Alpha Nhỏ Bị Dụ Đi Mất Rồi

Chương 5: Cậu muốn làm diễn viên




Nóng tính, hay chọc ghẹo cậu cũng không sao.

Cậu chịu được hết á!

Miếng ăn là miếng tồi tàn, nhóc Alpha ở nhà người ta rồi nên cậu cũng biết điều lắm, không chạy đi lung tung hay quậy phá gì. Cậu chỉ ngoan ngoãn ngồi mở tivi nhờ 001 tìm phim của hắn cho cậu xem thôi.

Quản gia Trần bước ngang qua phòng khách, thấy nhóc Alpha ngồi xếp bằng trên sofa, mắt chăm chú dán vào màn hình, không rời nửa giây. Ông càng nhìn cậu, càng cảm thấy có thiện cảm. Cậu nhóc có vẻ thật thà và vô cùng lễ phép, không kiêu căng, ngạo mạn như đám Alpha cấp cao trẻ tuổi khác. Ông vào bếp, pha một ly sữa nóng rồi mang ra để lên bàn cho cậu.

“Cháu cảm ơn ạ!” Cố Tinh Vân nở một nụ cười đáng yêu, đôi mắt cong cong thành vầng trăng non.

Trần Anh khẽ gật đầu, mỉm cười rồi quay đi, để lại Cố Tinh Vân với nỗi niềm háo hức vô bờ khi bộ phim vừa bắt đầu.

001 tìm được một bộ phim truyền hình Lục Nguyên Minh diễn từ rất lâu, hắn vào vai một vị tướng quân mạnh mẽ, dũng mãnh, và quyết đoán. Nhân vật nọ chẳng sợ hãi trước bất kỳ thế lực nào, ánh mắt hắn luôn sắc bén như một con mãnh thú chờ đợi thời cơ săn mồi. Lục Nguyên Minh trong vai diễn hoàn toàn khác với con người cộc cằn mà Cố Tinh Vân gặp ngoài đời. Hắn hóa thân xuất sắc đến mức không còn chút dấu vết nào của bản thân ở bên ngoài.

Cố Tinh Vân xem đến quên cả thời gian, đôi mắt xanh lấp lánh như hai vì tinh tú. Cảm giác này thật tuyệt, như thể cậu đang hòa mình vào thế giới của bộ phim nọ.

“Anh ấy diễn giỏi quá…” Cậu lẩm bẩm, không giấu được sự ngưỡng mộ của mình.

Cảm giác này… giống hệt trò chơi nhập vai mà cậu yêu thích nhất. Nhưng lần này khác, đây không phải một trò chơi, mà là một câu chuyện chân thật được tái hiện qua diễn xuất của Lục Nguyên Minh. Cậu như cảm nhận được từng nhịp thở, từng chuyển động của nhân vật trong bộ phim.

Tuy chỉ số tinh thần lực vượt trội hơn người khác, nhờ gen di truyền mạnh mẽ từ cha nhỏ nhưng Cố Tinh Vân vẫn luôn khá ngốc nghếch trong một số việc, điển hình là việc học. Ngược lại, cậu yêu thích những trò chơi và các khóa huấn luyện trong quân đội, nơi cậu có thể vận động và thử thách bản thân mình.

Đó là lí do mỗi ngày cậu đều đến đội 7 chơi.

Những con game nhập vai là thứ hiếm hoi có thể giữ chân Cố Tinh Vân trong thời gian dài. Cậu thích được hóa thân vào nhân vật, sống trong những câu chuyện thú vị, chiến đấu, và vượt qua thử thách. Tuy nhiên, dù đặc sắc là thế, game vẫn chỉ là ảo ảnh. Cảm giác mà nó mang lại chưa bao giờ đủ chân thật.

Nhưng hôm nay… xem phim ở thế giới này lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác. Cậu không chỉ xem, mà như đang sống cùng nhân vật, cảm nhận câu chuyện bằng từng tế bào trong cơ thể.

“Thích quá đi thôi.”

001 lạnh nhạt lên tiếng trong vùng tinh thần của cậu: “Ngài không muốn về nhà nữa rồi à?”

Cố Tinh Vân bấm bấm hai đầu ngón tay lại với nhau, có vẻ hơi do dự và bối rối, cậu lí nhí trả lời nó: “Ta chơi…chơi một chút rồi tìm cách về…cũng được mà.”



“Không về được đâu, đừng chơi. Ngài hãy nghiêm túc học tập rồi ở đây phát triển đi. Chủ nhân lớn từ lâu đã lo việc một Alpha như ngài ở thế giới cũ sẽ gặp nhiều vấn đề liên quan đến pheromone và kỳ phát tình rồi.”

Alpha nhỏ mím môi tựa hồ như muốn khóc nhưng nhớ đến việc bản thân đã mười tám tuổi, bạn nhỏ thôi nhịn không để nước mắt rơi, khẽ hỏi lại: “Cha nhỏ nói với ngươi vậy thật sao?... Nhưng ta nhớ người thì phải làm sao bây giờ.”

001 vô cùng tận tình làm đúng với chức trách chủ nhân lớn giao cho nó, từ khi biến thành chiếc vòng trên tay chủ nhân nhỏ, nó vô hình đã trở thành bảo mẫu toàn thời gian của Alpha nhỏ rồi.

“Tôi lưu trữ rất nhiều hình của ngài và hai cha nên nhớ họ thì bảo tôi một tiếng là được.”

“Ò.” Cố Tinh Vân hít hít mũi, không mấy cam lòng khi nghe điều đó, tuy nhiên cậu hiểu bản thân nên nghe lời cha nói. Cha nói thế giới cũ không thích hợp cho cậu sống… vậy chính là không thích hợp. Cậu sẽ cố gắng trưởng thành, tự mình sống tốt ở nơi này.

Chẳng qua, cậu sẽ nhớ nhà lắm!

Thấy chủ nhân nhỏ bị lời mình nói ảnh hưởng tâm trạng không nhẹ, 001 dịu giọng hơn chút bảo: “Sữa ở thế giới này rất ngon, ngài uống thử xem.”

“Thật không?”

001 nghĩ chủ nhân nhỏ của nó chắc hẳn là người dễ bị dụ nhất rồi. Kiểu này nó càng phải trông kĩ cậu mới được.

Cố Tinh Vân nhấp môi thử vị của ly sữa trên bàn một chút, chẳng qua vừa vào miệng cậu đã uống sạch cả ly, chẳng chừa lại một giọt.

001 xâm nhập vào thông tin mạng của thế giới này, nó cũng rõ mấy thứ hình tượng cơ bản của một Alpha, nên mới cẩn thận nhắc nhở trẻ con nhà mình.

“Ở nhà có thể uống, ra đường ngài hạn chế uống nó thôi.”

Cố Tinh Vân liếm đi vết sữa dính lại trên môi, nghiêng đầu thắc mắc hỏi: “Sao thế?”

“Vì Alpha ở thế giới này chẳng ai thích uống sữa đâu, phải uống mấy thứ như cà phê, hay rượu đồ đấy.”

Bạn nhỏ nghe vậy liền lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không, vậy thì không làm Alpha nữa. Ta chỉ thích đồ ngọt thôi.”

Đến pheromone của cậu cũng là mùi hương của bánh ngọt kia mà, cậu không thích mấy thứ đắng nghét đó đâu.

Không thích tẹo nào.

001 bất lực vô cùng, nó nhanh chóng thỏa hiệp: “Không thích thì không cần uống, ngài vui là được… Hazz còn giới tính sau phân hóa không có đổi được đâu ông trời của tôi ạ!”



Cố Tinh Vân nghe vậy liền vui vẻ trở lại, cậu chạy lon ton vào bếp, lễ phép xin quản gia cho mình thêm một ly sữa nóng nữa. Nhìn vẻ yêu thích hiện rõ trên mặt cậu, Trần Anh không nhịn được mỉm cười, vô cùng dễ dàng đã đáp ứng làm một ly sữa khác cho cậu ngay.

Bạn nhỏ lễ phép cảm ơn ông, sau đó đi về chỗ ngồi ban đầu tiếp tục khoanh chân ngồi xem phim tiếp.

Cậu muốn làm diễn viên. Đó là suy nghĩ mãnh liệt xuất hiện sau khi coi xong vài tập phim của Lục Nguyên Minh đóng chính.

Đây là công việc cậu muốn làm! Diễn viên! Được hóa thân vào các nhân vật, sống trong nhiều câu chuyện khác nhau, đó chẳng phải là giấc mơ sao?

Cậu quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt sáng rỡ như vừa khám phá ra một chân trời mới.

"Nhất định mình cũng phải thử!" Cậu quyết tâm rồi, đợi Lục Nguyên Minh về sẽ lại nói với hắn rằng cậu thật sự nghiêm túc muốn học để trở thành một diễn viên chân chính giống hắn.

“À, quên mất.” 001 vừa truyền thêm cho cậu ít thông tin về nghề này. Cố Tinh Vân không biết sao lại nhớ đến vẻ mặt phức tạp khi hắn nghe cậu bảo hắn cũng không khá giả gì, cậu còn đòi phụ tiền nhà, tiền ăn với hắn nữa chứ! Diễn viên kiếm nhiều tiền như vậy, nghe cậu nói thế không tức giận mới lạ đó.

Dù rằng hôm qua về đến căn nhà này, cậu cũng nhận ra bản thân mình bị cái nhìn của thế giới cũ giới hạn nhưng mà tới tận bây giờ cậu mới biết mình trong mắt hắn giống đồ ngốc cỡ nào.

Nhìn cái tên Lục Nguyên Minh vừa được gõ trên thanh tìm kiếm đã hiện ra tư liệu cơ bản của hắn, Cố Tinh Vân liền rơi vào trầm tư: “Mình là đồ ngốc... Ảnh đế? Là cao nhất rồi mà. Ảnh chắc giàu dữ lắm, mình mới nghèo.”

Nghĩ đến việc bản thân mặt dày đeo bám ảnh đế về đến tận nhà, ăn chực, uống chực, còn muốn hắn giúp xử lý thân phận… Cố Tinh Vân chỉ có thể tội nghiệp tự mắng mình ở trong lòng nhưng bảo cậu làm khác đi thì cậu chẳng dám nổi, cậu sợ lại phát bệnh lắm, có pheromone của hắn mới khiến cậu an tâm được.

“Sau này ta sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền trả cho anh ấy.”

“Đã bảo đấy không phải là bệnh mà.”

Alpha nhỏ không trả lời nhưng lại âm thầm nghĩ: “Khó chịu thì chính là bệnh.”

Vừa ngoan, lại vừa cố chấp.

Tác giả có lời muốn nói.

Cố Tinh Vân: "Anh ấy giàu... tôi mới nghèo."

Lục Nguyên Minh: "Không sao, trong nhà một người giàu là đủ."