Lục Nguyên Minh mơ hồ nhận ra có gì đó đã thay đổi trong tiềm thức của hắn, hắn luôn thấy một chú cún nhỏ chạy nhảy khắp nơi trong đầu mình và hắn cũng không có ý định nào sẽ thả nó đi hết, càng đừng nói đến việc để cún nhỏ cho người khác.
"Mọi người nghỉ ngơi chuẩn bị ăn trưa nhé! Hôm nay tôi sẽ mời."
Vừa dứt lời, cả đoàn liền ồ lên thích thú. Việc được ảnh đế mời cơm đâu phải lúc nào cũng có cơ hội, chẳng ai nỡ từ chối. Các diễn viên lúc này mới buông tha cho bạn nhỏ, ai nấy vừa cười vừa trêu cậu trước khi lục đục thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn. Cố Tinh Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ cảm kích nhìn về phía Lục Nguyên Minh, chỉ có điều cậu không dám hành động quá rõ ràng mà thôi. (3°
Lục ảnh đế lại thản nhiên đi lướt ngang cậu, nhẹ xoa đầu một chút, còn nhỏ giọng bỏ lại đôi lời: "Không cần phải để ý mọi thứ kĩ lưỡng như vậy, nhớ đọc tin nhắn của tôi nhé!"
Cố Tinh Vân khẽ cười, gật đầu đầy ngoan ngoãn rồi đi theo trợ lý về phòng khách sạn mà đoàn phim đã đặt sẵn.
Đạo diễn Trần đã đồng ý để cậu diễn vai này, vì thế một phòng trống dành cho cậu cũng được chuẩn bị ngay. Cố Tinh Vân không thể từ chối yêu cầu cho mình thêm thời gian chuẩn bị được, cậu chỉ có thể gọi báo cho Trần Hạo sắp xếp lại lịch trình quay chụp sắp tới cho mình thôi.
Cuộc gọi được nhấc máy sau vài giây, giọng Trần Hạo lo lắng, sốt ruột vang lên: "Alo, Tinh Vân em thử vai sao rồi?"
Cố Tinh Vân ngã lưng lên giường, vui vẻ lăn tới lăn lui trả lời: "Đạo diễn giao vai này cho em diễn rồi ạ! Chỗ ở cũng sắp xếp xong rồi, anh điều chỉnh lịch trình khác lại giúp em với nha."
"Được, được, tất nhiên là gác lại mọi thứ, ưu tiên phim của đạo diễn Trần Tranh rồi. Giỏi quá đi mất, em có biết người ta muốn vào một vai trong phim của ông ấy khó thế nào không?"
Chuyện này cậu đương nhiên biết, chẳng qua, cậu không thể nói thẳng ra với anh, một phần cơ hội này là do sếp lớn của anh cho cậu được.
"Vâng, em cho trợ lý của đạo diễn Trần số điện thoại của anh rồi đó ạ! Có gì anh liên hệ bàn về hợp đồng, điều khoản hay thù lao gì đó nha anh, em không hiểu mấy cái đó cho lắm."
Trần Hạo cũng lộ ra sự vui vẻ trong giọng nói mình, đoạn đáp: "Ok, em cứ tập trung quay phim đi, hình chụp quảng cáo trước đó sẽ được nhãn hàng tung ra sau ba ngày tới, nhiệt độ của em vẫn có thể giữ được trong ít hôm."
Sau khi kết thúc cuộc gọi bàn giao vài thứ với người đại diện của mình, Cố Tinh Vân mới mở máy xem ban nãy anh chủ nợ đã nhắn gì cho mình.
Mà lúc này, ảnh đế trong lời bạn nhỏ đang buồn bực nghĩ ngợi lung tung.
Cảm giác nhói nhói nơi lòng ngực khiến Lục Nguyên Minh không khỏi khó chịu, hắn đã quen với sự tự tại và kiểm soát tuyệt đối của mình mỗi khi không ở cạnh mẹ hắn, nhưng khi nhìn bóng lưng cậu dần xa, hắn lại cảm thấy như có gì đó dần mất đi.
Có lẽ là do vẫn còn chút ảnh hưởng của kỳ phát tình? Chỉ có thể là vậy, nên hắn mới đặc biệt lưu luyến pheromone của nhóc Alpha.
Ảnh đế đã sớm quên mất rằng, chỉ có pheromone của Omega mới có thể khiến Alpha ngửi thấy trong kỳ phát tình nhớ mãi không quên.
Ngay khi vô thức quay lại nhìn vị trí nhóc Alpha rời đi, đôi mắt sắc bén của hắn vô tình bắt gặp ánh nhìn khó chịu của Lữ Ngọc, diễn viên nam ba, đang nhìn về phía Cố Tinh Vân với vẻ mặt đầy ganh ghét, đố kị.
Cậu ta chán sống rồi à?
Định làm gì mà nhìn đồ ngốc như vậy hả??
Ảnh đế Alpha quả thật vẫn còn chút ảnh hưởng trong kỳ phát tình, tính cách nóng nảy một, nay đã thành mười.
Hắn thầm nghĩ: "Tốt nhất cái cậu kia đừng nên đụng chạm gì tới bạn nhỏ ngốc nghếch nhà mình."
Lữ Ngọc, vốn là một ca sĩ nổi tiếng trong giới, nhưng vì thiếu tự tin ở khả năng diễn xuất nên chỉ nhận vai nam phụ hoặc những vai diễn không yêu cầu quá cao. Là một Omega nổi bật với vẻ ngoài xinh đẹp và ngọt ngào, cậu ta luôn được săn đón, đặc biệt là từ giới đầu tư. (1
Đạo diễn Lưu Hoài, tuy có danh tiếng khắt khe, nhưng trước áp lực từ nhà đầu tư, ông vẫn đồng ý nhận Lữ Ngọc cho vai nam ba của bộ điện ảnh học đường này. Vai diễn không đòi hỏi quá nhiều kỹ năng diễn xuất, chỉ cần một O có dáng vẻ yếu đuối và mềm mại là đủ để tạo sự đối lập với nam chính do Hứa An thủ vai rồi.
Bản tính của Lữ Ngọc không phải là người chịu nỗ lực. Cậu ta luôn nghĩ rằng, vẻ ngoài và danh tiếng là thứ đủ để đạt được tất cả mình muốn. Thế nhưng lần này, chỉ qua vài cảnh quay, cùng thái độ của đạo diễn cùng các diễn viên khác, Cố Tinh Vân đã hoàn toàn lấn át được cậu ta. Trợ lý của Lữ Ngọc, đứng bên cạnh, vừa ngẩng đầu lên nhìn Cố Tinh Vân đi ngang chỗ mình, ánh mắt thoáng vẻ ngưỡng mộ, nhưng rất nhanh đã quay lại phụ họa lời phàn nàn của Lữ Ngọc: C°
"Không hiểu sao mọi người lại thích tên Alpha đó, cậu ta còn không mạnh mẽ bằng một Beta như anh Hứa An
nนa la."
Trợ lý khẽ nhếch mép, ánh nhìn chê cười kín đáo, nhưng vẫn gật gật đầu đồng ý như đúng rồi: "Đúng vậy, anh Lũ nói không sai chút nào."
Lữ Ngọc nghe vậy càng thêm tức giận. Khó chịu và ganh ghét trào dâng trong lòng, cậu ta tự lấm bấm: "Nếu tôi có thiên phú diễn xuất thì cậu ta đâu còn được vây quanh như vậy chứ. Hào quang đó lẽ ra phải thuộc về một người hoàn mỹ như tôi." G°
Trợ lý của Lữ Ngọc tuy không nói gì thêm nhưng trong lòng cũng không thể không thấy nực cười. Từ lâu, cậu ta đã nhìn thấy được sự lười nhác của Lữ Ngọc, luôn mong đợi mọi thứ được dâng lên tận tay mà không cần nỗ lực.
So với Cố Tinh Vân, người vừa có ngoại hình lẫn tài năng diễn xuất thiên phú, sự ganh ghét của Lữ Ngọc chẳng qua chỉ càng thêm buồn cười.
Ai nói gì thì nói, nhóc Alpha vẫn là hình mẫu của trợ lý nhỏ. Mở miệng chê bai người tình trong mộng của mình hoàn toàn không dễ chịu chút nào hết.
Tất cả là vì tư bản thôi.