹp, Sa Sa, cậu có muốn một cái không... Nhưng mà mình không chải đầu, cậu đến xem thử đi..."

"Chiếc váy kia thật đẹp, mình rất thích..."

"Không phải chứ, Sa Sa, cậu xem kìa, thứ kia chúng ta chưa ăn bao giờ, đến xem thử được không?"

"Đáng tiếc không có hạt dẻ rang đường, nếu không thì có thể mua về nhà, thật đáng tiếc... Lại không có hạt dẻ rang đường, không có hạt dẻ rang đường, không có hạt dẻ rang đường..."

"Cậu nói xem chúng ta nên đi taxi hay đi xe bus về nhà? Phải chuyển xe đó, mình thấy đi taxi tốt hơn, nhưng mình không mang theo tiền, Sa Sa, cậu có mang theo không? Sa Sa Sa Sa ngốc ngốc ngốc ngốc..."

"Ồ, muốn ăn kẹo đường không..."

"Oa, đây là dao ảo thuật có thể thụt vào trong đó. Sa Sa, cậu nhìn xem, rất giống dao thật nha, nhưng mà đâm không chết người được. Quả thực là cách làm khác với súng bắn nước nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu..."

Nhìn Gia Minh ở bên cạnh quơ quơ con dao nhỏ, rốt cuộc Sa Sa cũng không chịu nổi nữa, tức giận quay đầu lại:

"Mình nói, cậu đã nói xong chưa... a..."

"Mình đâm..."

Sa Sa vừa nói được một nửa thì Gia Minh đã cầm con dao kia đâm vào mông nàng. Đúng lúc Sa Sa vừa xoay người lai, một dao vừa rồi đâm đúng vào vị trí nhạy cảm, mặc dù không mạnh lắm nhưng cảm giác vẫn rất sâu sắc. Sa Sa theo bản năng lùi lại một bước, trong nháy mắt cơn giận dữ xông thẳng lên não. Đang ở trên đường cái, mặc dù người đi đường không nhiều lắm nhưng hành động vừa rồi cũng đủ làm cơn giận của nàng bộc phát.

"Mình... Này thì đâm! này thì đâm này thì đâm này thì đâm..."

Vung bó hoa trong tay lên, Sa Sa nhảy dựng lên điên cuồng đánh vào đầu hắn. Trong nháy mắt, cánh hoa bay loạn, ánh mắt người đi đường ở gần đó đều tập trung tới, mấy người chủ quầy bán quà vặt ở xung quanh đều dừng công việc của mình, chăm chú nhìn sang. Mắt thấy thiếu nữ tràn đầy sức sống kia đánh người tựa như phát điên vậy, thiếu niên trước mặt nàng ôm đầu ngăn cản một cách tượng trưng, đến khi đánh nát bó hoa, hai tay nàng lại đánh xuống giống như máy xay gió, thỉnh thoảng hai chân cũng nhiệt tình chào hỏi lên người thiếu niên kia. Tiếng bàn luận thỉnh thoảng vang lên giữa đám người.

"Thấy không, đó là kết quả khi đắc tội với mỹ nữ..."

"Chậc chậc... Thật là vui mắt, nếu đó là bạn gái tôi, tôi tình nguyện mỗi ngày đều bị cô ấy chà đạp như vậy..."

"Thằng nhóc kia quá hạnh phúc..."

"Bị đánh như vậy mà không dám đánh trả, có phải đàn ông không vậy..."

"Nếu hắn dám đánh trả, tôi sẽ tới giết hắn đầu tiên..."

"Đúng là bọn trẻ thời này..."

Nói chung là, không ai đồng tình với cảnh ngộ lúc này của Gia Minh cả, mà người hâm mộ thì lại có không ít. Đánh như vậy khoảng chừng nửa phút, trên người Gia Minh dính đầy cánh hoa, Sa Sa trừng mắt nhìn hắn rồi ngoảnh mặt bỏ đi. Lúc này hai người đã đến sát vệ đường, Sa Sa xoay người lại, chỉ nghe một tiếng phanh xe đánh "két..." bén nhọn vang lên...

Gia Minh vội vàng ôm Sa Sa kéo lại. Một chiếc xe hơi vọt qua như bay ngay trước mặt nàng.

Hoảng sợ, Sa Sa nằm trong lòng Gia Minh nhìn chằm chằm chiếc xe kia, sợ hãi đến không nói nên lời. Chiếc xe kia dừng lại cách đó không xa, tài xế đang hạ cửa kính xe xuống, chưa hạ xuống hoàn toàn thì đã nghe thấy tiếng mắng chửi:

"Con mẹ chúng mày..."

Đầu tên kia còn chưa vươn ra được một nửa thì đã thấy thiếu niên vốn vừa rồi còn bị đánh dang nhặt một viên gạch lên, ném mạnh tới. Người kia vội vàng thụt đầu vào. Viên gạch xẹt qua tai hắn, một tiếng rầm vang lên, gương chiếu hậu ở bên phải của chiếc xe bị ném vỡ. Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me

"Con bà nó..."

Tên tài xế kia cũng khá hung hãn, thấy bộ dạng thiếu niên kia rất vô hại liền mở cửa xe muốn đi ra ngoài. Nhưng mới bước một chân xuống thì đã thấy đối phương xông tới, trên tay còn cầm một con dao sáng loáng, vẻ mặt đã trở nên hung ác dữ tợn.

"Mày ***... lái xe nhanh như vậy, suýt nữa đụng vào người ta rồi còn dám ồn ào. Hôm nay ông phải chơi chết mày... Đứng lại cho ông!"

Hắn vốn am hiểu biến sắc mặt, vừa rồi còn là một bộ dạng mặc đánh mặc chửi, lúc này biến sắc mặt liền trở thành một tên du côn coi trời bằng vung, sát khí ngất trời. Mọi người dường như đã thấy được một màn hành hung trên đường sắp diễn ra. Sa Sa há miệng nhìn theo bóng lưng hung ác của hắn. Hắn còn chưa đi được nửa đường thì tên tài xế kia đã đóng rầm cửa xe lại, vội vàng lái xe đi, tiếng than thở vẫn còn loáng thoáng vọng lại:

"Bọn trẻ bây giờ càng ngày càng coi trời bằng vung..."

"Lần sau đừng để tao thấy mày, nếu không tao giết cả nhà mày! Chiếc xe nát này tao thấy một lần đập một lần... Mẹ kiếp! Muốn chết cũng không dễ như vậy..."

Gia Minh vung vẩy con dao kia, đứng ở ven đường chửi ầm lên. Đến khi chiếc xe kia khuất bóng ở cuối phó hắn mới quay đầu lại, đâm con dao thẳng vào ngực mình, cười đắc ý với Sa Sa. Trong tiếng xoẹt xoẹt, chiếc dao ảo thuật kia không ngừng thò ra thụt vào. Sa Sa xông tới, tức giận đá hắn một cái:

"Cậu chỉ biết lấy đồ giả ra hù dọa người khác..."