Trên một con đường hẹp ánh sáng mịt mờ, dưới ánh đèn đường mông lung chiếu rọi hai bóng người bị kéo ra rất dài. Tốc độ phát triển của thành phố này thật nhanh, mặc dù mỗi ngày đều có những thay đổi mới, nhưng không thể phủ nhận rằng những chỗ âm u nay càng thêm âm u.
Ví dụ con phố nhỏ này, mặt đường bị hư tổn, mấy năm về trước đi lại đã khó, nhưng vì thành phố xây dựng đổi mới, liên quan đến vấn đề quy hoạch của thành phố, ai cũng không dám bảo đảm bỏ tiền ra sửa đường sau đó thành phố xây dựng đổi mới sẽ phá huỷ lần nữa hay không. Cho nên đã xấu này càng xấu, đã gập gềnh nay càng gập gềnh.
Trong rất nhiều thành phố lớn ở phía bắc, nếu nói về tốc độ phát triển, nói về sự giúp đỡ của chính phủ về sản xuất công nghiệp, không có nghi ngờ gì thành phố này chắc chắn vượt trội. Khu công nghiệp tiến bộ hơn một bậc, thu hút hơn năm mươi doanh nghiệp trong tổng số năm trăm tập đoàn mạnh nhất toàn cầu đầu tư tại thành phố này. Cùng lúc với giải quyết được vấn đề tìm việc làm của người dân nơi đây, cũng dẫn theo trị an nơi đây càng ngày càng đồi bại.
Khu phố này vốn dĩ thuộc về khu vực thành phố cũ, toàn bộ kiến trúc già cỗi không biết lúc nào thì phải dỡ bỏ. Đa số người dân ban đầu ở đây đã rời đi và chuyển vào khu thành phố mới. Nhà ở đây phần lớn giành cho công nhân nơi khác đến làm việc trong khu công nghiệp đến thuê ở. Người của mười mấy khu tỉnh thành tự trị từ nam chí bắc đều tập trung tại đây, hỗn loạn mất trận tự.
Công trình kiến trúc ở đây cơ bản đã hơn ba mươi năm, nhà cửa đều cũ nát. Ánh đèn vàng mờ đã làm hết trách nhiệm chiếu sáng của mình, dù phạm vi chiếu sáng càng ngày càng nhỏ nhưng vẫn kiêu ngạo đứng thẳng như từ trước tới nay.
Hai cái bóng một trước một sau, bước rất chậm như đang đi dạo.
Người phía trước thân hình cao to, phải một thước tám trở lên, cộng thêm vóc dáng cân đối, tiêu chuẩn hoàn hảo. Hắn đang tuổi trung niên, vẻ mặt phong độ có loại tố chất khiến các cô gái si mê. Thường nói nam nhi bốn mươi một mùa hoa, đến độ tuổi bốn mươi mới trưởng thành, mớI là lúc có sức hấp dẫn lớn nhất. trên người này toát lên chí khí thực sự có ý nghĩa.
Bước đi ổn định, không nhanh không chậm, bóng đằng sau theo sát hắn trông có vẻ còn rất trẻ, thân hình nam thanh niên này gầy hơn so với người đàn ông trung niên, toàn thân được bao bọc bởi cái áo gió màu đen rộng rãi, tướng mạo người trẻ tuổi rất giống phụ nữ, đôi mắt sáng ngời lạ kỳ.
Đi phía trước là Tả thủ đao Sở Ly Hỏa đứng đầu Địa Bảng, theo sau là đệ tử mới nhận của anh ta Phong Đao. Phong Đao người này rất thần bí, lai lịch không rõ, không biết chút gì. Từ sau khi Sở Ly Hỏa thu nhận gã làm đồ đệ đã an tâm yên ổn hơn rồI, chưa bao giờ nhiều lời, chỉ đi theo Sở Ly Hỏa học tập cẩn thận, đến nỗi từng cử chỉ lời nói của Sở Ly Hỏa đều nhớ rõ.
- Phong Đao, anh nghĩ kỹ chưa?
Sở Ly Hỏa đi phía trước, thản nhiên hỏi.
Bước chân Phong Đao dừng lại chút, lập tức bước theo kịp.
- Vâng, nghĩ kỹ rồi.
Sở Ly Hỏa nói:
- Nếu đi theo tôi sẽ lưu lạc trời nam đất bắc, sẽ không ổn định yên bình. Nói không chừng có lẽ không tốt bằng anh tự tu hành, có thể còn bị nguy hiểm đến tính mạng.
Phong Đao:
- Sư phụ, con đã hạ quyết tâm. Về sau dù đi đến chân trời góc biển con vẫn đi theo thầy.
Sở Ly Hỏa cười:
- Ha ha, tùy anh, thật ra chỉ cần trong lòng anh thật sự bình tâm, mặc kệ anh ở chốn nào đều giống nhau. Theo tôi cũng tốt, không theo tôi cũng tốt, đều không có gì khác biệt.
Phong Đao:
- Chính bởi vì trong lòng con không yên, cho nên lúc nào cũng cần phải đi theo bên cạnh sư phụ.
Sở Ly Hỏa gật đầu, vừa muốn nói vẻ mặt bỗng dưng biến sắc.
- Thần thánh phương nào?
Sở Ly Hỏa nhẹ nhàng hỏi một câu, giọng nói không lớn nhưng lại xuyên thấu hết thảy mọi vật.
Ba người nhanh như cắt giống như trong phim ảnh, xuất hiện ở đầu phố nhỏ vừa nãy còn không hề có một vật gì. Ba người đứng thành hình tam giác, đứng phía trước hai người Sở Ly Hỏa và Phong Đao. Ba người này đều mặc đồ đen, thần sắc nghiêm nghị. Bọn họ xuất hiện không hề có dấu vết, giống như chui từ dưới đất lên.
Sắc mặt Phong Đao thay đổi, lông mày lộ ra có chút e ngại. Nhưng sau khi quan sát kỹ ba người kia, mới nhẹ nhàng thở dài, như vất bỏ được cái gì đó nặng nề đi.
Ba người này đứng nguyên ở đó, không có cử động nào bất thường. Nhưng Sở Ly Hỏa có thể cảm giác được một luồng áo lực nặng nề như núi cao, thổi quần áo của anh ta bay lên phất phơ. Khí thế này giống như hóa thành thật chất, chỉ có cao thủ tuyệt thế mới tản phát ra được.
Sở Ly Hỏa đứng sừng sững bất động, dáng vẻ cao ngạo khí thế ngút trời y hệt một chiếc thuyền trong cơn sóng dữ, trong lúc sóng lay gió giật lại ổn định giống như khối đá. Ánh mắt của Sở Ly Hỏa nhìn chăm chú ba người trước mặt, ánh mắt bình tĩnh.
Phong Đao ngược lại sắp kiên trì không được nữa rồi, hắn chỉ cảm thấy trong khoang ngực mình như sắp nổ tung, từng luồng nối tiếp từng luồng hơi thở sôi trào bên trong cơ thể, dường như đang liều chết chống cự áp lực khủng khiếp của đối phương. Nhưng tu vi nội lực của hắn vẫn còn quá thấp thì làm gì được, căn bản không thể chống nổi áp lực gần như hoá thành thực chất.
Phong Đao nghiến răng kiên trì, cơ thể của hắn bắt đầu run rẩy, hai chân không đứng vững mà run lên. Gã cảm nhận hai vai giống như bị một tảng đá nặng vạn tấn đè lên, cơ thể dường như không giữ vững được.
- Không tệ, đứng đầu Địa Bảng quả nhiên danh bất hư truyền.
Đột nhiên toàn bộ khí thế tiêu tán, hết thảy quay về như trước.
Một người đứng giữa ba người mở miệng nói. Giọng hắn ôn hòa hiền dịu, không nhanh không chậm, rành mạch. Mặc dù đứng cách nhau rất xa, Phong Đao không nhìn rõ dánh vẻ của hắn, nhưng dựa vào giọng nói có thể phán đoán tuổi tác không lớn lắm, không chênh lệch lắm so với tuổi của Sở Ly Hỏa.
Sở Ly Hỏa cười nói:
- Đó chỉ là nói quá mà thôi.
Người áo đen nói:
- Sớm đã nghe qua danh tiếng của Sở tiên sinh, tay cầm đao, vung lên cắt đầu người. Năm đó múa một thanh Tả thủ đao vẫy vùng ở Đông Doanh đánh dẹp tất cả, tôi ngưỡng mộ đã lâu chỉ tiếc là hôm nay mới được gặp. Không thể không nói là một chuyện hối tiếc rất lớn của cuộc đời. Nhưng không sao, cuối cùng đã gặp được, cũng đáng bõ công một chuyến.
Người áo đen bồng nhiên thay đổi giọng điệu.
- Nhưng, hôm nay ba người chúng tôi, cũng không phải là đến để thăm hỏi Sở tiên sinh.
Phong Đao thần kinh căng thẳng, trong lòng lo lắng không yên. Ba người này vừa lộ mặt đã ra oai phủ đầu, loại khí thế hư vô mờ mịt này cũng vừa đủ có thể khiến người ta kinh sợ, Phong Đao biết được tu vi của mình, nếu như so sánh với ba người này, qua thật chênh lệch giống như hạt vừng quả dưa hấu, con đom đóm với ánh trăng.
Bây giờ nghe được ý nghĩa trong lời nói của tên cầm đầu kia, mục tiêu của bọn chúng hình như là mình!
Phong Đao dụng hết tinh thần đề phòng, lúc nào cũng trong tư thế rút lui.
Sắc mặt Sở Ly Hỏa thản nhiên nói:
- Xin lỗi, ta đang ở đây, không đến lượt các ngươi.
Trong lòng Phong Đao rúng động, hắn nhìn chăm chú bóng lưng đồ sộ của Sở Ly Hỏa, con mắt ươn ướt.
Người áo đen cầm đầu khẽ cười nói:
- Nếu như Sở tiên sinh không ngăn cản, ta cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ. Chuyện hôm nay hoàn toàn không có liên quan gì đến hận thù. Ba người chúng tôi phụng mệnh đến đây, vẫn mong rằng tiên sinh đừng quở trách.
Sở Ly Hỏa cười nhạt:
- Ra tay đi, không cần nể tình.
Người cầm đầu chỉ tay vào Phong Đào nói:
- Tiểu thư nhà ta muốn tính mạng của tên này. Thứ cho tôi nói thẳng, Sở tiên sinh tuy rằng tu vi cao thâm nhưng không ngăn được ba bọn tôi. Dựa theo tôi được biết, người này không có quan hệ gì với Sở tiên sinh, để hai bên tránh bị tổn thương, chi bằng giao hắn cho bọn ta.
Sở Ly Hỏa không nói lời nào, chỉ lắc lắc đầu.
Phong Đao đến phía sau Sở Ly Hỏa nhẹ nhàng nói:
- Sư phụ, hãy để cho con đi theo bọn họ. Thầy từng nói, mọi chuyện xảy ra đều có nhân quả. Lỗi trước kia con phạm phải, bây giờ phải trả giá rồi.
Người áo đen cầm đầu nói:
- Có thể nói ra những lời này, đủ biết ngươi cũng không phải tên đại gian đại ác. Đi theo ta, nói không chừng sẽ được tiểu thư nhà ta khoan dung.
Phong Đạo đang định lên tiếng, Sở Ly Hỏa xua tay chặn hắn lại.
- Người trong lời nói của anh, có phải là Chu gia hay không.
Người áo đen cầm đầu khẽ gật đầu.
- Đúng, tôi tin anh cũng biết, Chu gia không làm việc ác. Cho nên xin Sở tiên sinh nên xử sao cho hợp lý.
Sở Ly Hỏa nói:
- Thế này đi, nếu anh tin lời tôi nói, quay về báo lại cho đại tiểu thư Chu gia. Người mà tiểu thư cần bây giờ đã được Sở Ly Hoả thu nhận làm đổ đệ. Từ giờ về sau tuyệt đối không gây thêm tội ác nào nữa. Nếu như về sau phát hiện hắn làm ra việc trời đất khó dung gì, Sở Ly Hỏa sẽ tự tới trước cửa thỉnh tội.
Người áo đen do dự chốc lát nói:
- Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của tiên sinh, cũng tin tưởng tiên sinh biết tác phong làm việc của Chu gia tôi. Như vậy đi, ta về xin chỉ thị của tiểu thư, dù kết quả ra sao, ba ngày sau ta lại đến bái kiến ngài. Đến lúc đấy hi vọng có thể có cơ hội chiêm ngưỡng phong phạm Tả thủ đao đệ nhất thiên hạ của Sở tiên sinh.
Sở Ly Hỏa chắp hai tay nói cảm ơn.
Người áo đen chắp hai tay nói hẹn gặp lại, sau đó xoay người rời đi, không lưu lại vết tích gì. Bóng lưng ba người dần dần biến mất trong bóng tối, Phong Đao suy nghĩ xuất thần nhìn về hướng ba bóng người đó biến mất.
Sở Ly Hỏa xoay người thở dài, nhìn Phong Đao nói:
- Ai dà….Tên đồ đệ này, thu nhận anh tôi không có gì để nói. Không ngờ còn liên lụy đến Chu gia, nhưng cũng phải nói Cường Tử dường như có quan hệ rất mật thiết với Chu gia. Tên tiểu tử này, thật là đi đâu cũng đạp phải phân chó cả.
Phong Đao:
- Chu gia nào? Rất lợi hại sao?
Sở Ly Hỏa lườm hắn nói:
- Trong mắt bọn người Chu gia, cái tên đứng đầu Địa Bảng như tôi đây chỉ là một kẻ buôn bán nhỏ mà thôi, căn bản không đáng để nhắc đến. Đừng nói là tôi, ngay cả cao thủ Thiên Bảng cũng không có gì đáng giá đáng nhìn vào trong mắt Chu gia. Chu gia, mới là đại thế gia chân chính.