Lục Nguyên Minh vào phòng làm việc, rút một tờ giấy trắng từ sấp tài liệu trên bàn, viết vài dòng chữ với nội dung ngắn gọn. Bên A cho bên B nợ tiền ăn ở, học tập, sau này phải trả đủ. Không thêm điều khoản ràng buộc nào.
Hắn lướt mắt qua dòng chữ cẩu thả mình vừa viết, rồi lạnh nhạt bảo:
“Lại đây ký tên.”
Cố Tinh Vân chạy lon ton tới, cậu cúi xuống bàn, nắn nót ký tên mình lên tờ giấy. Chữ ký trên giấy đẹp đẽ, gọn gàng tựa như chủ nhân của nó, xinh đẹp, ngoan ngoãn, khác một trời một vực với chữ ký quẹt đại vài ba đường của ảnh đế cọc tính họ Lục.
Khi ký xong, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe đầy ngây thơ nhìn hắn hỏi: “Đơn giản vậy thôi ạ?”
Lục Nguyên Minh dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, nửa thật nửa đùa hỏi cậu: “Nhóc định quỵt tiền tôi à?”
“Không đâu ạ! Em nhất định sẽ trả đủ!” Cố Tinh Vân lắc đầu lia lịa, ánh mắt kiên định như đang tuyên thệ.
Ừ thì cũng nhìn ra vài phần mạnh mẽ giống Alpha nhà người ta rồi đó.
Hắn cười nhạt, chậm rãi lấy tờ giấy vừa ký, đặt vào máy in, rồi in ra hai bản. Một bản đưa cho cậu, một bản giữ lại cho mình. Xong việc với nhóc Alpha, hắn liền phất tay đuổi cậu về phòng của mình.
“Được rồi, về phòng đi.”
“À dạ, vâng ạ!”
“Đần ghê.” Lục Nguyên Minh ngã người xuống giường bật cười trước bộ dáng ngốc nghếch, nói đủ lời vâng dạ trong một câu của cậu.
Cố Tinh Vân cầm tờ giấy rời khỏi phòng, đứng trước cửa mà lòng đầy hoang mang. Cậu ngơ ngác nhìn xuống tờ giấy hợp đồng đơn giản quá mức trong tay mình.
Anh ấy thật sự tin mình sẽ trả hết nợ ư?
Cậu hỏi nhỏ: “001, anh ấy tin ta dữ vậy hả?”
001 im lặng vài giây, không đành lòng nói thật: “Chắc do ngài ngốc quá, nên người ta không lo ngài bỏ chạy đâu.”
Cố Tinh Vân bĩu môi, nhưng trong lòng vẫn bừng bừng quyết tâm: “Ta không có ngốc! Ngươi cứ chờ đi, ta nhất định sẽ trả hết nợ cho ảnh.”
Lại nói câu này rồi.
Giọng điệu 001 vang lên trong không gian tinh thần cậu đầy sự bất đắc dĩ: “Là ngài nghĩ thế thôi. Người ta vốn dĩ không tin ngài có thể kiếm được tiền.”
“Hừ.” Cố Tinh Vân không muốn nói chuyện với nó nữa.
Tối đó, Lục Nguyên Minh ngồi trong phòng khách, lật qua, lật lại cuốn kịch bản mới, nhưng tâm trí hắn cứ vương vấn hình ảnh nhóc con ngốc nghếch đó mãi chẳng vứt đi đâu được. Hắn khẽ cười, tự hỏi:
“Nhóc đáng yêu này từ đâu ra vậy?”
Cậu rõ ràng chẳng hiểu gì về cuộc sống này, lại còn đinh ninh sẽ trả hết nợ. Hắn không biết cậu lấy đâu ra sự lạc quan ngây ngô đó, nhưng chính sự ngốc nghếch ấy lại khiến hắn không nỡ phũ phàng.
Thực ra, trong lòng hắn đã ngầm xác định, dù Cố Tinh Vân có trả được hay không, hắn cũng sẽ không để cậu nhóc này thiếu thốn gì.
Một nhóc con đến từ thời không khác thế này, ai mà nỡ quăng cậu ra đường cơ chứ?
Cơn đau bao tử quấy phá hắn lúc nãy giờ đã vơi đi đôi chút, Lục Nguyên Minh khép kịch bản lại, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn lẩm bẩm một mình: “Nuôi em trai cho vui thôi mà.”
Sáng hôm sau, Lục Nguyên Minh dẫn theo Cố Tinh Vân đến công ty. Hắn vốn bận nhiều việc, cũng không tiện kè kè bên cậu, nên ngay khi đến sảnh, hắn lập tức giao lại nhóc Alpha cho quản lý của mình, một Beta dày dạn kinh nghiệm tên là Trần Hạo.
“Dẫn nhóc này đến gặp thầy của cậu ấy. Tôi còn có việc.”
Lục Nguyên Minh dặn dò gọn ghẽ, không để cho Cố Tinh Vân có cơ hội bám dính lấy mình.
Vô tình vậy đó.
Trần Hạo liếc qua Cố Tinh Vân một cái, hơi ngạc nhiên với vẻ ngoài xinh đẹp, đáng yêu của nhóc Alpha này, nhưng rất nhanh anh đã lấy lại phong thái chuyên nghiệp: “Đi theo tôi.”
Cố Tinh Vân ngoan ngoãn gật đầu, vội cúi chào Lục Nguyên Minh trước khi theo chân Trần Hạo. Dáng vẻ lễ phép cùng ánh mắt lấp lánh tràn ngập hứng khởi khiến nhân viên trong sảnh không khỏi liếc nhìn cậu vài lần.
Trên đường đi, Trần Hạo vừa bước vừa giới thiệu sơ lược về công ty. Cố Tinh Vân lắng nghe chăm chú, thi thoảng lại cúi đầu chào những nhân viên đi ngang qua. Tuy nhiên, chính vẻ đẹp ngây ngô, trong trẻo của cậu lại làm cho không ít người ngơ ngẩn.
Một cậu nhân viên Omega đứng gần đó phải chớp mắt vài lần, không tin nổi vào mắt mình. Khi Cố Tinh Vân quay lại cúi đầu chào, đôi mắt xanh sáng ngời kia chạm mắt với cậu ta, Omega lập tức đỏ mặt, vội vã rời đi nhưng đồng thời cũng nhanh chóng "oanh tạc" nhóm chat nội bộ của công ty.
[Group chat: Phòng trà tám chuyện 24/7]
[O Ngọc Như Minh]: "Mọi người ơi!!! Công ty chúng ta có người mới! Alpha cấp cao!!! Đẹp xỉu luôn đó trời ơi! Ẻm cười chào tôi một cái mà tôi muốn xỉu ngang."
[B Lục Thập ]: "Đẹp cỡ nào mà làm cậu bấn loạn thế?"
[O Ngọc Như Minh]: "Cỡ... mấy thần tượng top đầu luôn á! Gương mặt siêu nhỏ, da trắng hồng, mắt to tròn, nhìn ngoan ngoãn dễ thương ghê luôn oaoaoao! Ẻm còn cao nữa tầm 1m8 lận."
[O Tâm Tâm]: "Alpha gì mà dễ thương dữ vậy?!!
[A Trần Quỳnh]: "Có ai biết cậu ta thuộc bộ phận nào không? Thực tập bao lâu thì được ra mắt nhỉ?"
…
Nhóm chat nhanh chóng trở nên sôi động, mọi người đua nhau suy đoán về danh tính và tương lai của nhóc Alpha mới vào.
Trong khi đó, Cố Tinh Vân vẫn còn ngơ ngác, không hay biết rằng sự xuất hiện của mình đã trở thành chủ đề nóng trong công ty. Cậu chỉ tập trung theo sát Trần Hạo, lòng đầy tò mò về nơi này.
Khi đến nơi gặp thầy phụ trách, Trần Hạo giao cậu cho vị giáo viên hướng dẫn, rồi lịch sự rời đi. Vị thầy giáo trước mặt là một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, nhìn Cố Tinh Vân một lượt từ đầu đến chân, đôi mắt ẩn hiện ý cười.
“Ồ, nhóc này trông được đấy.”
Cố Tinh Vân vội vàng cúi đầu: “Em chào thầy ạ! Em là Cố Tinh Vân, rất mong được thầy chỉ bảo!”
Diệp Ân bật cười, thấy cậu nhóc vừa lễ phép vừa có chút ngây ngô, anh có cảm giác như bản thân đang nói chuyện với một chú cún nhỏ dễ thương: “Được rồi, đừng căng thẳng thế. Vào trong rồi nói chuyện.”
Cậu Alpha gật đầu, bước theo thầy vào phòng, lòng đầy hào hứng về hành trình phía trước.
Tại một góc khác của công ty, Lục Nguyên Minh đã nghe phong thanh về việc nhóc Alpha trở thành chủ đề bàn tán xôn xao. Anh không khỏi chau mày nhìn một đống người đỏ mặt muốn có ảnh Cố Tinh Vân trong nhóm chat, thầm cười lạnh: “Nhóc này đúng là đi đến đâu cũng gây họa mà.”
Tác giả có lời muốn nói.
Lục Nguyên Minh: "Đi đâu cũng để người ta thích, không ngoan gì hết."
Cố Tinh Vân nhỏ giọng cãi lại: "Em đã làm gì đâu ạ..."