4.
Mười hai giờ trưa, trong căn phòng số 5 của nhà hàng Rome, màn kịch gặp mặt chính thức bắt đầu.
Đến tham dự bữa tiệc gặp mặt này, tôi ăn mặc, trang điểm rất cẩn thận, dì Thạch cũng luôn miệng khen tôi hôm nay trông rất xinh. Tôi tự tin cùng dì đi đến nhà hàng Rome nhưng khi vừa nhìn thấy đối tượng gặp mặt, tôi lập tức cảm thấy mất hết tự tin.
Anh chàng tốt nghiệp tiến sĩ nước ngoài này nhìn không giống một vị tiến sĩ chút nào mà giống một vận động viên thì đúng hơn: cao ráo, khoẻ mạnh, khôi ngô, tuấn tú. Anh ta lịch sự tự giới thiệu: “Xin chào, anh là Đới Thời Phi.”
Giọng nam trung rất dễ nghe, tôi cũng cố gắng nói thật dịu dàng, từ tốn: “Xin chào, tên em là Yên Phiên Phi.”
Anh ta đến cùng bác mình, bác ấy đứng bên cười nói: “Ồ, tên của hai đứa đều có chữ “Phi”, thật trùng hợp!”
Lần gặp mặt này, tôi và Đới Thời Phi, hai nhân vật chính, đều có chút ngại ngùng nên chuyện trò không nhiều. Ngược lại, dì Thạch và bác của anh ta nói chuyện không ngừng để tránh cho “sân khấu” vắng vẻ. Mặc dù kết thúc buổi gặp mặt, dưới sự khuyến khích của hai “phụ huynh”, tôi và Đới Thời Phi đã trao đổi số điện thoại nhưng tôi nghĩ chắc anh ta sẽ không liên lạc với tôi nữa, anh ta xuất sắc như thế, con gái xinh đẹp cỡ nào mà không tìm được, tôi là cái gì chứ! Tôi chẳng thấy có lý do gì để anh ta đến tìm tôi lần nữa. Anh ta còn cần phải giới thiệu đối tượng nữa sao? Điều kiện tốt như thế...
Nói thực, ngoại hình của Đới Thời Phi khá phù hợp với yêu cầu về người bạn trai lý tưởng của tôi, nhưng những người đàn ông như thế này lại chẳng bao giờ để mắt đến tôi. Ai bảo tôi không phải là tuyệt sắc giai nhân cơ chứ!
Đã không phải tuyệt sắc giai nhân mà còn mơ mộng lấy được một chàng hoàng tử bạch mã. Haizz, chẳng có cách nào, là con gái ai chả mơ mộng, chỉ khác nhau là tỉnh mộng sớm hay muộn mà thôi. Tôi đã hai mươi lăm tuổi rồi, cũng đến lúc phải tỉnh mộng. Còn muồn tìm bạch mã hoàng tử gì chứ? Đã bao năm trôi qua, đừng nói hoàng tử, ngay cả bạch mã tôi cũng chẳng gặp lấy một con.
Sau lần gặp mặt này, tôi hoàn toàn không ôm hy vọng. Nhưng không ngờ, ngày hôm sau Đới Thời Phi lại gọi điện cho tôi, hỏi buổi tối có thời gian cùng anh ta đi xem phim không.
Anh ta muốn hẹn hò với tôi, như vậy là anh ta muốn tình cảm của chúng tôi tiến thêm một bước? Tôi ngất ngây vì sung sướng nhưng đương nhiên trong điện thoại vẫn cố làm ra vẻ dịu dàng, khiêm tốn: “Vâng, cũng may là tối nay em không có việc gì.”
Vừa đặt điện thoại xuống tôi liền vứt cái dáng vẻ yểu điệu thục nữ lên chín tầng mây, vui mừng nhảy cẫng lên. “Oh yeah...”
Khi đó tôi đang cùng Điền Tịnh đi mua sắm. Người ta thường nói, con gái sau khi bị tổn thương hay thích đi mua sắm, câu này cũng có lý. Hôm qua, sau khi đi xem mặt về, tôi nhận định là mình đã thất bại, chắc chắn anh chàng tiến sĩ tốt nghiệp nước ngoài về đó chẳng thích gì tôi, tâm hồn yếu đuối bị tổn thương vô cùng. Thế nên nửa đêm canh ba trằn trọc không ngủ được, tôi sống chết gọi điện bằng được cho Điền Tịnh, bắt cô ấy phải đồng ý ngày mai cùng tôi đi mua sắm, mời tôi ăn cơm để an ủi, xoa dịu đứa con gái đang bị tổn thương là tôi.
Tuy nhiên, trước khi đãi tôi ăn cơm, cô ấy mới chỉ cùng đi mua sắm, tôi đã nhận được điện thoại của Đới Thời Phi rồi. Tình thế đảo ngược đến kinh thiên động địa khiến tôi từ đau khổ hoá vui mừng, cho nên bữa cơm này tôi không cần Điền Tịnh mời, ngược lại tâm trạng đang rất vui nên tôi tự nguyện mời cô ấy.
“Lát nữa đi ăn KFC, cậu thích nhất món gà cuộn Mexico, muốn ăn mấy cái thì ăn, mình mời.”
Điền Tịnh mặt vui như Tết. “Có thể gói mang về không?”
Tôi trừng mắt lườm cô ấy. “Cậu nghĩ hay nhỉ!”
Tôi và Điền Tịnh là bạn học cấp ba, tình bạn vẫn còn duy trì được đến giờ. Cô ấy là một trong những người bạn gái thân thiết nhất của tôi.
Bố mẹ Điền Tịnh đều làm việc ở ngân hàng nên vào đại học cô ấy theo ngành Tài chính kế toán, sau khi tốt nghiệp, nhờ mối quan hệ lâu năm của bố mẹ để xin việc, cô ấy đã rất thuận lợi xin được vào một ngân hàng của tỉnh. Mặc dù lương không cao nhưng các khoản trợ cấp, tiền thưởng cũng đáng kể.
Ví dụ như cô ấy mới vào làm việc không lâu nhưng lại đúng dịp Quốc khánh, ngân hàng đã thưởng ột nghìn tệ. Tôi ghen tỵ quá đi! Đem lương ra so sánh thì thật chẳng muốn sống nữa!
“Khi nào có cơ hội bảo bố mẹ cậu xin giúp mình vào ngân hàng làm với nhé, tiền thưởng ngày lễ tết cao gấp đôi so với trường mầm non chỗ mình.”
Cô ấy trả lời thẳng thừng: “Ngân hàng chỉ tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp ba chuyên ngành Tài chính, Kế toán hoặc Công nghệ thông tin thôi. Cậu học khoa Giáo dục mầm non thì chỉ cần mấp mé bước vào cửa đã bị đuổi thẳng cổ ấy chứ.”
Đúng thế, một đứa tốt nghiệp chuyên ngành Giáo dục mầm non mà lại muốn vào ngân hàng làm như tôi thì quả là không thích hợp chút nào. Có mà nằm mơ! Nếu không có điều bất ngờ xảy ra thì có lẽ cả đời này tôi sẽ phải sống chung với bọn con nít là việc không thể tránh khỏi.
Chuyện Đới Thời Phi hẹn tôi tối nay đi xem phim, sau khi đã ăn no nê món gà cuộn, Điền Tịnh bắt đầu phân tích: “Chẳng phải cậu nói điều kiện của anh ta rất tốt, chắc chắn sẽ không thèm để mắt đến cậu sao? Tại sao anh ta còn gọi điện hẹn hò với cậu?”
Làm sao mà tôi biết được nhưng anh ta đã gọi điện hẹn tôi, chứng tỏ anh ta có cảm tình với tôi. Nghĩ vậy, tôi liền nói bừa: “Có lẽ... anh ấy cảm nhận được vẻ đẹp tiềm ẩn của mình.”
Điền Tịnh cười khì khì. “Cho dù mắt anh ta có khả năng nhìn xuyên thấu như chụp X-quang đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn bề ngoài mà hiểu được bản chất bên trong, cùng lắm cũng chỉ nhìn thấy tim gan phèo phổi của cậu mà thôi, nhìn đâu ra cái gọi là vẻ đẹp tiềm ẩn với chả không tiềm ẩn chứ! Cậu cũng chẳng dát vàng lên mặt.”
“Bất kể vì lý do gì, cái chính là anh ấy đã gọi điện hẹn hò với mình, đó mới là điều quan trọng. Điền Tịnh, mau lên, đi mua quần áo với mình nhé!”
Vì cuộc hẹn tối nay, tôi đã bắt Điền Tịnh cùng tôi đi mua quần áo. Phố đi bộ ở gần quảng trường Văn hoá có nhiều cửa hàng quần áo đẹp nhất, giá cả đương nhiên cũng không rẻ. Trước kia đến đây mua sắm, tôi chỉ ghé vào ngắm nghía, nếu có mua thật thì cũng phải đợi đến khi giao mùa giảm giá mới vào lượm lặt vài món đồ rẻ tiền. Lần này, vì chàng bạch mã hoàng tử trong mộng, tôi quyết định hy sinh tiền bạc để tân trang bản thân.
Lượn một hồi trong phố đi bộ, dưới sự tham mưu của Điền Tịnh, cuối cùng tôi cũng mua được một chiếc váy liền màu đen.
Trong tủ quần áo của tôi chỉ toàn màu đen là màu đen, bởi vì dáng người hơi “đẫy đà” nên tôi chỉ thích mua quần áo màu đen, nó giúp tôi trông gầy hơn một chút. Vừa nhìn thấy chiếc váy này tôi đã ưng ngay, chỉ cho Điền Tịnh xem, cô ấy cũng gật đầu đồng tình: “Ừm, đẹp đấy, cậu mặc thử xem.”
Mặc lên người trông cũng khá. Chiếc váy liền màu đen kiểu dáng đơn giản, cổ chữ V, tay lỡ, eo thắt cao, dài đến đầu gối, vừa khoe được vòng ngực vừa che được những chỗ thịt thừa ở eo và đùi, thật là nhất cử lưỡng tiện. Hơn nữa, chiếc váy màu đen càng tôn lên làn da trắng trẻo, mịn màng của tôi. Hai nhân viên bán hàng và mấy người khách ở đó cũng gật đầu khen ngợi, nói người có nước da trắng mặc đồ màu đen rất đẹp.
Được mọi người khen, người cứ lâng lâng, ngay lập tức tôi hy sinh tờ ba trăm tệ trong ví để đổi lấy chiếc váy mới, một lời cũng không nỡ mặc cả, mặc luôn chiếc váy đi ra khỏi cửa hàng.
Chúng tôi đang đứng đợi xe buýt ở quảng trường Văn hoá thì gặp ngay Chu Nhất Minh mặc đồng phục của nhân viên ban Quản lý đô thị đang làm nhiệm vụ. Nhìn thấy tôi từ xa, anh ta đã ngoác mồm gọi í ới. “Ai thế nhỉ? Anh trai sắp không nhận ra rồi.”
Điền Tịnh cũng biết Chu Nhất Minh, cấp ba chúng tôi học chung trường, tuy không cùng lớp nhưng tình cảm rất tốt đẹp. Gặp anh ta, Điền Tịnh cười ha ha, nói: “Chu Nhất Minh, hôm qua Yên Phiên Phi đi xem mặt, lọt vào tầm ngắm của anh tiến sĩ tốt nghiệp ở nước ngoài rồi nhé, tối nay anh ta còn hẹn cậu ấy đi xem phim nữa, vì thế mới vội vàng đi tân trang dung nhan đấy!”
Hôm qua, sau khi tôi đi xem mặt về, Chu Nhất Minh đã gọi điện. Tôi biết anh ta lòng dạ nham hiểm, nhất định gọi là để chế giễu nên không thèm nghe máy. Anh ta thấy tôi không nghe liền gửi một tin nhắn: “Bé bự, đi xem mặt rồi phải không, thất vọng rồi chứ gì, tâm hồn đang bị tổn thương hả? Bị tổn thương, muốn chết nhưng dù sao cũng không nên bước vào đường cùng!”