Sáng hôm sau, một thông báo ngắn gọn từ đoàn phim được gửi đến khiến Cố Tinh Vân nhảy cẫng lên trong phòng mình. Tin nhắn đến từ trợ lý của đạo diễn Lưu Hoài: "Chúc mừng em, vai diễn nam 3 Lạc Như Minh đã thuộc về em. Chuẩn bị sẵn sàng nhé! Ngày mai chúng ta sẽ họp đoàn và bắt đầu quay trong tuần tới."
Cậu ôm điện thoại, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì tinh tú trên trời cao. Sự phấn khích xen lẫn lo lắng cuộn trào trong lòng, vừa muốn khoe ngay với Lục Nguyên Minh, vừa sợ anh sẽ lại trêu mình. Sau vài giây phân vân, nhóc Alpha không nhịn nổi mà mở điện thoại ra nhắn tin.
Nhóc ngốc: "Anh ơi, em được nhận rồi. Vai nam 3 đó ạ!"
Tin nhắn trả về rất nhanh.
Anh chủ nợ: "Xem ra cơ hội trả nợ của nhóc không còn xa nữa rồi."
Nhóc ngốc: “…”
Cậu thầm cười khúc khích. Biết ngay mà, chủ nợ chẳng bao giờ chịu nói lời khen đàng hoàng đâu, nhưng thế này chắc cũng là kiểu "khen ngầm" rồi nhỉ?
001 thở dài, đáp: “Vâng, vâng, vâng.”
“Ngươi có nhất thiết phải làm vậy không? Người nhà với nhau mà không biết yêu thương nhau gì hết.”
Cố Tinh Vân lầm bầm với cơ giáp nào đó cả buổi, bảo nó không thương cậu. Cậu ở đây không được gặp hai cha đã tội nghiệp lắm rồi, vậy mà tới nó cũng muốn bắt nạt cậu.
001 bất lực lại thở dài như người đang tuổi xế chiều, à là cơ giáp già mới đúng, khó khăn dỗ cho chủ nhân nhỏ của nó nhanh chóng đi ngủ.
Hôm sau, Trần Hạo dẫn Cố Tinh Vân đến buổi họp đoàn phim. Không gian phim trường náo nhiệt với rất nhiều nhân viên, hàng loạt đạo cụ và bối cảnh. Cậu vẫn còn chút bỡ ngỡ trước không khí chuyên nghiệp này, nhưng sự háo hức đã nhanh chóng lấn át nỗi sợ ấy.
"Không cần lo lắng, hôm nay chỉ là buổi gặp gỡ mọi người và đọc kịch bản trước mà thôi." Trần Hạo nháy mắt trấn an: "Cứ xem đây là buổi làm quen bạn mới là được."
Cố Tinh Vân gật đầu, bước xuống xe với vẻ rụt rè nhưng đôi mắt lại lấp lánh như có ánh sáng trong nó. Ngay khi bước vào sảnh, sự xuất hiện của cậu lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Với đôi mắt xanh biếc và gương mặt ngây thơ, Cố Tinh Vân như một làn gió mới giữa không gian rộn rã của cuộc sống.
Cậu xinh đẹp, mỹ lệ như một Omega ưu việt nhưng lại có vóc người ưu tú của một Alpha cấp cao, mọi người chỉ có thể cảm thán Alpha này quá mức khác biệt.
Một vài nhân viên tiến tới, bắt chuyện và không ngần ngại hỏi xin số liên lạc. Nhóc Alpha nhớ lời thầy Diệp dặn, thành thật, ngoan ngoãn xin lỗi, rồi nói rõ lý do cho mọi người hiểu.
“Xin lỗi mọi người, thầy em đã dặn không thể tự tiện cho số, em phải nghe lời mới không bị mắng, mong được thông cảm ạ!”
Nhóc ngoan ngoãn, lễ phép này từ đâu ra vậy nè!!!
Đây là suy nghĩ của vô số người đi đến tiếp xúc gần với cậu.
Một nhân viên Beta được phân công đưa Cố Tinh Vân vào phòng họp. Vừa đi, cậu vừa loáng thoáng nghe được tiếng bàn tán từ các diễn viên khác.
“Nhóc đó là người mới hả? Đẹp quá nhỉ, hợp vai ghê!”
“Đúng rồi, gương mặt sáng thế này mà không làm diễn viên thì uổng lắm.”
Con cừu nhỏ trong lòng cậu nhẹ lắc lắc hai tai, trông đặc biệt vui vẻ.
Tuy nhiên, không phải ai cũng tỏ ra thân thiện. Trong số những diễn viên có mặt, Thẩm Ngôn, người đảm nhận vai nam 2, đặc biệt tỏ thái độ khác thường.
Thẩm Ngôn là một Alpha cấp B với ngoại hình mạnh mẽ, cao ráo. Anh ta vào vai Thẩm Thần, một sinh viên thể thao đầy nhiệt huyết, cũng là trưởng nhóm dẫn dắt bạn học cùng lớp vượt qua chuỗi sự kiện kinh dị trong phim. Thẩm Ngôn không chỉ có năng lực diễn xuất tốt mà còn mang phong thái điềm đạm, chính chắn hiếm có, điều này giúp anh gây ấn tượng với đạo diễn và đoàn phim. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Cố Tinh Vân, ánh mắt anh thoáng hiện lên chút không hài lòng.
“Trẻ con thế mà cũng được nhận vai à?” Anh lẩm bẩm đủ lớn để vài người xung quanh nghe thấy.
Cố Tinh Vân tuy không phải người giỏi bắt bẻ, nhưng cậu cũng nhạy bén nhận ra sự khó chịu từ Thẩm Ngôn. Cậu chỉ cúi đầu cố gắng không bận tâm, thế mà đôi môi mỏng vẫn nhẹ mím lại, trông như chú chó nhỏ đáng thương. Trần Hạo đứng bên cạnh thấy vậy, khẽ nhếch môi, ghé vào tai nhóc Alpha nói nhỏ:
“Cứ mặc kệ anh ta. Mấy người mới này hay ghen tị với người mới vào như mình lắm, em cứ làm tốt việc của mình là được.”
Cố Tinh Vân gật đầu, hít một hơi sâu, tự nhủ sẽ không để những lời nói xấu ảnh hưởng đến tinh thần của mình.
Cậu lớn rồi, không còn là đứa trẻ được hai cha bảo bọc nữa.
Những diễn viên khác chẳng nói phụ họa theo lời Thẩm Ngôn nói, khiến anh ta tự cảm thấy nhục nhã nên chẳng nói thêm lời nào nữa.
Dù sao là người mới, chỉ vì nhất thời ganh tị với ánh mắt lần đầu mọi người nhìn cậu nên mới bốc đồng như vậy mà thôi. Thẩm Ngôn cũng không muốn tiền bối khác chán ghét mình.
Trong phòng họp, đạo diễn Lưu Hoài cùng các diễn viên chính đã có mặt. Ông nở một nụ cười nhẹ khi nhìn thấy Cố Tinh Vân bước vào, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
“Hôm nay chúng ta sẽ đọc kịch bản và làm quen với bạn diễn.” Đạo diễn nói, ánh mắt liếc qua từng người để quan sát phản ứng.
Sau đó để từng người giới thiệu tên và nhân vật mình đóng.
Thể loại kinh dị, học đường rất ít được diễn viên lâu năm căn nhắc nên đa phần dàn diễn viên chính đều là người trẻ tuổi. Mọi người đều phun thuốc chặn pheromone trước khi ra ngoài nên cũng không rõ ai Alpha, ai Beta cho lắm, Omega thì dễ nhận biết sẵn rồi.
Cố Tinh Vân thầm nghĩ: Cũng không phải Omega nào cũng có thể vượt trội như cha nhỏ của cậu.
Hàn Ninh là nữ chính của bộ phim này, một cô gái trẻ mạnh mẽ, lạnh lùng, tuy vậy tính cách thật sự của cô lại rất thân thiện, đáng yêu. Mọi người đều có thiện cảm nhất định với cô ấy, dù không nổi lắm nhưng Hàn Ninh vẫn rất được lòng đạo diễn khó tính vì tính cách nghiêm túc trong công việc, vui tính trong đời thường.
Sau cô là Du Nhiên, nam chính của phim, lạnh lùng, bí ẩn cả từ ngoài đời đến trong phim, anh bị bó buộc trong một vài vai diễn nhất định, bộ phim này có lẽ là cơ hội hiếm có để anh chuyển hình tượng của mình.
Nhóc Alpha được sắp xếp ngồi cạnh Thẩm Ngôn. Khi cả hai trao đổi ánh mắt lần đầu, bầu không khí có chút căng thẳng. Thẩm Ngôn không nói gì, chỉ lạnh lùng mở kịch bản, trong khi Cố Tinh Vân cố giữ nụ cười trên môi.
Sau đó cũng đến hai người lần lượt giới thiệu tên thật cùng vai diễn của mình.
Buổi đọc kịch bản diễn ra khá suôn sẻ. Nhóc Alpha nhập vai Lạc Như Minh rất tự nhiên, khiến không ít người trầm trồ. Tuy diễn xuất của cậu vẫn còn non nớt, nhưng cái hồn nhân vật lại hiện rõ qua từng câu thoại.
Thẩm Ngôn, dù không nói gì, cũng không thể phủ nhận rằng nhóc Alpha này có tiềm năng thật sự. Anh liếc nhìn cậu một lần nữa, trong mắt thấp thoáng chút nghi hoặc xen lẫn tò mò.
Bằng tuổi anh thật hả? Nhìn nhóc này trẻ con chết đi được mà.
Tác giả có lời muốn nói.
Thẩm Ngôn: "Tôi với cậu ta bằng tuổi thật à?"
....: "Đúng vậy."
Thẩm Ngôn rơi vào sự hoài nghi nhân sinh sâu sắc