Trong tiếng nổ ầm ầm, tia lửa bắn ra bốn phía như pháo hoa, tiếng mắng chửi xen lẫn, hai thân ảnh một trước một sau bay ra khỏi cái xe, lộn vài vòng trên không trung sau đó rơi xuống sườn núi.
Nhảy từ trong xe ô tô đang chạy nhanh ra ngoài, đối với những nhân vật được huấn luyện nghiêm chỉnh mà nói, chẳng phải là chuyện khó làm gì cả.
Tấm thân máu thịt nếu như được rèn luyện lâu dài thì trong một số trường hợp nguy cấp có thể điều chỉnh sao cho phối hợp với hoàn cảnh được tốt nhất.
Tố chất thân thể của Bá tước vốn hơn người bình thường rất nhiều, lại có dị năng, nhưng hắn cũng không hiểu sao, hắn vẫn bị bám đuổi một cách khó hiểu, mắt thấy đối phương thực hiện một hành vi điên cuồng là buông tay lái, bổ nhào theo mình, thì hắn không khỏi hoảng sợ, khi đang định lao ra khỏi xe thì cái chân hắn đã bị tóm, chỉ sau một khắc, trời đất đã bắt đầu quay cuồng, thân thể nặng nề đập đánh bình xuống mặt đất.
Một cảm giác đau đớn như chia năm xẻ bảy dâng lên, tầm nhìn của hắn bị nghiêng, ánh lửa lại tiếp tục lóe lên.
Thương tổn đối với hắn là bình thường, cho nên khi rơi xuống, hắn dùng ánh mắt độc ác nhìn lại, thấy một họng súng đang chỉ là vào hắn.
Mà họng súng lại chỉ ngay vào lồng ngực.
Cái cảm giác phiền muộn và nghi hoặc còn chưa kịp dâng lên, thân hình hắn vô ý thức muốn tung ra ngoài, nhưng mà chân trái đang bị đối phương nắm chặt, muốn lấy đà nhảy thì họng súng kia không kiêng nể gì nhả đạn, trúng đạn làm cho máu thịt tung tóe, ánh sáng lóe lên trên bầu trời, hắn nhìn thấy một người còn trẻ, mặc áo choàng, giống như là bao tải.
"Con mẹ này… cả đời này mày chỉ biết mắng một câu thôi sao. "
Khẩu súng tự động được bóp cò một cách điên cuồng, dưới tình huống này thì đếm cũng chỉ đếm được số lẻ, vô số ánh lửa chớp lên bắn thẳng vào ngực của Bá tước, phá tung ổ ngực, ổ bụng của hắn, nội tạng theo đó mà phun ra ngoài.
Nếu như người bình thường thì chỉ cần một phát là chết, nhưng mà Gia Minh vẫn cảm nhận được con quái vật này vẫn giãy dụa một cách kịch liệt, đúng rồi… cảm giác thì ra là vậy, hóa ra hắn không chết.
"A a a a a…"
Nửa người trên bị đạn bắn cho nát tươm, nhưng Bá tước giãy dụa càng lúc càng lợi hại, hắn giống như một con cá đang khỏe mạnh tung tăng trong nước, mà con cá này lại khác bình thường, vì nó biết tru lên một cách điên cuồng như dã thú.
Cuối cùng, sau một hồi giãy dụa và tru rống, thân hình rách nát kia bay thẳng ra ngoài, máu tươi và thịt vẽ lên bầu trời đêm một bức tranh màu đỏ, hắn rơi thẳng xuống một địa điểm cách xa nơi này chừng vài mét. Cùng lúc đó. Gia Minh lại trở nên vật vã, cố sức ôm lấy đầu, hai con mắt đỏ lòm như máu.
Gia Minh đau đớn quỳ phịch xuống đất, nhưng chỉ trải qua mấy giây, hắn đã cắn chặt răng đứng lên, khẩu súng tự động ở tay phải hết đạn rơi xuống đất, tay trái thuận thế rút súng lục ở bên hông, hai ngón tay kẹp lấy một cái băng đạn, sau đó lắp vào, cùng lúc đó, có một bóng người ở phía sau tảng đá cũng cầm súng đứng dậy.
Cái thân hình không hoàn chỉnh kia thực là đáng sợ, giờ phút này rồi mà hắn còn lựa chọn phản kích, tốc độ là một thứ được Bùi La Gia yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, phải luyện tới xuất sắc mới được hình nghề. Nhưng mà khi hắn mới đứng lên, vừa nhìn thấy tình hình phía đối diện thì đã chửi một tiếng
Một viên đạn không chút lưu tình bắn bay khẩu súng của hắn, một viên tiếp theo bắn thủng luôn tay phải. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - www.doctruyen.me
"Xe hỏng… xe hỏng.. tại sao ngươi không phanh lại… sao không đánh lái…"
Mặc dù có một số tình huống Gia Minh vẫn giữ được trái tim bình tĩnh như nước, nhưng mà lúc này Gia Minh đúng là cảm thấy vui vẻ, tia lửa đạn bay tung tóe ở tảng đá phía trước, mà đối diện chính là một cái ô tô cháy nghi ngút, một chiếc xe buýt đột nhiên phát hiện, thấy có xe bị tai nạn muốn dừng lại xem, nhưng mà khi thấy tình hình thì lập tức dùng một tốc độ nhanh hơn lao đi, ánh sáng của chiếc xe chiếu sáng một vùng, hai mắt của Gia Minh lúc này đỏ ngầu, hắn cầm súng tiến về phía trước.
Đương nhiên, đôi mắt của Gia Minh đỏ ngầu không phải là dấu hiệu hắn mất đi lý trí, con quái vật trước mắt này có lực lượng cường đại tới mức đáng sợ, trong khi hiện giờ Gia Minh lại không cách nào áp chế được cái cảm giác đau đầu như búa bổ, giống như hắn bị cơn đau đầu này làm cho điên lên.
Muốn giết tên kia.. nhưng đầu lại đau tới mức muốn tách làm đôi, hắn vừa có cảm giác đau đớn nhưng đồng thời vẫn duy trì được tỉnh táo và sự nhạy cảm, đối với mặt tình hình hiện tại, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: giết chết hắn! Ngoài ý niệm này ra không còn ý niệm nào khác.
"Chuyện này... không có khả năng…"
Sự việc phát triển một cách không theo sự đoán, Bá tước trốn sau tảng đá không thể tin được kêu lên:
"Ngươi không phải tiến hóa giả tự nhiên..."
"Ta đương nhiên không phải..."
"Ngươi không phải tiến hóa giả tự nhiên, sao lại mạnh hơn được cả Giản Tố Ngôn..."
Tố Ngôn và Gia Minh là hai người khác nhau xuất hiện ở thế giới bên ngoài, nhưng lại có một chút liên quan với nhau, người ngoài chỉ biết Gia Minh là đệ tử của Giản Tố Ngôn, thế nhưng Kelly đã dự đoán điều này chỉ là giả dối, thiếu niên này chắc chắn là Tiến Hóa giả tự nhiên, nếu không thì không cách nào giải thích được vấn đề tuổi tác cả.
Còn về phần tại sao hai người lại chính là một, thì đó chỉ là linh cảm của Kelly, nàng cũng không hi vọng những gì mình điều tra được sẽ bị lưu lại trong hồ sơ của U Ám Thiên Cầm.
Trong bút ký của nàng có ghi lại chuyện Bá tước thoát ra khỏi căn cứ, cũng có những suy nghĩ cơ bản, Giản Tố Ngôn lợi hại hơn so với Gia Minh, Gia Minh chỉ là một thiếu niên bình thường, nếu như ngược lại, Gia Minh là tiến hóa giả tự nhiên, thì mọi chuyện lại khác.
Nhưng Bá tước lại không nghĩ như vậy, nếu hắn không nghĩ Gia Minh là Tiến Hóa giả tự nhiên thì sự cảnh giác trong lòng sẽ thấp, cho nên mới có thảm kịch trước mắt.
Trong lúc kinh ngạc hắn đã phát hiện ra một sự thực khác:
"Không có khả năng, ngươi có thể... ngươi có dị năng miễn dịch!"
"Ngươi đã đoán trúng tất cả rồi đó."
Trong mưa gió, Gia Minh đứng trên đỉnh tảng đá, giơ súng hướng về thân hình máu thịt bầy nhầy bên dưới:
"Thế nào, một khi không sử dụng được dị năng, ngươi có cần bó tay chịu trói không?"
"Không có khả năng…"
Tiếng súng lại một lần nữa vang lên, một vệt máu tươi vọt ra, bá tước lao về phía trước, bật lên cao chừng 7, 8m, trong khi Gia Minh lại đột nhiên dùng hai tay ôm lấy đầu, giống như cái đầu của hắn sắp nổ tung vậy.
Đang ở giữa không trung, nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Bá tước đột nhiên chuyển sang vui mừng, nhưng hắn chưa kịp rút khẩu súng trong quần ra, thì thân ảnh kia lại một lần nữa giơ súng, viên đạn bắn trung thân hình hắn, làm cho hắn văng ra xa rồi rơi xuống. Viên đạn này đã xuyên qua trán của hắn, tuy rằng chưa tới mức kết liễu tính mạng, nhưng mà nó cũng khiến cho hắn đau đớn tột đỉnh.
"A a a a.."
Bá tước ngã nhào vào bãi cỏ, cố gắng không để cho nước mưa làm nhòa tầm nhìn, cố sức dùng toàn bộ sức lực di chuyển, sau một lúc hắn phá lên cười:
"Ta biết, không có gì là tuyệt đối, không có gì là tuyệt đối, chỉ cần năng lực của ta cao hơn, ngươi sẽ chịu không nổi, ha ha ha ha ha ha.."
"Vậy thì thử xem! Xem ai có năng lực khắc chế ai!"
Mưa đêm, cỏ ướt, gò núi, loạn thạch, rừng sâu… Gia Minh vẫn đuổi theo chặt bóng hình phía trước, nhưng khi hắn chưa kịp tiến vào trong rừng thì có một hòn đá lớn từ phía trong lao ra, dùng một tốc độ cực nhanh bắn về phía hắn.
"Quá chậm quá chậm quá chậm…"
Thân hình hắn hơi hạ xuống một cái, viên đá bay qua đỉnh đầu, rơi về phía sau.
Khi Bá tước dùng sức vận chuyển tảng đá, hắn đã cảm thấy cật lực, tốc độ đột nhiên chậm xuống, một viên đạn nữa lại bắn trúng đầu, hắn hét thảm một tiếng, tiếp tục chạy như điên.
"Lại dùng năng lực, lại dùng năng lực đi... Để cho ta xem xem cái đầu của mày có thể chịu được bao nhiêu viên đạn..."
Một mặt mau chóng đuổi theo, một mặt thì mắng chửi, đột nhiên Gia Minh thấy hẫng một cái, thân hình biến mất, hóa ra cái bãi cỏ kia là một cái số sâu, đã được Bá tước phủ lên vô số cỏ xanh, Gia Minh bước vào đó, dị năng mất đi hiệu quả, nhất thời cả người rơi xuống.
Bá tước trong lòng vui vẻ, xoay người móc ra khẩu súng cuối cùng, hắn còn chưa kịp nhắm bắn thì thân hình của Gia Minh vốn tưởng đã rơi xuống, lúc này đã từ một phương hướng khác vọt tới.