Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

Chương 6




Tần Lan cũng giải thích sơ tình hình hiện nay cho cô ấy nghe, dù giờ Trần Hân rời khỏi nơi này thì cũng sẽ lập tức bị người theo dõi. 

Có lẽ còn sẽ bị coi như lợi thế để đe dọa cô, khiến cô giao đồ ra, không thì sẽ giết con tin! 

Nếu cô biết thứ kia là cái gì thật, có lẽ đã giao ra để đổi lấy bình yên. Quan trọng là, cô thật sự không biết danh sách gen gì đó kia là thứ gì. 

Cô và bố đều tốt nghiệp ngành y, nhưng Tần Lan cũng không biết rốt cuộc thì bố đang nghiên cứu cái gì. 

"Tên kia nhìn gầy tong gầy teo, còn không bằng lính đánh thuê mà chị mời đến lúc trước nữa! Người ta có thể đánh gãy chín cục gạch chỉ với một quyền đó, anh ta làm được không?", Trần Hân bĩu môi tức giận nói: "Chị còn trả cho anh ta mấy trăm triệu một năm, số tiền kia cũng dễ kiếm ghê! Còn không bằng cho em, em sắp xếp cho chị hơn trăm cao thủ võ lâm, ngày ngày vây quanh chị! Ngầu biết bao nhiêu!" 

Hiển nhiên, Trần Hân vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng trong chuyện lần này, chỉ cho rằng đối phương muốn một thứ gì đó mà thôi. Nhưng giờ đã bắt đầu đe dọa đến sự an toàn của bản thân rồi. 

"Chị là người làm ăn! Trước giờ chỉ chú ý chất lượng, không bàn về số lượng. Nếu thật sự xảy ra chuyện, trăm người chưa chắc có ích bằng một mình anh ta!", Tần Lan nghiêm túc nói. 

"Chị Lan à! Dù chị muốn tìm thì cũng không thể tìm một người mới ra tù mà phải không? Chị biết rõ người ta như nào không mà dám qua đêm ở đây, hai chúng ta lại trông như hoa như ngọc thế này, nếu anh ta muốn làm cái gì thì chẳng phải dễ như trở bàn tay à?" 

Hai người liếc nhau một cái dường như đạt được một ý kiến thống nhất nào đó. 

Dưới lầu. 

Tần Lan cầm hợp đồng thỏa thuận đập lên bàn. 

"Đây là cái gì?", Mạc Hiển vắt chân, cầm lên nhìn một lượt rồi hỏi. 

"Không nhận ra sao! Thỏa thuận trong nhà đó!" 

Trần Hân hai tay chống nạnh tức giận nói: "Ai biết tên bi3n thái chết tiệt nhà anh buổi tối có dậy trộm đồ lót của chúng tôi hay không!" 

"Thứ nhất, tôi phải nói rõ một chút, tôi không phải bi3n thái. Tiếp theo, cô đã thấy bi3n thái nào trông đẹp trai như vậy chưa?", Mạc Hiển giang tay, bất đắc dĩ nói. 

"Anh? Đẹp trai? Ha ha, đời này anh có tìm được bạn gái không còn chưa biết được ấy chứ!" 

"..." 

Mạc Hiển híp mắt, nhìn cô ấy với vẻ tiếc hận rồi lắc đầu. 

Cô nói cô còn trẻ mà sao đầu óc lại có vấn đề vậy! 

"Đọc thỏa thuận đi, không có vấn đề gì thì anh ký vô cái!", Tần Lan cầm một bản hợp đồng đặt lên bàn. 

Ngó anh còn chẳng thèm ngó lấy một cái, dứt khoát ký tên mình vào cuối trang: "Được chưa!" 

"Không đọc nội dung à? Tôi nói cho anh biết, nếu vi phạm một điều thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát đó!", Trần Hân chống nạnh nổi giận nói. 

Mạc Hiển vắt chân lên bàn trà, lấy hộp thuốc từ trong túi ra đốt một đuối. Điếu thuốc kia đen tuyền, từ lõi đến khói đều là một màu đen, đến cả nơi sản xuất hay nhãn hiệu thông tin cũng không có. 

"Tôi chỉ có một yêu cầu!", anh rít một hơi rồi nhả ra nói. 

Hai cô gái liếc nhìn nhau một cái, chắc cũng bối rối, ở chung với hai cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc thì chẳng phải cũng nên trưng ra vẻ cầu còn không được sao? 

Sao với anh ta lại trông như rất khó xử và gượng ép vậy! 

Tần Lan cau mày trầm giọng hỏi: "Yêu cầu gì?" 

"Tôi ở đây cũng được thôi, nhưng hai người các cô không thể thích tôi, càng không được nửa đêm lẻn vào phòng tôi! Dù sao một chàng trai ngây thơ như tôi ở chung với hai cô gái như sói đói các cô khiến tôi cảm thấy rất lo âu!", Mạc Hiển giang tay nói với vẻ mặt khó xử. 

Phụt... 

Hai cô gái đang uống nước trực tiếp phun ra. 

Hay cho cái tên nhà anh! 

"Mẹ nó, sao anh dám nói ra câu đó hả?", Trần Hân bịt miệng lại, cô ấy ho sặc sụa híp mắt gắt. 

Anh chậm rãi đứng lên liếc đôi vớ trắng trên đùi Trần Hân, khẽ ho một tiếng nói: "Hừ, lấy cái đó để khảo sát tôi à? Ai mà chưa từng bị khảo sát như thế chứ! Lần sau đổi thứ khác vớ đen đi!" 

"Đổi ông nội anh!" 

Trần Hân tức muốn chết, Tần Lan lại ở bên cạnh cười trộm. 

"Trời ơi, chị Lan, chị coi anh ta kìa! Tên kia lấy đâu ra sự tự tin ấy thế!" 

Vẻ ngoài thì bình thường, ăn mặc cũng chẳng đặc sắc, tính cách nhạt nhẽo, đâu đâu cũng không có gì nổi trội, nhưng lúc nào cũng tỏ ra hết sức tự tin! 

Tần Lan vỗ bả vai cô ấy, lấy hai ly mỳ trong ngăn kéo ra nói: "Được rồi, ăn cơm trước đã! Chị còn phải đi xử lý giấy tờ nữa!" 

"Buổi tối các cô chỉ ăn cái này?", Mạc Hiển ghét bỏ hỏi. 

Trần Hân lập tức ôm lấy hết đống đồ về phía mình đầy vẻ cảnh giác: "Muốn ăn thì tự mình đi mua!" 

"Hừ! Cứ đợi mà xem, cái loại cuộc sống không lành mạnh như này, tôi đây không sống nổi! Ở trong nhà tù, ngày nào mà không có bốn món mặn một món canh thì tôi sẽ nổi giận đó!" 

"Anh ngứa đòn như vậy, không có ai ở trong tù dạy cho anh một bài học hả!" 

"Trước đây cũng có người hỏi tôi như vậy giống cô đó!" 

"Sau đó thì sao?" 

"Cỏ trên mộ còn cao hơn cả cô!" 

"..." 

Hai cô hoàn toàn không tin lời Mạc Hiển nói, nhà tù là nơi nào, người kiêu ngạo đến mấy đi vào xong đi ra cũng ngoan như chim cút. 

Nhưng, điều này cũng không liên quan đến Mạc Hiển, người ta đi vào là để bị cải tạo, còn anh được mời vào để cải tạo người khác! 

Sau đó, hai người nghe thấy trong phòng bếp truyền đến vang, xem ra đúng là đang bắt đầu nấu ăn. Nói thật, hai cô vào đây sống lâu như vậy nhưng đến cả phòng bếp cũng chưa từng dùng. 

Thậm chí, cả cải cảm giác khói lửa kia cũng lâu rồi không cảm giác được. 

"Anh ta biết nấu ăn thật ư!", Tần Lan kinh ngạc nhìn về phía phòng bếp. 

Trần Hân lại xoay quanh ly mỳ của mình, nào là bỏ thêm trứng, lại thêm lòng: "Hừ! Thứ anh ta làm có thể ăn được à! Cho chó, chó cũng không ăn ấy chứ!" 

"..." 

Mười phút sau. 

Mùi hương kia trực tiếp bay ra từ trong khe hở của phòng bếp, hai cô gái xinh đẹp đang hút mỳ thoáng chốc ngây người. 

Chỉ thấy anh bưng một dĩa cải xào dầu hào rồi cà chua xào trứng, đậu phụ ma bà, bò xào, một chén canh ra, quả thật không thừa không thiếu đúng bốn món mặn một món canh! 

Rõ ràng chỉ là mấy món ăn bình thường bên ngoài quán ăn lại khiến hai cô ngửi mà ch ảy nước miếng ròng ròng, mỳ ăn liền trong tay thoáng chốc trở nên nhạt nhẽo! 

"Tôi ở trong phòng bếp mà còn nghe được tiếng nuốt nước miếng của mấy cô nữa!", Mạc Hiển ăn một miếng rồi cười xấu xa hỏi hai cô: "Ăn miếng không?" 

"Hừ! Tôi đây có nghèo chết, đói chết cũng sẽ không ăn đồ ăn của anh. Ai biết anh có hạ độc trong đó không, sau đó lại đi trộm vớ đen của tôi!" 

Mạc Hiển lấy một trăm đồng ra đặt trên bàn nói: "Cầm đi!" 

"Làm gì?", Trần Hân khó hiểu hỏi anh. 

"Còn trẻ mà đầu óc đã có vấn đề, đi trị đi!" 

"Anh!" 

Trần Hân tức giận quay đầu nhìn Tần Lan hầm hừ: "Chị Lan, chị coi anh ta kìa, chị giúp... Hừ? Chị Lan, chị đang làm gì đó!" 

Tần Lan bên cạnh đã cầm đũa lên ăn lấy ăn để: "Ăn ngon! Mau đến ăn đi, tay nghề của người này cũng tốt ghê!" 

"Em không ăn đâu! Ban nãy em còn nói, chó mới ăn!" 

Nhưng mấy câu nói chắc như đinh đóng cột ấy thường chỉ chưa được ba giây. 

Tay phải Trần Hân cầm đũa lên, tay trái cầm muỗng điên cuồng càn quét đồ ăn vào trong chén của mình, hoàn toàn chẳng thèm đoái hoài đến hình tượng thục nữ của mình. 

"Gâu, gâu, gâu... Ngon ghê á!"