Alpha Nhỏ Bị Dụ Đi Mất Rồi

Chương 3: Nơi này lạc hậu hơn thế giới của cậu




Lục ảnh đế hắn đây không phải người chuyên đi làm việc tốt.

Nhóc Alpha ngoan ngoãn đi theo sau Lục ảnh đế đến bãi đổ xe dưới tầng hầm khách sạn, sau đó nhìn chiếc siêu xe sáng chói của ảnh đế phán một câu tỉnh bơ.

“Anh ơi, anh cũng không khá giả gì, em ở nhờ nhà anh có cần làm gì phụ tiền không ạ?”

Lục Nguyên Minh khựng lại khi nghe câu nói đó. Bàn tay hắn vừa định mở cửa xe trở nên cứng đờ, gân xanh nổi trên trán, hắn gằn giọng: “Không cần, em có tự chui vào xe không thì bảo?”

“Ò, em vào ngay.” Cố Tinh Vân hít nhẹ một hơi, lúng túng kéo cánh cửa xe mãi mới mở được. Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em nói thật đó, nuôi em tốn tiền lắm, anh cần em làm gì để được ở lại anh phải nói đó nha.”

Máu nóng trong người Lục Nguyên Minh sắp dồn lên đến tận não rồi, xe hắn là chiếc siêu xe đắc đỏ có 102, vậy mà vào mắt nhóc sao Hỏa này lại thành thứ gì thế không biết.

“Em còn nói nữa, thì tôi quăng em xuống liền đấy!”

Cố Tinh Vân giật mình, khẽ rụt cổ lại, không dám nói thêm gì.

"Anh ấy dữ ghê luôn." Cậu thầm nghĩ. Nhưng không dám thể hiện sự lo lắng ra ngoài, cậu chỉ biết ngoan ngoãn thắt dây an toàn rồi ngồi im ở đó thôi. Chẳng qua Cố Tinh Vân vẫn cảm thấy hoang mang quá chừng. Cậu không biết phải làm sao mới về nhà được nữa, hai cha chắc sẽ lo lắng cho cậu lắm.

“Này, nhóc làm từ nước à, khóc mãi thế!”

Nhóc Alpha ngay lập tức phản bác: “Em…em không khóc nữa rồi mà.”

Lục Nguyên Minh kéo môi thành một đường thẳng. Việc gì mà hắn phải đôi co với nhóc sao Hỏa này nhỉ? Dạo này lịch trình công việc còn chưa đủ nhiều sao? Hắn không thể để một Alpha khác cứ quấn lấy mình thế này mãi. Dù thấy câu chuyện "xuyên không" của Cố Tinh Vân vô cùng hoang đường, nhưng hắn cũng biết, mình cần sắp xếp cho cậu một thân phận để tránh những rắc rối không đáng có.

"Nghe này, có thể em sẽ không bao giờ trở lại được thế giới của em đâu." Lục Nguyên Minh nói, ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua cậu: "Tôi sẽ tạo cho em một thân phận mới ở đây, em sống với cái thân phận đó đi."

Nhìn khuôn mặt ủ rũ của người nọ, cả những cọng tóc xoăn nhẹ trên đầu cậu dường như cũng chán nản cụp xuống, đột nhiên người đàn ông cảm thấy nhóc này cũng không phiền phức như hắn nghĩ lắm, ảnh đế hỏi cậu: “Em giỏi cái gì không?”

Cố Tinh Vân nghe ra sự nghiêm túc trong câu hỏi của hắn, nên cậu cũng cẩn thận ngẩm nghĩ rồi đáp lời hắn nhanh chóng sau đó: “Đánh nhau ạ.”

Lục Nguyên Minh suýt chút nữa lạc tay lái, hắn đen mặt cố gắng không bộc phát tính tình của mình hỏi: “Rốt cuộc ở cái sao Hỏa của em nó ra sao thế?”



Hai mắt Cố Tinh Vân sáng lên như vì sao tỏa sáng trên bầu trời đêm, cậu vui vẻ hơn hẳn khi nhắc về thế giới của mình.

“Chỗ em hiện đại hơn chỗ anh nhiều, dù cho quá khứ nơi ấy đã bị tận thế phá hoại chẳng còn gì nhưng thế giới lại tự động khôi phục mọi thứ khi cha nhỏ của em đánh thắng vua của các loài quái vật, nhờ cơ giáp 001 của cha nhỏ mà thế giới bọn em phát triển rất nhanh, lúc em đột nhiên đến đây, xe bay vừa hoàn thành đó ạ!”

Nhìn Lục Nguyên Minh vẫn bình thản như những lời cậu nói đều là nói nhăng nói cuội, Cố Tinh Vân buồn bã, hai tay nắm dây an toàn không nói gì nữa.

Lục Nguyên Minh đúng là không để ý mấy lời khó tin mà cậu nói nhưng nhìn cậu như vậy, hắn đột nhiên thấy như bản thân đang bắt nạt bạn nhỏ.

“Sao lại im lặng rồi?”

“Anh có tin đâu mà bảo em nói.”

Cố Tinh Vân đáp, giọng cậu đầy sự chán nản, có vẻ thật sự không muốn nói chuyện với hắn nữa rồi.

Lục Nguyên Minh thở dài, quyết định kết thúc cuộc nói chuyện mà mình không thể hiểu nổi này.

Hắn đưa nhóc Alpha về biệt thự của mình. Khi chiếc xe dừng lại trước cổng lớn của căn biệt thự sang trọng, Cố Tinh Vân ngỡ ngàng nhìn cảnh vật xung quanh. Đây là nơi ở của hắn sao? Mọi thứ to lớn và đẹp đẽ hơn cậu nghĩ rất nhiều, so với thế giới hiện đại hóa bởi máy móc của cậu từng sống thì nơi này thực sự rất lạc hậu, nhưng lại thanh bình và mang một vẻ đẹp rất kỳ lạ.

“Xuống xe đi, tôi không có thời gian đâu.” Lục Nguyên Minh cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Tinh Vân.

Cậu nhóc nhanh chóng bước xuống xe, theo sau Lục Nguyên Minh vào bên trong biệt thự. Khi vừa vào đến sảnh chính, Cố Tinh Vân cảm thấy choáng ngợp bởi vẻ sang trọng, hào nhoáng của căn biệt thự. Mọi thứ đều mang hơi hướng cổ điển, đầy sự thanh lịch và tinh tế.

“Nhóc chọn phòng nào đi, nhưng nhớ, trừ phòng đầu tiên của tôi ra.” Lục Nguyên Minh nói khi dẫn Cố Tinh Vân lên lầu, giọng hắn vẫn là một vẻ thờ ơ không quan tâm.

Cố Tinh Vân nhìn quanh, cảm thấy bối rối. Cậu không quen với việc chọn lựa như thế này. Nhưng sau một hồi do dự, cậu quyết định chọn căn phòng ngay cạnh phòng của Lục Nguyên Minh. Cậu cảm thấy ở gần hắn sẽ an toàn hơn, vì pheromone của hắn có thể xoa dịu cơn khó chịu trong cơ thể cậu.

"Em chọn phòng này ạ!" Cố Tinh Vân nói, chỉ vào căn phòng bên cạnh phòng của Lục Nguyên Minh.

Lục Nguyên Minh nhìn thoáng qua, không tỏ ra bất ngờ hay phản đối, chỉ nói: "Tùy em. Một lát cứ để quản gia lo liệu cho." Ảnh đế tiếp tục: “Nói họ tên đầy đủ và tuổi của em cho tôi, với lại phân hóa khi nào?”



“Cố Tinh Vân, 18 tuổi, vừa phân hóa vào năm trước ạ!”

“Được rồi.”

Hắn quay người đi về phòng mình mà không nói thêm gì. Cả ngày hôm nay đối với hắn đã đủ mệt mỏi, sau một đoạn thời gian dài quay quảng cáo, việc phải giải quyết thêm chuyện của cậu nhóc Alpha này chỉ khiến hắn thêm nhức đầu.

Lúc này, quản gia Trần Anh mới tiến đến gần chỗ cậu đang đứng, ông đã đứng chờ từ lúc nghe tiếng xe về đến nhà.

Trần Anh là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt hiền từ nhưng cũng mang theo chút nghiêm nghị. Khi nhìn thấy Cố Tinh Vân, ông hơi nhíu mày, tỏ vẻ dò xét. Tuy nhiên, ánh mắt ông không mang ý xấu, chỉ là sự tò mò đối với một người mới đến như cậu. Trong thâm tâm, ông cảm thấy thiếu gia nhà mình có vẻ đã tới lúc tìm hiểu chuyện tình cảm, và giờ lại đưa một cậu nhóc dễ thương như vậy về nhà, liệu có phải… là người yêu không?

Nhưng giới tính có vẻ không đúng cho lắm, dù rằng Alpha cấp cao có thể đánh dấu Alpha cấp thấp hơn.

“Chào cậu, tôi là quản gia Trần Anh. Cậu ở đây cần gì thì cứ gọi tôi.” Ông nói với giọng điềm tĩnh, khuôn mặt luôn nở một nụ cười nhẹ.

Cố Tinh Vân gật đầu, cậu hơi ngượng ngùng vì ánh mắt dò xét của ông, tuy vậy vẫn lễ phép đáp lời: "Dạ vâng, cháu cảm ơn chú."

Ông Trần dẫn Cố Tinh Vân vào phòng cậu đã chọn, căn phòng sáng sủa và rộng rãi, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, không một hạt bụi dù chẳng ai ở đây cả: “Nếu thiếu gì cứ bảo tôi.”

Cố Tinh Vân cúi đầu cảm ơn, cậu tựa như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn. Trong lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi thấy nơi này có vẻ an toàn và không có gì đáng lo ngại trong suốt một đoạn thời gian.

Sau khi Trần Anh rời đi, Cố Tinh Vân nằm xuống chiếc giường lớn êm ái, đôi mắt cậu dõi theo trần nhà, suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Cậu vẫn không thể tin rằng mình đã thực sự xuyên không đến một thế giới xa lạ. Nhưng giờ đây, cậu đã tạm có chỗ để nương tựa… chỉ hy vọng rằng một ngày nào đó, cậu sẽ tìm được cách trở về nhà.

Lục Nguyên Minh thầm nghĩ.

Chỉ cần nhóc này không gây rắc rối, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn biết rằng với sự xuất hiện kỳ lạ của Cố Tinh Vân, có lẽ cuộc sống của hắn sẽ không còn trôi qua một cách bình đạm như trước nữa.

Tác giả có lời muốn nói.

Hung dữ nhiều vô rồi sau này đến cọng giá cũng không còn nha anh kkk