Tiếng bước chân sàn sạt vang lên trong rừng, hai người một trước nột sau, tình cảnh khá quái dị.
Gia Minh đút tay vào túi quần đi đằng trước. Đông Phương Uyển ôm một đống cành khô đi phía sau, con ngươi chuyển tới chuyển lui thỉnh thoảng lại cắn môi, vẻ mặt phức tạp. Đi được một đoạn, Gia Minh nghiêng đứng lại, nói:
"Ách..."
Còn chưa kịp nói gì thì ánh mắt như muốn giết người của Đông Phương Uyển đã trừng tới.
"Ách... Thôi vậy."
Hắn buông tay, tiếp tục bước đi. Qua một lát, Đông Phương Uyển khẽ cắn môi, mở miệng:
"Này."
"Cái gì?"
"Cậu... nhìn thấy gì..."
"Không thấy gì cả."
"Làm sao có thể không thấy được."
"Cách xa quá, nhìn không thấy."
"Cậu nói dối!"
"Trong rừng rất tối."
"Không ngờ được cậu còn có bộ mặt thế này!"
"Rốt cuộc là cậu hi vọng mình thấy được hay không thấy vậy?"
Vấn đáp nhanh chóng tựa như rang đậu xong, hai người lại đứng ở đó trừng mắt nhìn nhau. Vẻ mặt Đông Phương Uyển bối rối, nhìn chằm chằm hắn, cắn chặt môi dưới không chịu thả ra, nghiễm nhiên như muốn cắn nát môi mình để hù dọa đối phương. Chuyện kể rằng thời cổ đại có một vị tướng quân, trước trận chiến thường trực tiếp giết chết mấy trăm tử sĩ trước trận tiền, sau đó sĩ khí của đối phương không công sẽ tự phá - loại hành vi này có phương thức khác nhau nhưng kết quả nghiễm nhiên lại giống nhau đến kì diệu. Chỉ tiếc rằng hiện giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt nếu còn có người tự mình bại mình như vậy thì sợ rằng địch nhân sẽ chỉ chết cười chứ không bi dọa chết được. Lúc này Gia Minh lợn chết không sợ nước sôi vẻ mặt thản nhiên, nàng cũng không làm gì được. Nguồn truyện: doctruyen.me
"Nếu cậu dám nói ra, mình sẽ… mình sẽ..."
Nàng "mình sẽ" hồi lâu nhưng vẫn không thể nói tiếp được. Gia Minh buông tay:
"Mình có thấy gì đâu, hoàn toàn không biết cậu đang làm gì cả..."
"Hừ."
"Cần mình ôm củi giúp không?"
"Cậu cút đi!"
"OK."
Tiếp tục bước đi trong rừng cây, theo phía sau Gia Minh, Đông Phương Uyển thủy chung nhìn chằm chằm bóng lưng hắn. Thỉnh thoảng Gia Minh quay đầu lại, thấy ánh mắt nàng sắc bén, môi vểnh lên, vẻ mặt rất hung ác, không khỏi lại bĩu môi quay đầu đi tiếp.
"Thật sự không thấy gì?"
"Không có mới là lạ... "
"Nêu cậu dám nói lung tung…"
"Mình còn sợ bị đau mắt đó…"
"Cậu nói gì!"
"Không có..."
Cũng không phải đẹp mắt lắm...
Tiếng nói chuyện thỉnh thoảng vang lên. Ra đến bìa rừng, đến khi có thể loáng thoáng nhìn thấy bãi cỏ ở xa xa. Gia Minh chỉ về phía mười mấy chiếc xe hơi ở bên kia:
"Ách... Thực ra bên kia cũng có nhà vệ sinh..."
Sát khí sau lưng tăng lên mãnh liệt, Đông Phương Uyển cầm củi khô ném mạnh về phía hắn. Hắn nói:
"Cậu cẩn thận..."
Vừa chạy ra được hai bước thì một tiếng rầm vang lên ở phía sau, quay đầu lại, củi khô văng đầy đất. Đông Phương Uyển đang muốn đuổi theo hắn, chạy được hai bước thì đã vấp phải một cái rễ cây, ngã sấp xuống đất. Vừa rồi nàng ném cành cây cũng bay không xa, lúc này nhìn lại, bộ ngực căng tròn không chút phòng bị, bị đập mạnh vào mấy cành cây, vẻ đau đớn khiến người khác phải cảm động lây.
"Ồ..."
Gia Minh nhìn khuôn mặt với vẻ đau đớn của nàng:
"Mình vừa định nhắc cậu, có rễ cây..."
"Mình muốn giết cậu!"
Đông Phương Uyển gào lên một tiếng, nhặt một cành cây trên mặt đất lên muốn tiếp tục xông lại. Gia Minh vừa bước la một bước, chỉ thấy Đông Phương Uyển đang muốn bò dậy thì lại trượt chân, rầm một tiếng, lại ngã xuống đất. Gia Minh mở miệng trách móc:
"Mình nói rồi, cậu đừng xúc động..."
"Cậu chết đi..."
Linh Tĩnh ngồi bên lều vải, Sa Sa đang hăng hái bừng bừng ném củi vào đống lửa, Nhã Hàm đang thái đồ ăn bên chiếc bàn nhỏ, Huân ôm gối ngồi yên lặng ở một bên, cách đó không xa, Giang Vu Vi đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng:
"Này. Linh Tĩnh."
"Ừ!"
"Gia Minh đâu?"
Giang Vu Vi nhìn qua nhìn lại vài lần.
"Sao không thấy hắn?"
"Vào trong rừng tìm người rồi. Sao vậy, cậu tìm hắn có việc ư?"
"Đâu có."
Giang Vu Vi cười.
"Mình chỉ thấy, hai người vẫn chơi thân với nhau như vậy, ha hả."
Linh Tĩnh hơi khó hiểu:
"Sao thế? Chơi thân với nhau thì rất lạ sao?"
"Không phải vậy."
Giang Vu Vi bứt mấy cọng cỏ lên đùa nghịch trong tay,
"Bạn học từ thời tiểu học căn bản đã không nhận ra nữa, hơn nữa... Cậu đừng tức giận mình vẫn không hiểu tại sao cậu và hắn vẫn chơi thân được với nhau như vậy, lúc ấy hắn thường xuyên bị người khác bắt nạt rồi khóc nhè..."
"Ồ..."
Linh Tĩnh tỏ vẻ hoài niệm.
"Nhưng sau này đã tốt hơn nhiều rồi."
"Mình thấy vẫn không có gì khác cả. Hơn nữa, cậu không biết đâu, khi ấy mọi người đều thích chơi với cậu nhưng cậu vẫn chỉ chơi với một mình Gia Minh, bọn mình đều rất bực mình đó."
"Bởi vì mình có thiên tính cùa người mẹ mà."
Linh Tĩnh nghiêng nghiêng đầu, cười đặc biệt thanh thuần.
"Có điều... Nếu như rGia Minh vẫn bị người ta bắt nạt, vậy thì cậu vẫn phải chăm sóc hắn. Đến khi hắn có bạn gái rồi, cậu không thấy mình sẽ chịu thiệt thòi sao?"
"Thực ra bọn mình luôn chăm sóc lẫn nhau, mặc dù bây giờ mình luôn nghĩ... Nếu quả thực hắn cần mình phải chăm sóc cả đời thì thật tốt..."
Chớp chớp mắt, giọng nói của Linh Tĩnh có vẻ buồn bã, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
"Hơn nữa bọn mình vẫn là bạn tốt, không phải là người yêu của nhau đâu. Gia Minh có... À, chính là Sa Sa đang ngồi bên đống lửa kia kìa."
"Gia Minh không phải bạn trai cậu!"
Giang Vu Vi trừng lớn mắt, sau đó lại thở dài một hơi.
"Hừ, mình còn tưởng là như vậy. Tính cách Gia Minh vẫn như trước đây, lúc trên xe còn nói sở thích là đọc truyện tranh..."
"Đọc truyện tranh không có gì là không tốt mà. Hơn nữa mình thấy Gia Minh là người rất tốt. Giang Vu Vi, không phải cậu có thành kiến gì với Gia Minh chứ?"
Nói chuyện với người khác về Gia Minh thì không sao, nhưng khi nghe nàng bình luận như vậy, trong lòng Linh Tĩnh hơi không vui. Có điều, đối phương liền sửa lại lời nói ngay lập tức:
"Được rồi.. được rồi, các cậu là bạn tốt, mình không có ý nói xấu Gia Minh. Nhưng mà... Người Nhật Bản kia có lai lịch thế nào vậy?"
"Là bạn của Gia Minh, bọn họ có cùng... Ách, có cùng sở thích phim hoạt hình."
"Bạn trai mình luôn có thành kiến với người Nhật Bản."
Giang Vu Vi nhún vai.
"Mặc dù gia đình hắn đều ở Mỹ nhưng vẫn rất yêu nước. Lần trước có một trận thi đấu, người khác không để ý đến quốc tịch của hắn, hỏi hắn có phải người Nhật hay không, kết quả là hắn lập tức trở mặt với người kia. Tại sao Gia Minh lại kết bạn với người Nhật Bản chứ..."
"Nhưng mà... Thiên Vũ cũng không có ác ý gì vói Trung Quốc mà."
Linh Tĩnh hơi cau mày.
"Chuyện này... Mình thấy cần phải suy nghĩ rạch ròi hơn đó..."
"Người Nhật Bản... Thôi không nói chuyện này nữa. Đúng rồi, mình nghe nói hình như nhà Đông Phương Uyển rất giàu có thì phải..."
"Tiểu Uyển à."
Linh Tĩnh nhún vai.
"Cũng coi như giàu có, sao lại hỏi chuyện này?"
"Cậu cũng biết đấy, những người đến đây trong nhà đều làm kinh doanh, Đàm Quân Vinh kia gia đình làm ăn rất lớn, có công ty tài sản đến hơn một tỷ, Hắn biết Đông Phương Uyển, nói cậu ta là con gái của phú hào có tài sản hơn trăm tỷ. Các cậu chơi rất thân với cậu ấy hả?"
Gia cảnh của Giang Vu Vi không tệ, có một công ty nhỏ ở Mỹ, nếu không phải như vậy thì không có chuyện mới lớp ba nàng đã được chuyển sang đó định cư. Có điều, lúc này thấy nàng nói về Đông Phương Uyển với vẻ hâm mộ nhưng lại hoàn toàn không biết gì về lai lịch của Nhã Hàm, Sa Sa, Đông Phương Nhược, Thiên Vũ Chính Tắc, Linh Tĩnh cũng bật cười.
"Cũng không phải thân lắm. Cậu ấy và Gia Minh học chung một lớp, nghe nói hai người bọn họ thường xuyên cãi nhau. Ách, mọi người đều biết cậu ấy có cá tính mạnh mẽ, một mình bỏ tiền mở công ty sản xuất đồ chơi, mỗi ngày đều vắt óc tìm kiếm đầu tư, tìm nơi tiêu thụ, thật đáng khâm phục. Vừa rồi cậu ấy vào trong rừng kiếm củi mà đến giờ vẫn chưa thấy ra. Gia Minh đang đi tìm đó."
Giang Vu Vi ngó về phía rừng cây, sau đó hạ giọng hỏi:
"Không phải Gia Minh và cậu ấy..."
Còn chưa nói xong thì một thanh âm đã vọng ra từ trong rừng, là tiếng hét của Đông Phương Uyển:
"Cậu đứng lại!"
Linh Tĩnh quay đầu lại, chỉ thấy ở phía xa, Gia Minh chạy ra khỏi rừng cây. Theo sát phía sau là Đông Phương Uyển đang cầm gậy đuổi đánh.
"Này. cậu tỉnh táo chút đi, đừng có xúc động..."
"Cậu đứng nguyên đó cho mình, để mình đánh chết cậu..."
"Cậu thấy mình giống một thằng ngu sao?"
Gậy gỗ vung vùn vụt trên không trung. Bên này, nhóm người Linh Tĩnh Sa Sa, Nhã Hàm, Huân đều tò mò đứng dậy. Đến khi hai người đuổi nhau đến gần, mọi người mới phát hiện lúc này Đông Phương Uyển có vẻ khá nhếch nhác, mái tóc rối loạn, trên mặt, trên trán dính đầy vết bẩn màu xám, áo khoác cũng có nhiều chỗ dính bùn đất, rõ ràng nhất là bộ ngực của nàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất mập mờ. Trong chốc lát mấy cô gái cũng không biết phải khuyên can thế nào, chỉ biết nhìn Gia Minh và Đông Phương Uyển đuổi nhau vòng quanh thiếu nữ đang ngồi trên xe lăn mấy vòng. Người đầu tiên chạy tới là Đông Phương Lộ ở cách đó không xa. thấy em gái mình gặp chuyện không may, hắn mỉm cười đi tới, đầu tiên là cố gắng ngăn em gái mình lại.
"Chuyện gì vậy?"
"Anh hỏi hắn!"
Đông Phương Uyển chỉ cây gậy vào Gia Minh.
"Vậy thì mình nói nhé."
'"Không được nói!"
"Trời ạ..."
Mọi người đều tò mò. Đông Phương Lộ nhìn vết bẩn trên người em gái, lập tức liên tưởng vô hạn. Chẳng qua nghĩ kĩ lại, nếu hai người thực sự làm chuyện như vậy trong rừng cây thì chưa chắc vẻ mặt đã như lúc này. Đang muốn nói chuyện thì Đông Phương Uyển đã đỏ bừng mặt lên như muốn nổi điên:
"Đây là chuyện giữa em và hắn! Đông Phương Lộ, anh đừng xen vào chuyện của người khác! Em xem hôm nay hắn có thể trốn đến bao giờ!"
"Dù sao em và hắn cãi nhau cũng không phải lần một lần hai..."
Đông Phương Lộ dừng bước, Gia Minh buông tay, nói:
"Hơn nữa lần này chỉ là hiểu lầm..."
"Lần này khóng giống những lần trước!"
Sắc mặt Đông Phương Uyển lúc đỏ lúc trắng.
"Cố Gia Minh. Cậu dám nói thêm câu nữa thử xem!"
"Cậu buông gậy xuống thì mình sẽ không nói tiếp."
"Em, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì..."
"Sao anh biết không phải chuyện lớn! Cố Gia Minh, cậu có giỏi thì đứng ra!"
"Không đánh nhau, sở trường của mình là chạy trốn..."
"Em. bình tĩnh chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy..."
"Mọi người đừng đánh nữa..."
Đông Phương Nhược ở chính giữa dịu dàng nói.
"Mình giết cậu..."
"A..."
Tình cảnh hỗn loạn, cây gậy vung lên, giữa tiếng hét thảm thiết, Đông Phương Lộ ôm trán ngồi sụp xuống....