Ân Hạ Trường Ca

Chương 4: Thành hôn




Ánh chiều ta len lỏi qua từng tán lá, từ ngày xây xong Thái Hoà cung Viễn Ninh đã chuyển sang qua đây ở. Ngồi trên ghế đá trong chiếc đình gần đó Viễn Ninh mệt mỏi nhìn đám người nhộn nhịp trang trí nào là giấy đỏ, vải lụa đỏ, đèn l*иg đỏ được treo khắp mọi nơi.

"Tiểu Trung tử hôm nay là ngày bao nhiêu rồi" Viễn Ninh mệt mỏi cất giọng

"Thưa điện hạ hôm nay mới được một ngày sau tết nguyên tiêu" tiểu Trung tử đáp

"Sớm như vậy mà đã chuẩn bị như vậy rồi sao" Viễn Ninh trố mắt ngạc nhiên

"Không sớm đâu điện hạ, trông như vậy nhưng bọn họ đã làm cả ngày mà mới được chư có phân nửa" Tố Mai từ xa tiến lại gần nói. Theo sau cô còn có hai cung nữ đang bê theo một khay đồ

"Điện hạ y phục tân lang đã chuẩn bị xong rồi người vào thử xem đã vừa chưa, nếu chưa vừa nô tì sẽ đem xuống cho nội vụ phủ sửa lại" Tố Mai cô cô nhẹ giọng nói.
Ân

Viễn Ninh gật đầu sau đó đứng dậy bước đi về phòng đám người Tố Mai, tiểu Trung tử, Tô Mạt còn có hai cung nữ cũng đi theo. Tới phòng hai Tố Mai ra hiệu cho hai cung nữ để lại đồ trên bàn, sau đó cho bọn họ ra ngoài còn cô thì ở lại giúp Viễn Ninh thử y phục.

"Tố Mai cô cô người nói thử xem trưởng công chúa Đại Hạ sẽ trông như thế nào" Viễn Ninh luồn tay qua mặc thử hồng y

"Nghe nói là trưởng công chúa Hạ Quốc năm nay đã 18, cũng đã trưởng thành có lẽ cũng là một đại mỹ nhân" Tố Mai cười nói. Cô đã chăm sóc Viễn Ninh từ nhỏ cho đến giờ, bề ngoài Viễn Ninh vẫn luôn tỏ ra trưởng thành, trầm ổn, tuy nhiên tích cách thì vẫn còn trẻ con. Điều này chỉ nhìn thấy đối với những người mà nàng cảm thấy tin tưởng. Suốt bao năm qua một tay nàng nuôi lớn Viễn Ninh nên cô vẫn luôn đối xử với Viễn Ninh như người con của mình vậy.Thấy nàng chịu thiệt thòi nhiều lúc cô cũng cảm thấy đau lòng thay Viễn Ninh.
Nghe Tố Mai cô cô nói vậy Viễn Ninh cũng thốt lên mọt tiếng ồ

"Thì ra là lớn hơn ta hai tuổi sao"

"Tố Mai cô cô người coi xem bộ y phục này vừa với ta luôn" Viễn Ninh giơ hai cánh tay lên cười

"Y phục tân lang này là dựa trên kích thước của người mà may cho người đương nhiên là sẽ phải vừa với người rồi" Tố Mai cười nói nhưng chưa được bao lâu thì khựng lại.

"Điện hạ sau này trong phủ có thêm người, mọi hoạt động của người nhất định phải cẩn thận hơn trước" Tố Mai nghiêm túc nói. "Còn về đêm tân hôn người yên tâm nô tì sẽ thu xếp ổn thoả sẽ không để mọi chuyện bị bại lộ"

"Đa tạ Tố Mai cô cô" thu lại nụ cười Viễn Ninh sau khi thử xong y phục liền thay lại đồ trở ra ngoài

Bao năm nay mọi chuyện to, nhỏ đều nhờ một tay cô cô Tố Mai xử lý, bên cạnh đó còn có tiểu Trung tử và Tô Mạt. Cũng nhờ có ba người họ mà Viễn Ninh mới cảm thấy không buồn chán, cũng vẫn là mẫu phi đã tính toán chu toàn.
Chớp mắt đã tới ngày hai lăm sau tết nguyên tiêu, hôm nay mới sáng sớm gà gáy canh ba mà đám nô tì mang theo một khay đồ cùng vài đồ vật khác tiến vào phòng Viễn Ninh.

"Điện hạ mau dậy" Tố Mai cất giọng

"Tố Mai cô cô người cứ từ từ đi, trời vẫn còn sớm mà" nói rồi nàng trở người tiếp tục ngủ

Vài tên nô tì đứng một bên thấy vậy cũng không giám cười lớn mà chỉ khẽ mĩm môi. Tố Mai thấy vậy bèn liếc mắt qua như lời cảnh cáo bọn họ cho dù điện hạ có làm gì cũng không được biểu hiện thái độ của mình đối với chủ tử. Thấy gương mặt cô cô chưởng sự nghiêm khắc nhìn bọn họ cũng hiểu được ý mà cúi đầu xuống.

"Điện hạ hôm nay là ngày thành hôn không thể ngủ thêm được" Tố Mai nhẹ giọng nhưng cũng mang theo vài lời thúc giục

Sau đó Viễn Ninh cũng từ từ mà nâng người dậy đi ra khỏi chiếc chăn ấm áp tới ngồi đến chiếc ghế tuỳ ý để đám người làm gì thì làm. Sau một hồi tẩy rửa mặt, vấn tóc, thay y phục. Nàng cứ tưởng rằng thành hôn rất đơn giản chỉ cần tới bái đường là xong ai dè lại mệt đến vậy, biết sớm cực khổ vậy nàng đã sớm từ chối cuộc liên hôn này rồi.

"Tố Mai cô cô có thể không thành thân nữa được không" Viễn Ninh mệt mỏi mà thốt lên

"Điện hạ đã đến nước này, người muốn huỷ hôn cũng không kip nữa rồi "

"Vậy thì các ngươi làm nhanh nhanh lên một chút được không" Viễn Ninh thở dài một tiếng

"Điện hạ sắp xong rồi, người cố chịu thêm một chút nữa" Tố Mai nhẹ giọng an ủi

"Được được" Viễn Ninh chỉ gật gật đầu cho qua

Nói là sắp xong nhưng mà đến khi mặt trời đã ló lên hết Viễn Ninh mới có thể bước ra khỏi cửa cung. Ngựa và kiệu hoa cũng đã được chuẩn bị sẵn. Do người Viễn Ninh lấy chính là trưởng công chúa Hạ Quốc nên hôn lễ cũng không thể làm qua loa được. Cả đoàn đi đón tân nương có số lượng lên đến cả trăm người, Viễn Ninh tiến tới nhảy lên con ngựa đã chuẩn bị từ trước.

Vì ở trong cũng ít khi ra ngoài, cũng ít khi được xúc với ngụa nên ban đầu Viễn Ninh phải thử đến mấy lần mới có thể đạp lên dây cương để lên lưng ngựa, con ngựa thấy có người đã lên nên nó nhảy lên hí một tiếng sau đó, bắt đầu chạy. Điều này làm cho Viễn Ninh một trận khϊếp vía, vội ôm chặt vào cổ ngựa.

Con ngựa như có linh tính khi thấy Viễn Ninh ôm cổ mình nó liền đi chậm lại, bước đi từ từ mà Viễn Ninh bên này vẫn còn sợ hãi nhắm chặt mắt lại mà ôm cổ ngựa, cả đoàn người cũng vì hành động này của Viễn Ninh mà bật cười.

"Điện hạ người có thể mở mắt ra được rồi" Nghe thấy giọng nói quen thuộc nàng mở mắt ra thì thấy Tô Mạt đang đi bộ trên tay cầm dây cương dắt ngựa. Nhìn sang bên kia thì thấy Lý Hạo đang đi vừa đi hắn vừa cố gắng giữ khuôn mặt đang cố nhịn cười.

Thấy vậy Viễn Ninh cũng nhanh chóng sửa lại tư thế của mình

"Ngươi cười cái gì chưa thấy người ta cưỡi ngựa bao giờ sao" Nàng quay sang mắng tên Lý Hạo

"Xem ra sau này ngài còn phải học lại việc cưỡi ngựa" Nói rồi hắn lại cúi khuôn mặt mang theo ý cười nhìn xuống nền.

"xuỳ" Viễn Ninh thở dài một tiếng sau đó mặc kệ Lý Hạo mà đi tiếp

Để tiện cho việc đón tân nương thực ra công chúa Ha Quốc đã đến Ân Quốc trước đó, và được sắp xếp ở lại phủ đệ ở ngoài thành, sau đó chờ đến ngày thành thân như đã định thì Ân Quốc chỉ cần đưa kiệu hoa đến đón người. Việc này cũng đã được Tự Khánh đế cùng Đại Hạ Quốc Vương thương lượng đồng ý cùng nhau rồi mới tiến hành.

"Chuyện này là thật sao" Hạ Ngọc Lam mang hồng y, trên đầu đội mũ phượng ngồi một bên nghe tì nữ của mình nói vậy thì nhịn không được mà nở một nụ cười kèm theo ý vị khinh thường. Đường đường là ngũ hoàng tử của một Đại quốc mà đến ngựa cũng không biết cưỡi, hơn nữa lại trên danh nghĩa hắn cũng là phu quân của nàng, như vậy chẳng phải khiến người ta cười vào mặt nàng hay sao.

"Đúng vậy công chúa, nô tì đứng ở gần đó thấy rất rõ, xung quanh còn có rất nhiều người ai nấy cũng đều cười hắn" nô tì tên A Nhược hậm hực nói, trên mặt còn tỏ vẻ bất mãn

"Chẳng phải nghe nói Ân Quốc hoàng đế dạy các hoàn tử của mình rất nghiêm khắc sao, sao lại có người đến cả ngựa cũng không biết cưỡi được chứ" Ngọc Lam thu lại nụ cười, chân mày lá liễu khẽ chau lại.

"Nhưng theo nô tì thấy thì tuyệt đối không thể là giả được"

"A Nhược hôm trước ta kêu ngươi điều tra thân phạn của hắn, ngoài những chi tiết trước đó ngươi đã nói thì còn gì khác nữa không"

Sau một hồi suy nghĩ lục lại ký ức A Nhược cũng thốt lên

"Hình như có nghe nói ngũ hoàng tử là con trai của Lan Quý Phi được hạ sinh vào năm Tự Khánh thứ 2, còn nữa hình như Lan Quý Phi đó cũng là người của Hạ Quốc" A Nhược vừa nói vùa nhớ lại

"Vẫn còn sao" Ngọc Lam lay động con ngươi đen láy nhìn tì nữ thân cận A Nhược

"Ò. Hình như ngũ hoàng tử từ khi sinh ra đã được hoàng đế rất sủng ái, còn đích thân đến để dạy học cho. Tuy nhiên sau khi Lan Quý Phi mất, thì hắn không còn được sủng ái nữa" A Nhược lấy hết một hơi nói

"Công chúa kiệu hoa của ngũ hoàng tử đã đến trước cửa phủ rồi, người mau tới" giọng một tì nữ vang lên từ bên ngoài đánh tan cuộc trò chuyện của hai người bên trong.

"Công chúa để nô tì phủ khăn voan lên cho người"

Ân

Nói rồi Ngọc Lam phủ một lớp khăn voan trên đầu, sau đó được A Nhược dắt ra bên ngoài.

Bên ngoài kèn trống ầm ĩ, do đã bị khăn che mất tầm mắt cho nên việc đi lại của cô cũng khó khăn, chỉ sau khi ngồi được vào bên trong kiệu thì mới cảm thấy thoải mái một chút.

"Nếu như A Nhược nói thì Lan Quý Phi cũng là người Hạ Quốc, nhưng sao bà ta lại đột nhiên qua đời" ngồi trên kiệu suy nghĩ lại những điều mà ban nãy A Nhược nói với mình thoáng chống đã mau tới Thái Hoà cung.

Vài tên thị nữ đỡ nàng ra khỏi kiệu, bên này Viễn Ninh được đưa cho một mảnh khăn vải đỏ giữa kết một hình bông hoa nàng giữ một đầu, đầu còn lại Ngọc Lam giữ. Do khăn phủ đầu đã che đi tầm nhìn của Ngọc Lam nên lúc này bên cạnh nàng có một thị nữ đi theo để tránh việc nàng bị vấp ngã do không thấy đường, cứ như vậy hai người dắt nhau chậm rãi đi vào đại điện.

Chính điện có hai chiếc giờ một bên là Tự Khánh đế, bên còn lại là Hoàng Hậu

Cũng như bao lễ nghi khác cũng phải bái tam lạy, tiểu Thuận tử ở một bên hô

"Nhất bái thiên địa" Viễn Ninh cùng Lam Ngọc xoay người hướng ra phía ngoài cúi một lạy

"Nhị bái cao đường" Xoay người trở lại quỳ xuống cúi lạy phụ hoàng chỉ tháy hắn lạnh lùng gật đầu một cái.

"Phu thê đối bái"

Sau khi bái xong Ngọc Lam được đưa trở về phòng, Tư Khánh đế cũng không ở lại thêm nữa nên đã trở về Dưỡng Tâm điện, còn Viễn Ninh vẫn phải ở lại để tiếp đón các vị quan đại thần.

"Viễn Ninh không ngờ phước khi của ngươi cũng rất lớn, có thể lấy được cả trưởng công chúa Hạ Quốc" thái tử Viễn Trưng cất giọng lên đầy chế giễu.

"Ai mà biết được Lan Quý Phi đi rồi vẫn để lại cho ngươi nhiều phúc phận vậy" Viễn Đồng lên tiếng

Nghe tới hắn nhắc tới mẫu phi của mình sắc mặt Viễn Ninh bỗng trầm lại

Sợ rằng lại xảy ra chuyện gì không hay trong ngày đại hỷ nên Viễn Hách cũng vội lên tiếng giải vây.

"Dẫu gì hôm nay cũng là ngày vui của hoàng đệ, nhị ca kính đệ một ly" nói rồi hắn đưa ly rượu lên miệng uống một hơi dứt khoát.

Viễn Ninh thấy vậy cũng mặc kệ không thèm tranh chấp với hai người bọn họ quay sang đáp lại Viễn Đồng một ly rượu.

Ngày thường Viễn Ninh cũng không chuộng rượu mấy, cũng ít khi đυ.ng đến rượu nên sau khi uống vài ly Viễn Ninh cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng.

Bỏ lại mọi người còn đang ăn uống vui vẻ, Viễn Ninh loạng choạng tiến tới phòng, căn phòng được trang trí khăn đỏ, đèn l*иg đỏ treo trước phòng khiến đầu óc Viễn Ninh càng thêm mơ hồ.

" Điện hạ cẩn thận" thấy Viễn Ninh loạng choạng đi không vững Tố Mai tiến tới đỡ tay Viễn Ninh sau đó dắt ngàng đi

" Điện hạ hiện giờ người như vậy, nếu còn đi vào e rằng sớm muộn thân phận cũng sẽ bại lộ, hay để nô tì nói với người trong đó rằng người đã say không trở về phòng tân hôn được, nên ngủ lại ở bên ngoài"

" Cô ta dẫu gì cũng là công chúa Đại Hạ, nếu như đêm tân hôn phu quân của mình lại ngủ ở ngoài coi như không giữ thể diện cho ta, nhưng cũng phải giữ lại thể diện cho người Hạ Quốc" Viễn Ninh hiểu rằng Ân Quốc thân phận nữ nhân không được coi trong tuy nhiên Hạ Quốc lại khác thân phận người nữ nhân ở đây rất được coi trọng không kém gì nam nhân. Hơn nữa nếu như ngày mai người của bên lễ bộ qua kiểm tra, thấy Viễn Ninh bước ra từ căn phòng khác vậy không phải làm trò để cho mọi người trong hoàng cung đồn đoán rồi sao.

Lắc lắc đầu cho thanh tỉnh, sau đó Viễn Ninh tiếp tục đi hướng về hướng căn phòng tân hôn.

" Tố Mai Cô cô người yên tâm ta sẽ chú ý hành động của mình sẽ không để sơ hở"

"Két" âm thanh cửa gỗ vang lén phá tan bầu không khí tĩnh lặng của căn phòng lúc bấy giờ.

Ngọc Lam nghe thấy âm thanh mở cửa biết chắc người đó đã trở về phòng, mặc dù đã biết sẵn hắn sẽ tới bất cứ lức nào hơn nữa nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý nhưng giây phút này trong lòng cũng bất giác cũng hôi hộp, hai tay vô thức mà nắm vào bộ hỷ phục.

"Điện hạ người đã về" hai nô tì này là người của lễ bộ phái tới giúp Viễn Ninh hoàn thành nốt những phần nghi lễ của ngày tân hôn.

Nói xong một tên nô tì tới đưa gậy dùng để nâng khăn voan cho Viễn Ninh cầm gậy trên tay Viễn Ninh bước từng bước chậm rãi đến gần giường, lấy hét can đảm đưa gậy nâng khăn lên. Khăn được nâng lên, dưới ánh đèn mờ nhạt của nến nhưng Viễn Ninh vẫn có thể cảm nhận được nữ nhân trước mặt mình thực xinh. Mặc dù đã khoác lên bộ hỷ phục dầy cộm nhưng vẫn không thể giấu được dáng người mảnh khảnh, làn da trắng mịn, cặp lông mi cong vυ"t, đôi mắt long lanh, cùng đôi môi đỏ mọng. So với mẫu phi nàng còn đẹp gấp vài lần, đang mải mê ngắm người trước mặt thì hai tên nô tì đi tời đưa rượu hợp cần đặt vào tay Viễn Ninh, cầm ly rượu lành lạnh trên tay lúc này Viễn Ninh mới nhận ra mình đã thất thố, bèn thu ánh mắt lại.

Sau đó hai người vòng cánh tay lại, để thực hiện nghi thức uống rượu hợp cẩn. Do khoảng cách lúc này cũng khá gần, Viễn Ninh có thể cảm nhận được hương vị trên người Ngọc Lam quanh quẩn bên chóp mũi của mình "mùi hương này thực dễ chịu" Viễn Ninh nhấp ly rượu từ từ. Sau khi xong nghi lễ cuối cùng hai tên nô tì cũng lui ra ngoài đóng lại cánh cửa, căn phòng giờ đây chỉ còn lại hai người, Viễn Ninh và Ngọc Lam vẫn duy trì bộ dáng ngồi trên giường không ai nói với ai một lời nào cả.

"Đêm nay tuỳ điện hạ xử trí" sau một hồi im lặng cuối cùng cũng có người chịu cất giọng

"Cô ta nói vậy là có ý gì chứ, đêm tân hôn mà kêu xử trí, xử..trí cái gì chứ" Viễn Ninh ngồi bên cạnh suy nghĩ

" Công chúa người muốn xử..xử..trí chuyện gì"

"chẳng nhẽ cô ta muốn ta gϊếŧ cô ta, sau khi cô ta chết Đại Hạ sẽ có cớ đem quân sang Ân Quốc" Viễn Ninh bỗng mở to mắt. Nhưng sau đó lại thu lại "không được, ta tuyệt đối không thể mắc bẫy. Ừm "

Viễn Ninh gật đầu

Thấy Viễn Ninh ngây người không hiểu Ngọc Lam cũng cũng thuận nước mà đẩy thuyền.

"Đêm nay là đêm tân hôn chẳng nhẽ điện hạ không biết sao" nàng cúi lại gần bên cạnh tai Viễn Ninh nhẹ nhàng nói.

Cảm giác bị nói vào tai như vậy khiến Viễn Ninh có chút ngứa ngáy, không chịu được mà lui về sau. Sau một hồi Viễn Ninh dường như cũng đã hiểu ra hàm ý trong câu nói của Ngọc Lam, khuôn mặt cũng vì vậy mà bỗng chốc chuyển sang màu đỏ, cũng may trong phòng không quá sáng, không thể nhìn thấy màu sắc mặt của nàng, nếu không thì thật là mất mặt quá đi mà.

Sau một hồi im lặng ánh mắt Viễn Ninh dừng lại trên đống trang sức trên đầu Ngọc Lam, "đeo nhiều trang sức vậy chẳng phải nặng tới chết sao"

Nghĩ rồi Viễn Ninh đưa tay lên gỡ mũ phượng trên đầu Ngọc Lam xuống.

"Như vậy có phải thoải mái hơn không"

Ngọc Lam bị hành đọng của Viễn Ninh làm cho kinh hách nhưng sau đó rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Sau khi giúp Ngọc Lam gỡ bớt trang sức trên người xuống, Viễn Ninh tiến tới chiếc tủ trong phòng lấy ra một chiếc chăn khác, sau đó nhanh chân chạy lên giường chọn cho mình vị trí trong nhất sau đó chui vào chăn cuộn người lại.

"Ta một chăn, nàng một chăn chúng ta nước sông không phạm nước giếng được chứ" Viễn Ninh ló đầu ra nói

Chỉ thấy Ngọc Lam nở một nụ cười sau đó gật gật đầu mặc dù chỉ mỉm cười nhẹ nhưng cũng đủ khiến cho người ta say đắm. Nàng nằm xuống lấy chiếc chăn của mình lên đắp, do bận rộn từ sáng đến giờ nên rất nhanh sau đó cả hai đều chìm vào giấc ngủ.

Hết chương

Viễn Ninh đúng là chúa tể overthinking mà:))

Viễn Ninh: Người ta vẫn là trẻ em dưới 18 tuổi sau có thể biết được chứ

Ngọc Lam: Từ từ rồi sẽ biết thôi:))