Alpha Nhỏ Bị Dụ Đi Mất Rồi

Chương 14: “Nhớ đồ ngốc rồi.”




Gần một tháng ghi hình, cả đoàn chuẩn bị cho một cảnh quay quan trọng, nhóm nhân vật chính phát hiện ra manh mối đầu tiên trong một tủ sách cũ. Đạo diễn Lưu Hoài dặn dò từng chi tiết, nhấn mạnh rằng sự tò mò và hoang mang cần được diễn tả rõ ràng trên biểu cảm của từng người.

“Nhớ, đây là lúc các nhân vật dần nhận ra rằng họ không còn đường lui.” Ông nói: “Nhưng đừng để nỗi sợ lấn át sự quyết tâm đưa mọi người thoát khỏi nơi này của các nhân vật.”

Cố Tinh Vân hít sâu, chuẩn bị tâm lý cho cảnh quay đầy thách thức này. Khi máy quay bắt đầu chạy, Lạc Như Minh lục lọi trong đống sách bụi bặm.

“Mọi người, nhìn này!” Lạc Như Minh gọi lớn, giơ ra một quyển sách có những trang giấy ố vàng, trên đó ghi lại những sự kiện kinh hoàng trong quá khứ.

Ánh mắt của Vu Ngữ, Cố Mạch và Thẩm Thần cùng hướng về phía cậu, trong đó ánh lên tia hi vọng mãnh liệt.

“Chúng ta có thể tìm ra cách thoát khỏi chuyện này.” Lạc Như Minh nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn nhưng khi lật đến trang cuối cùng của xấp giấy đó, cậu lặng người, mọi âm thanh của cuộc sống dường như trở nên xa rời với cậu, đôi mắt sáng trong mới đây còn đang phấn khích đã chuyển sang một màu đen tuyền, không chứa được chút ánh sáng nhỏ bé nào được nữa.

Tay cậu bấu chặt vào đùi mình, lấy cơn đau tại vị trí đó kìm nén nỗi sợ hãi dâng lên mạnh mẽ trong lòng.

Nhìn vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của cậu, các thành viên khác cũng hiểu được một phần vấn đề. Cố Mạch nhanh chóng khích lệ tinh thần của mọi người, chẳng qua trong giọng nói kia có được bao nhiêu phần chắc chắn cơ chứ?

Cảnh quay kết thúc trong sự hài lòng của đạo diễn và cả đoàn. Trần Hạo lại bước đến, nở nụ cười tự hào:

“Anh nói rồi mà, em có tài năng thật sự.”

Nhóc Alpha mỉm cười, cảm giác nỗi niềm vui sướng len lỏi vào sâu trong tim. Được thừa nhận không chỉ bởi đạo diễn, mà cả những người bạn đồng nghiệp, hay người đại diện của mình cũng khiến cậu càng quyết tâm nỗ lực hơn.

Cố Tinh Vân ngồi xuống một góc nghỉ ngơi, lại như thói quen nhìn điện thoại lần nữa. Một tin nhắn mới từ Lục Nguyên Minh hiện ra.

Anh chủ nợ: “Nay có ăn ngoan chóng lớn không?”

Nhóc ngốc: “Một ngày không chọc em là anh không vui hả?”



Anh chủ nợ: “Còn lâu tôi mới bỏ thói quen đó được, nhóc ráng chịu đi.”

Cố Tinh Vân nhìn tin nhắn, khẽ lắc đầu, nhưng lòng lại ấm áp lạ thường. Cậu biết rằng, dù cách thể hiện có kỳ lạ thế nào, Lục Nguyên Minh vẫn luôn âm thầm dõi theo và ủng hộ cậu.

Vì hắn cho cậu cảm giác giống một người thân trong gia đình, nên Cố Tinh Vân mới cảm thấy bản thân đỡ nhớ nhà hơn một chút. Cậu lớn rồi, cậu luôn nhắc nhở bản thân như thế!

Cố Tinh Vân lấy kịch bản ra tiếp tục nghiền ngẫm về nhân vật, còn người ở bên kia lại không ngừng nghĩ về cậu.

“Nhớ đồ ngốc rồi.”

“Nhớ ai cơ?” Giọng nói của một người từ bên cạnh vang lên, khiến Lục Nguyên Minh có một thoáng giật mình.

Lục Nguyên Minh lập tức điều chỉnh biểu cảm của mình, đôi mắt sắc bén liếc nhẹ về phía Hứa An, người đang khoanh tay dựa vào cạnh bàn. Hắn khẽ nhếch môi, trả lời bằng giọng điệu thản nhiên, không chút xấu hổ:

“Nhớ cún con nhà tôi.”

Là bạn bao năm, Hứa An đã hiểu độ hai mặt của Lục Nguyên Minh nên hắn cũng lười lấy cái thiết lập kia ra lúc chỉ có hai người.

Hứa An bật cười, không dễ tin nhưng cũng chẳng cố gắng vặn hỏi thêm. Anh thừa hiểu con người Lục Nguyên Minh, luôn kín đáo, cẩn thận không để người khác dễ dàng bước vào thế giới của mình. Dù vậy, việc ảnh đế họ Lục tỏ ra quan tâm đến thứ gì đó đã là chuyện rất hiếm gặp.

“Cún con thôi à?” Hứa An cố tình nhấn mạnh, đôi mắt anh chứa đầy ẩn ý: “Anh mà để ý đến thứ khác ngoài công việc thì đúng là kỳ tích rồi.”

Lục Nguyên Minh cười nhạt, không trả lời thêm. Hắn cúi xuống điện thoại, mở lại tin nhắn chưa gửi đi cho Cố Tinh Vân, rồi xóa sạch những gì vừa định viết. Sau cùng, hắn chỉ gửi đi một dòng ngắn gọn.

Anh chủ nợ: “Tối về nhớ ngủ sớm, đừng thức khuya.”

Vẻ bình tĩnh của Lục Nguyên Minh khiến Hứa An càng thêm hứng thú. Anh nghiêng người về phía trước, nụ cười tinh quái:

“Trông anh lạ thật đấy, Lục Nguyên Minh. Không phải anh đang thích ai đó đấy chứ?”



Lục Nguyên Minh khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng chút cảnh giác, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên như thường lệ: “Cậu nhiều chuyện quá rồi, Hứa An. Tập trung vào show đi.”

Hứa An bật cười lớn hơn, rõ ràng anh đã thấy được chút manh mối từ phản ứng đó.

“Ừ thì, tôi nói thế thôi. Nhưng nếu anh thật sự thích ai đó, đừng để vụt mất, già rồi không ai thèm lấy anh đâu, đám fan anh giờ chỉ toàn fan tác phẩm thôi. Tranh thủ đi người anh em.”

Lục Nguyên Minh không trả lời, nhưng câu nói của Hứa An lại cứ vang vọng trong đầu hắn suốt thời gian còn lại của buổi ghi hình.

Sau khi hoàn thành lịch trình, Lục Nguyên Minh ngồi trong xe riêng, ngắm nhìn thành phố tấp nập ngoài cửa sổ. Trong lòng hắn vẫn có chút không yên. Hắn mở điện thoại ra, nhìn vào tin nhắn cuối cùng của Cố Tinh Vân vẫn chưa được hồi đáp.

“Nhóc ngốc.” Hắn khẽ thở dài, tự nhủ với bản thân: “Mình thật sự không thể quen với việc không có em ấy rồi.”

Rõ ràng là không có thích…

Nhóc ấy là Alpha.

Đúng vậy, cậu là Alpha không phải Beta hay Omega… nhưng hắn lại nhớ cậu.

Một tháng rồi, khi nào bạn nhỏ mới về nhà với hắn thế?

Tác giả có lời muốn nói.

Rồi anh nói cho rõ ràng đi! Thích hay không thích?

Lục Nguyên Minh cắn răng gật gật đầu chẳng nói thêm gì nữa.

Vậy rồi rốt cuộc là có thích hay không chèn.