Cố Tinh Vân uất ức, ngồi thẫn thờ trên giường, những giọt nước mắt nóng hồi vẫn còn lăn dài trên má. Cậu nhìn
Lục Nguyên Minh đang nằm quay lưng về phía mình, trông có vẻ tội nghiệp và đáng thương, nhưng bản thân cậu cũng chẳng thấy đỡ hơn chút nào. Q
Rõ ràng hắn là người đã làm cậu sợ cơ mà, là người không biết giữ khoảng cách, còn tỏ vẻ như thể mình mới là kẻ đáng thương gì chứ!
"Hừ!..hic."
Bạn nhỏ vừa tỏ vẻ tức giận, hừ hừ vài tiếng mũi đã bị nghẹt, cậu càng không muốn để ý tới người nào đó hơn.
Phải chi... phải chi sao nhỉ? Cậu cũng đầu thể bỏ mặc hẳn ở đầy chịu đựng cảm giác khó chịu đó mãi được, hẳn là người từng giúp cậu kia mà.
Hai cái tai nhỏ vô hình khẽ rủ xuống, y như tâm trạng của chủ nhân nó. Trông đặc biệt đáng thương, càng khiến người ta muốn bắt nạt cậu hơn, nhưng có người lại đau lòng, cùng cảm giác hối hận nồng đậm dâng lên trong lòng hắn.
"Đừng ghét tôi... tôi xin lỗi em mà, sẽ không bao giờ như vậy nữa. Cho nên đừng... ghét tôi có được không?"
Giống như lời thì thầm của gió, một khi trở nên nhẹ nhàng, êm ả sẽ khiến con người ta vô thức mềm lòng. Người luôn không nói được lời dịu dàng nào, đột nhiên lại dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với mình, bạn nhỏ dễ dàng tha thứ cho người khác như Cố Tinh Vân không nhịn được mà xoay sang ôm hắn một cái, đáng yêu nói lời giận dỗi nhỏ xíu.
"Giận anh thật, nhưng mà... nể tình anh biết nhận lỗi, nên tụi mình làm hòa nhé?" (33
Lục Nguyên Minh bất ngờ được người ta ôm ngược lại, hắn có chút bối rối. Từ khi được sinh ra đến giờ, chưa bao giờ có một người dễ dàng tha lỗi cho hắn đến thế! Rõ ràng, cậu chẳng làm gì có lỗi nhưng lại dùng một câu làm hòa nhẹ nhàng để kết thúc sự khó chịu của chính mình với hắn.
Nhóc Alpha sao có thể mềm mại, đáng yêu như vậy chứ!
Ánh mắt chạm phải đôi mắt sưng húp vì khóc của cậu, hắn kéo mặt bạn nhỏ dậy trong sự ngạc nhiên của cậu, vươn tay chạm vào nơi khóe mắt đỏ ngầu nhẹ xoa xoa.
"A, anh ơi, em sẽ không khóc nữa đâu."
"Um, nhoc ma khoc nua thi chang nhin dudng dudc day!"
Cố Tinh Vân thấy đôi môi mỏng kia nhẹ cong lên, tựa hồ đang cười cậu. Cậu đột nhiên không muốn nhận lời xin lỗi vài phút trước của người này nữa.
Muốn giận anh chủ nợ quá đi.
Thế mà, chưa kịp giận dỗi thì người đã ngã gục xuống giường, có vẻ thuốc ức chế đã có tác dụng, hắn cần ngủ để pheromone ổn định trở lại.
Nhóc Alpha thở hắt ra một hơi, rồi lại bĩu môi lẩm bẩm: "Sao phải quan tâm cái con người xấu xa này chứ?" (
Ấy vậy, Cố Tinh Vân vẫn cẩn thận đắp chăn lại cho ảnh đế mới rời đi vì lịch trình vào chiều hôm đó. Khi ra ngoài, cậu gọi điện báo cho trợ lý của Lục Nguyên Minh một tiếng, để chị ấy để ý một chút tình hình ảnh đế sau khi hắn tỉnh dậy.
Trong điện thoại, bạn nhỏ tựa hồ nghe thấy tiếng hét giận dữ của ai đó nhưng cậu cũng không muốn để tâm cho lắm, dù sao cũng không liên quan đến cậu mà. Anh Trần gọi cậu đi làm việc mất rồi.
"Tinh Vân làm việc chăm chỉ nhé em, chị thích nhân vật Lạc Như Minh lắm." Ninh Mai nhìn kẻ bị bảo vệ trói lại ở một góc, giận dữ nhìn mình mà bật cười, vui vẻ trò chuyện cùng nhóc đáng yêu một hồi mới cúp máy, xoay qua nói vài câu với người nọ.
"Hưm, cậu xong rồi Tề Thiên An, bỏ thuốc kích thích một Alpha phát tình sớm sẽ phải ngồi tù, cậu biết chứ?" Nhìn vẻ mặt nghẹn đến đỏ bừng của Omega trước mặt, cô chỉ khinh bỉ bỏ lại một câu: "Cảnh sát tầm 5 phút nữa sẽ đến, kể từ giây phút cậu có suy nghĩ không an phận với ảnh đế, sự nghiệp của cậu đã tan nát rồi."
Chiếc khăn bị nhét vào miệng vẫn nằm im ở đó, cậu ta có muốn mắng chửi kêu gào đến mấy cũng chẳng thốt ra nổi một lời. Ai mà ngờ một người lịch sự, nho nhã như Lục ảnh đế lại có tính cách thật sự như vậy.
Giây phút hắn vừa bị thuốc kích thích tiến vào kỳ phát tình sớm, cậu ta đã nhanh chóng thả pheromone của mình ra nhằm để sự việc diễn ra đúng như kế hoạch của mình, dựa vào việc có quan hệ ngoài luồng với ảnh đế, uy hiếp hắn nâng đỡ mình sau này mà nổi tiếng.
Chẳng qua, đời không như là mơ, hai mắt Alpha hiện rõ tơ máu vì nhẫn nhịn đến phát điên nhưng hắn lại thẳng tay ném mạnh cậu ta ra khỏi phòng, rồi gọi người đến trói đi.
Sức lực đó như thể muốn ném chết luôn Omega lạ xông vào lãnh địa của hắn, người này làm gì có khái niệm dịu dàng nào.
Giây phút đó, Lục Nguyên Minh thật sự muốn ném chết kẻ không biết sống chết đấy, nhưng chút lí trí còn sót lại của hắn vẫn luôn nhắc nhở bản thân phải kiểm soát được hành vi của chính mình.
Cảnh sát tới sớm hơn dự đoán. Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài hành lang, và chỉ trong tích tắc, bọn họ đã tiến vào, nhanh chóng áp giải Tề Thiên An ra khỏi khách sạn họ đang ở. Cậu ta cố gắng chống cự, nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Trợ lý Ninh Mai đứng lặng nhìn cảnh tượng ấy, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy sự việc đã được giải quyết xong xuôi.
"Hazz, ổn thỏa cả rồi ha? Đâu ra người dám đụng đến tổ tông đó vậy trời." (3°
Ninh Mai nhắn một tin báo cho người không biết đang tỉnh hay mê kia, sau đó thầm nghĩ đến một câu mà cô nhìn thấy trên mạng.
"Hổ không gầm nên đám diễn viên hay mơ mộng này nghĩ họ Lục là Hello Kitty nhỉ? À mà anh ta là sư tử bà nó rồi còn đâu."
Tác giả có lời muốn nói.
Lục Nguyên Minh: "Muốn chiếm hời hả? Mơ đi."
Cố Tinh Vân: "Cái gì cũng không liên quan tới mình hết, công việc... công việc mới là nhất."
Lục ảnh đế: "Cho em nói lại đấy!