Ác Bá

Chương 71: Tai vách mạch rừng




Trần Chí Hưng người đời tặng cho ngoại hiệu Dạ Xoa, ném thi thể dần dần lạnh như băng vào bồn tắm, sau đó mở cửa nhà vệ sinh, bước rón rén ra ngoài.

Gã ngay cả thở mạnh cũng không dám, vẻ mặt khúm núm như đầy tớ.

Một cái nhìn của Lý Thập Chu, khiến cho gã cảm thấy nhịp tim dừng hẳn lại, dường như có một thanh kiếm bén cắm vào trên lồng ngực của mình, rút thế nào cũng không ra được.

Gã run rẩy, từ thân đến tim run rẩy.

Đối với Thái tử gia, gã ngay cả hận cũng không dám, dù là Lý Thập Chu ở nhà của gã đè em gái mười bảy tuổi của gã lên chiếc giường lớn kia của chính em gã, cho dù là em gái của gã gào thét kêu cha gọi mẹ bi thương rung trời động đất, dù là em gái của gã là người thân duy nhất trên thế giới này của gã, gã cũng không sinh ra hận ý.

Nếu như không có Lý Thập Chu, gã và em gái của gã Trần Tử Ngư sớm đã chết đói đầu đường.

Báo ân, hết thảy tất cả đều chỉ để báo ân.

Lý Thập Chu muốn gã chết, gã sẽ không chút do dự chết đi. Mà Lý Thập Chu không hề muốn gã chết, ngược lại cho tiền gã, cho quyền gã, cho gã hết thảy mọi thứ một người đàn ông mơ ước tha thiết.

Thái Tử gia muốn em gái của gã, có lẽ là phúc khí của em gái nha.

Sau này cũng sẽ không chịu đói chịu khát nữa, cũng sẽ không ngủ trên đường phố nữa.

Em gái gã khóc một ngày một đêm, khóc đến nước trong con ngươi cạn khô không còn lấp lánh nữa. Về sau không biết tại làm sao đột nhiên nghĩ thông suốt, từ trên giường đứng lên ăn sạch sẽ ba tô mì tôm, sau đó cởi bỏ dây buộc tóc đuôi ngựa thả xuống một mái tóc như thác chảy, đánh phấn trang điểm xinh đẹp bắt đầu những ngày vào quán bar uống rượu thâu đêm vào khách sạn sống cuộc đời mơ ước, từ đó đôi môi nàng đỏ mọng như máu, cũng giết người như ngoé.

Thiếu đi một thiếu nữ thuần khiết hàng năm lấy tiền học bổng, nhiều thêm một nữ dạ xoa ai thấy cũng sợ.

Cô ta vốn cho rằng người mình gặp được năm mười ba tuổi đó là quý nhân, cho mình đọc sách, cho mình hy vọng. Ai biết cũng chẳng qua là lưu manh ra vẻ đạo mạo mà thôi, nếu đã muốn thân thể của mình, cũng đừng nghĩ tuỳ tiện lừa gạt mình! Nàng thề, Lý Thập Chu cũng được, Lý Bát Nhất cũng tốt, lão nương xem ngươi là phế thải rồi!

Nàng vui vẻ không?

Mặc hàng hiệu, chạy xe thể thao, ở khách sạn năm sao, một cái túi xách cũng đủ tiền một gia đình bậc trung sống năm năm.

Nàng không vui vẻ sao?

Trần Chí Hưng không biết được, em gái tên gọi Tử Ngư của gã đã rơi vào ma vực, không thể tự kiềm chế.

Gã từng hỏi Tử Ngư.

- Em vui vẻ không em gái? Nếu như em không vui vẻ, anh mang em trốn! Chạy trốn đến chân trời góc bể, chạy trốn tới đại sa mạc. Chỉ cần em nói em không vui vẻ, anh sẽ mang em trốn đi!

- Trốn? Có thể trốn đến nơi nào?

Trần Tử Ngư vẻ mặt khinh miệt. Nàng ngậm thuốc, uống một ngụm rượu đỏ.

- Ngươi không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá?

Nàng tự nói với mình.

- Tôi vui vẻ không?

Nàng hay hỏi chính mình.

Cười một tiếng, nàng nói:
- Trần Chí Hưng em chửi con mẹ anh, đừng giả bộ làm ra bộ mặt từ bi trắc ẩn. Lão nương lúc uyển chuyển hầu hạ dưới háng Thái Tử gia anh làm gì chứ hả? Anh ngay cả liếc trộm nhìn con mẹ nó cũng không dám đúng không? Đừng cho rằng thằng nhỏ của mình to đã coi là đàn ông, lão nương từ nay về sau hàng đêm chơi bời, anh quản được không? Hắn Lý Bát Nhất cũng không quản được tôi! Anh bằng cái gì? Bằng vào anh là anh trai của tôi à? Kéo trứng con mẹ nhà anh, lúc Lý Bát Nhất trên người tôi làm tình sao anh không nói chuyện?

Trần Chí Hưng cười khổ không nói gì.

Gã chịu thua nàng, gã mãi mãi không dám quên.

Nhưng đối với Lý Thập Chu, gã vẫn trung thành tận tâm, càng trung thành hơn Trịnh Kiến Huy. Ở trong Trần Chí Hưng, Trịnh Kiến Huy chẳng qua là con chó biết lắc đuôi cũng biết cắn người mà thôi, mà mình là con sói điên cuồng dưới trướng Thái Tử gia!

Lý Thập Chu ngồi xuống, bên cạnh thiếu niên cầm quyển tư trị thông giám kia.

Thiếu niên này mi thanh mục tú, dù tuổi còn trẻ nhưng có một phong độ của người trí thức sâu dày. Lông mày của cậu ta hơi nhíu lại, dường như có chút không kiên nhẫn. Đặc biệt là lúc Trần Chí Hưng vặn gãy cổ cô gái kia, cậu ta hừ một tiếng thật mạnh trong lỗ mũi tỏ vẻ không hài lòng.

Giết người, bọn người hạ đẳng mới sẽ tự mình trực tiếp động thủ.

Người lao động bằng trí óc khống chế người khác, người lao động bằng sức lực bị người khác khống chế.

Thượng binh phạt mưu. (dùng mưu hơn dùng binh)

Những lời này là phương châm của cậu ta.

Cậu ta năm nay mười bảy tuổi, tên của cậu ta là Hàn Băng.

- Thái tử, có việc gì sao?

Cậu ta là người duy nhất thấy ra được Lý Thập Chu có tâm sự, đây cũng là nguyên do cậu ta một đứa nhóc choi choi mười bảy tuổi ngược lại xếp trên Trịnh Kiến Huy. Điều cậu ta nhìn thấy, là thứ Lý Thập Chu nhìn thấy. Điều cậu ta nghĩ đến, là chuyện Lý Thập Chu nghĩ. Mỗi một bước suy nghĩ của cậu, đều tuần tự theo bước chân của Lý Thập Chu, hoặc là hơi chút rớt lại phía sau, hoặc là cùng bước.

Cậu ta thích nhất đứng ở góc độ của Lý Thập Chu nhìn vấn đề, làm không biết mệt.

Lý Thập Chu ậm ừ trong cổ không nói gì, dường như có chút mệt mỏi. Hàn Băng để sách trong tay xuống, duỗi ra một đôi tay thon dài trắng nõn bóp nơi bả vai của Lý Thập Chu, động tác nhu hoà như nước, độ mạnh cũng vừa đủ. Tay của cậu ta nhìn rất đẹp, so với tay của phụ nữ còn phải đẹp hơn. Ngón tay rất dài, khớp xương không thô to như tay đàn ông, rất nhẵn mịn, rất mềm mại.

Lý Thập Chu rên rỉ một tiếng thoái mái rất nhỏ, nhắm mắt lại dựa trên ghế salon, dường như rất nhanh đã rơi vào ngủ mê mệt. Nhưng mấy người trong phòng riêng cũng biết, thời điểm này, chính là thời điểm não của Lý Thập Chu tinh khiết nhất.

Trịnh Kiến Huy, Trần Chí Hưng, Phương Lạc, Tiếu Hiểu, Lý Á Uy, thêm một Hàn Băng. Mấy người trong phòng riêng đều được cho là kẻ chỉ đứng dưới Lý Thập Chu, dù những người này không phải lá bài tẩy của hắn, nhưng cũng đủ được gọi là hai chữ thân tín.

Một khắc nhắm mắt dưỡng thần, mở trừng hai mắt nhìn lướt qua mấy tên thuộc hạ cung kính đứng ở trước mình ngoại trừ Hàn Băng một thoáng, lông mày Lý Thập Chu giãn ra một chút.

- Anh có cháu gái bên ngoại tên gọi La Tiểu Lỵ phải không?

Hắn hỏi Trịnh Kiến Huy.

- Vâng!

Trịnh Kiến Huy bộ dạng khúm núm, thật giống như một cô gái trong đám nữ giới tự xưng Tạp Gia tuyệt chủng trước đó trăm năm.

- Trở về nói cho cô ta biết, tối mai trước mười giờ tắm rửa sạch sẽ vểnh mông lên đợi ta ở nhà. Tiểu nha đầu dám nói ta không được chết tử tế, ta ngược lại muốn nhìn xem cô ta nhẫn nại bao nhiêu lớn!

Hôm nay Lý Thập Chu, tâm trạng thật không tốt.

Hàn Băng nhíu lông mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không có nói gì, chỉ là thu hồi đôi tay đang mát xa cho Lý Thập Chu. Con ngươi sáng ngời của hắn có luồng bi thương loé lên tức thì, lại đau tận xương cốt.

- Thái tử, Tiểu Lỵ vẫn còn con nít, ngài xem có cần tôi bố trí cho ngài người khác… hay không.

Trịnh Kiến Huy trong nháy mắt sắc mặt đã biến thành trắng bệch, hai chân của gã không tự chủ được run lên nhè nhẹ, tuy rằng gã cố gắng khống chế, nhưng vẫn không thể tránh được con mắt của tất cả mọi người trong phòng riêng.

Ngoại trừ Hàn Băng, những người khác đều hết sức hả hê, đặc biệt là Trần Chí Hưng, trên mặt không che dấu được hết sức hưng phấn. Tên Trịnh Kiến Huy này thật tế chưa từng khiến người ta yêu mến, mọi người đều không có hảo cảm gì với đại lưu manh cáo mượn oai hùm kia. Lại nói cháu gái bên ngoại kia của hắn nổi tiếng là Tiểu La Lỵ (ớt cay), vô cùng thích chơi bời. Nghe nói tuy rằng chơi bời rất lớn rất điên, nhưng đến nay vẫn là một xử nữ. Chẳng qua cũng chỉ có thể xử nữ đến trước mười giờ tối mai, không biết tiểu nha đầu kia nếu như sau khi biết kết cục của mình đếm từng phút đồng hồ kỷ niệm cuộc đời xử nữ của mình, có phải cũng kích thích lắm không.

Bởi vì Trần Chí Hưng thấy được lần nữa việc em gái của mình ở Trịnh Kiến Huy, ngược lại có chút đắc ý. Mặc kệ nói thế nào, Trịnh Kiến Huy giống như bao cỏ vẫn luôn ép ở trên đầu mình, điều này khiến cho gã rất khó chịu.

- Hử?

Lý Thập Chu từ trong lỗ mũi thoát ra một âm điệu.

- Dạ! Tôi quay về nói cho nó biết!

Cuối cùng Trịnh Kiến Huy không dám nói không, chỉ có thể cúi đầu đồng ý.

- Lặp lại một lần lời của ta.

Lý Thập Chu thản nhiên nói.

- Tối mai trước mười giờ rửa sạch mình mẩy vểnh cái mông chờ ta, tiểu nha đầu dám nói ta chết không tử tế, ta ngược lại muốn xem thử nàng có tính kiên nhẫn lớn cỡ nào!

Không thể phủ nhận, trí nhớ Trịnh Kiến Huy thật sự không tệ.

Ông ta bây giờ muốn quất chết La Tiểu Lỵ. Con nha đầu chết tiệt này rốt cuộc thế nào đắc tội Thái tử rồi?

Làm bậy a, đều là bản thân làm bậy a.

Đứa cháu gái từ nhỏ theo mình lớn lên, cha mẹ chết sớm là tự tay mình cưu mang nuôi lớn. Hôm nay bị Thái tử khâm định ôm trên giường, rốt cuộc hết cách xoay chuyển. La Tiểu Lỵ là mảnh đất cấm mềm mại nhất trong lòng đại lưu manh lòng đen mặt dầy này, Ông ta từng nói ai dám động La Tiểu Lỵ một cọng tóc gáy, ông ta sẽ diệt cửu tộc kẻ đó! Đáng tiếc, những lời này ở trước mặt Lý Thập Chu còn không bằng một cái rắm.

- Ừ!

Lý Thập Chu ừ một tiếng, nhắm mắt lại lần nữa.

- Thái tử, tên Lâm Cường kia muốn chơi lớn, hắn bắn tiếng, trong vòng một tháng diệt sạch Băng Hàn Đường của em, ha ha ha. Ngài nói đùa vui không?

Hàn Băng một tay che miệng cười khẽ, duỗi ra bàn tay còn lại, dùng ngón tay mềm mại thay Lý Thập Chu thư giãn đầu lông mày nhíu chặt, động tác nhu hoà chậm rãi giống như một vị tiểu thư khuê các.

Cậu ta nhìn ra tính không kiên nhẫn của Lý Thập Chu, tuy rằng cậu ta không đoán được là nguyên cớ gì.

- Chớ xem thường tên Lâm Cường kia, đến bây giờ vẫn còn sống thật tốt, không biết là hắn ta bản lãnh giỏi, hay là chúng ta vô dụng.

Lý Thập Chu nhắm mắt lại, hắn dường như rất hưởng thụ sự vuốt ve của Hàn Băng.

Cục diện này mấy người tuy rằng thấy không kỳ quái, nhưng vẫn là có người nhịn không được nổi da gà,

Một tiếng động lớn, Trịnh Kiến Huy không duy trì nổi quỳ xuống.

- Thái tử, là tôi vô dụng! Xin Thái tử cho tôi cơ hội một lần nữa, tôi bảo đảm bằm thây tên Lâm Cường kia vạn đoạn! Còn có tên Tiêu Lôi kia, tôi bảo đảm!

Lý Thập Chu mở trừng hai mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú trên mặt Trịnh Kiến Huy, thật giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, hàn khí bức người!

- Bảo đảm sao?

Lý Thập Chu lanh lùng lặp lại.

Hàn Băng cười khanh khách, che miệng, không ngờ lại có ba phần yêu kiều.

- Lão Hổ ca, bỏ đi thôi, về sau việc của Lâm Cường kia vẫn là giao cho tiểu đệ làm đi. Người của anh làm việc không khiến cho người ta bớt lo lắng. Nghe nói lần trước tiêu mất năm mươi vạn mướn một sát thủ chuyên nghiệp, về sau đã lạy người ta làm sư phụ không biết có phải có việc như vậy hay không đây?

Hàn Băng khẽ cười nói, giọng nói của cậu ta cũng yếu ớt mềm mại, như liễu rủ.

Trịnh Kiến Huy vụng trộm trừng mắt nhìn cậu ta, trong lòng mắng:
- Tiểu đệ con mẹ nhà mày! Một thằng lưỡng tính không có trứng, tao vứt tám đời tổ tông mày!

Ông ta không dám lên tiếng, tuyệt đối không dám.

Lý Thập Chu móc ra một hộp thuốc, Hàn Băng nhận lấy rút ra một cây, đặt trong miệng của mình châm lửa sau đó đưa cho Lý Thập Chu, kẻ kia cũng theo đó đón lấy hút một hơi.

- Tiểu Băng, chớ xem thường tên Lâm Cường kia, hắn phải lợi hại hơn so với trong tính toán. Tình huống có biến hoá cũng trách không được Lão Hổ thất thủ, bỏ đi, sau này giao cho em nha.

- Tạ Thái tử gia.

Ánh mắt Hàn Băng mập mờ nhìn thoáng qua Trịnh Kiến Huy, âm điệu ôn nhu mỵ mỵ, làm cho người ta nghe rất thoải mái. Nếu như đổi lại một thiếu nữ nói ra như vậy, tuyệt đối khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái, nhưng cậu ta chỉ là thằng con trai.

- Cám ơn Thái tử.

Trịnh Kiến Huy cũng cúi đầu nói ra.

Lý Thập Chu phất tay.

- Đứng lên đi, đừng quỳ, đừng gọi ta một tiếng Thái tử thì thật sự cho rằng ta là Thái tử, điều ta xem trọng là hàm nghĩ hai chữ thái tử này, không phải thật sự muốn làm thái tử khoác hoàng bào gì đó! Ở trong nước, hai chữ này bây giờ đang là từ cấm! Sau này ở trước mặt người ngoài vẫn là không nên nhắc đến, ta không sợ phiền phức, mà là không có thời gian xử lý phiền phức không cần thiết.

- Dạ!

Mấy người đều lên tiếng. thật giống như Lý Thập Chu chính là cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng.

Tình cảnh quỷ dị, làm cho người ta không rét mà run.

- Chí hưng, đi thăm dò, tên Lâm Cường kia tại sao bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ, xem thử có phải có thứ đáng giá chú ý gì đó hay không.

Lý Thập Chu nói.

Trần Chí Hưng lên tiếng, cung kính đến cực điểm.

Trong lỗ thông gió của nóc phòng riêng, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh chớp loé hai cái, khoé miệng cong lên một nét cười dâm đãng. Đây là một người thân thể rất gầy nhỏ, không biết y như thế nào ẩn thân ở trong đường ống thông gió ba mươi tấc vuông. Đừng nói là người, chỗ như cái mông to này cho dù là một con chuột to mọng cũng rất khó quay đầu. Y nhìn chăm chú người phía dưới một cách tỉ mỉ, sau khi nhớ kỹ khuôn mặt từng người chậm rãi mềm mại từ trong đường ống thông gió lùi ra ngoài, lặng yên không một tiếng động.

Trên một con đường nhỏ đen tối bên ngoài quán bar, một bóng người nhanh chóng sau một cái chớp mắt biến mất ngay lập tức, thật giống như chưa bao giờ xuất hiện qua, cho dù có người nhìn thấy cũng chẳng qua là cho rằng mắt của mình hoa lên thoáng chốc mà thôi.