Ân Ái Không Buông

Chương 36: Không em, anh có bạn gái rồi




Hội trường đấu giá sôi nổi và khốc liệt, con số đã được nâng lên gấp 5 lần so với giá khởi điểm.

Quyết tâm giành được nên Mẫn Tiên rất chịu chi, Lê Thanh Hải hiếm khi thấy em gái hào hứng tham gia mấy sự kiện kiểu này, dù thấy giá đã quá cao nhưng vẫn để cô tự do, miễn vui là được.

Lý Tú Anh bất ngờ gặp “em dâu tương lai” ở đây thì khá hổ hởi, còn chủ động chào hỏi.

- Mẫn Tiên!

Lê Mẫn Tiên ngơ ngác, Lê Thanh Hải bên cạnh nhắc khéo.

- Chị chồng của em đấy!

- Gì mà chị chồng! Hả, là chị của Thần Vũ?

Giây trước còn cười khẩy, giây sau Lê Mẫn Tiên đã bật chế độ nghiêm túc, trong vô thức đã coi “chị chồng” là "chị Lý Thần Vũ ".

- Dạ, em chào chị.

Lý Tú Anh cười rạng rỡ chào Lê Thanh Hải, rồi quay sang Mẫn Tiên.

- Thần cũng đang ở đây, em gặp nó chưa?

- Em chưa ạ. Em không biết hai người cũng tới triển lãm.

Lúc này đấu giá viên đang gấp rút chốt đơn, Mẫn Tiên giơ bảng, trả giá cao hẳn, chênh lệch khá lớn với số tiền người trước đưa ra.

Lý Tú Anh cũng trầm trồ gật gù rằng "em dâu tương lai " này rất phóng khoáng.

Cuối cùng bức tranh gương tên “Vũ” về tay như mong muốn, mọi người xung quanh vỗ tay chúc mừng, Lê Thanh Hải đứng cạnh cười nói.

- Giá càng cao, tiền từ thiện càng nhiều. Chuyện tốt, chuyện tốt!

Hỏi Lý Tú Anh được chỗ bạn trai, Mẫn Tiên hớn hở muốn tới hội ngộ, và dành phần quà bất ngờ vừa lấy được.

Ánh mắt cô bỗng trùng xuống, khi thấy có cô gái đang ôm bạn trai mình.

Cô không vội tiến lại gần, đợi vài giây thăm dò phản ứng của Lý Thần Vũ. Khi thấy anh đẩy cô gái ra, Mẫn Tiên biết đó là chủ nhân những tác phẩm ở triển lãm. Cô cong môi cười, lòng sục sôi lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, bởi cô biết người như Lý Thần Vũ có cả tá phụ nữ thèm muốn tiếp cận. Hiện tại cô được coi là “chính thất”, hẹn hò công khai, gia đình ủng hộ nên phải giữ được phong thái làm chủ cuộc chơi, không nên chỉ vì một “người thứ ba” mà mất hình tượng.

Mẫn Tiên lên tiếng:

- Thần Vũ!

Lý Thần Vũ lại giật mình, cau có nhìn Ái Linh nhưng nhìn tới Mẫn Tiên lại hiện lên ý cười. Dù anh đang lo lắng cảnh không hay vừa rồi đã bị cô nhìn thấy.

Lê Mẫn Tiên tiến lại gần.

- Rosie, thì ra cô ở đây.

- Vâng, cô là…?

- Giờ mới có thể chào hỏi chính thức, tôi là Mẫn Tiên, nhà họ Lê.

Nghe “nhà họ Lê”, Ái Linh ý thức được thân phận người đối diện, cũng niềm nở.

- Vâng, chào cô Lê, thật hân hạnh khi cô góp mặt tại sự kiện của tôi hôm nay.

Lý Thần Vũ đang định giới thiệu bạn gái mới với bạn gái cũ, Mẫn Tiên đã nhanh hơn.

- Cô và Thần Vũ " cũng là bạn" sao?

Vừa hỏi, Mẫn Tiên vừa liếc qua biểu cảm của Lý Thần Vũ. Ái Linh ngại ngùng nhưng thành thật.

- Có thể coi là bạn không? Anh ấy là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi là mối tình đầu của nhau.

Ái Linh mới về nước lại bận chuẩn bị triển lãm nên chưa nghe ngóng được nhiều tin, nhìn bạn trai cũ với vẻ lưu luyến lẫn e thẹn.

- Wow. Thật thú vị!

Giọng của Mẫn Tiên hơi cao lên, Lý Thần Vũ nhăn nhó giải thích.

- Chuyện đó là mấy năm trước, hiện tại…

Lê Mẫn Tiên nắm chặt hai tay, mặt vẫn tươi tỉnh ngắt lời.

- Làm phiền hai người rồi, tôi tình cờ đi qua thôi. Muốn chào hỏi chủ sự kiện một chút. Rosie, tranh của cô rất độc đáo.

- Cảm ơn cô!

Hai cô gái khách sáo nhìn nhau, Mẫn Tiên xoay người rời đi, nụ cười trên môi ngay lập tức cứng ngắc khó chịu.

Lý Thần Vũ thở dài, cũng cất bước theo, tay liền bị Ái Linh giữ lại.

- Vũ, chúng ta nói chuyện chút được không?

Mẫn Tiên quay lại, thấy hai người tay trong tay, ánh mắt sắc lẹm quét qua Lý Thần Vũ. Anh vội gỡ tay Ái Linh ra.

- Không em, anh có bạn gái rồi!