Mạc Tư Hạ tắm xong đã thấy Lâm Viên Ảnh ngồi ở sofa lướt điện thoại.
Nghe thấy tiếng Mạc Tư Hạ đi ra Lâm Viên Ảnh quay đầu lại nhìn về phía cậu.
Nghĩ đến việc hôm nay cậu với Lâm Viên Ảnh chung một phòng Mạc Tư Hạ liền cảm thấy trong lòng có chút khẩn trương. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ngủ chung một phòng với ai bao giờ cả.
Lâm Viên Ảnh đứng lên đi về phía Mạc Tư Hạ, nắm tay cậu.
Mạc Tư Hạ lại lung lay rồi, giờ có thể không ngủ cùng Lâm Viên Ảnh được không?!
“Em buồn ngủ chưa?” Lâm Viên Ảnh nói.
Mạc Tư Hạ vẫn đang chìm trong suy nghĩ tự trấn an bản thân, cậu thích Lâm Viên Ảnh cơ mà, đối tượng cần cứu rỗi cũng là anh, suy cho cùng cậu cũng không thiệt.
Chỉ là... ngại thực sự đó.
Lâm Viên Ảnh nhìn Mạc Tư Hạ mải suy nghĩ mãi không trả lời, anh không nhịn được véo lên chiếc má hồng hào do vừa tắm xong của cậu.
Xúc cảm vẫn đang ở trên tay Lâm Viên Ảnh làm anh không khỏi có suy nghĩ, mềm thật, như mochi ấy, muốn cắn.
“Đang nghĩ gì thế?”
Mạc Tư Hạ bị kéo ra khỏi suy nghĩ của mình, cậu nhìn vào Lâm Viên Ảnh trước mắt, cả mặt và tai đều đỏ lên.
“Không nghĩ gì ạ.” Mạc Tư Hạ lúng túng, “chỉ là, chắc là lần đầu chung phòng với người khác... nên... xin lỗi nếu tưởng ngủ của em xấu”
Lâm Viên Ảnh thấy Mạc Tư Hạ như vậy thì không nhịn được mà bật cười, sao lại dễ thương như vậy.
“Đi theo anh”
Lâm Viên Ảnh dẫn Mạc Tư Hạ đến phòng ngủ chính, đây là phòng của anh. Tone màu chủ đạo là trắng xám, trông rất sạch sẽ và gọn gàng, nhưng hình như từ khi bước vào căn nhà này Mạc Tư Hạ cảm nhận được có gì đó rất trống trải, cả căn phòng này cũng thế.
“Em ngủ ở đó.” Lâm Viên Ảnh chỉ vào chiếc giường, sau đó quay sang chỉ vào chiếc sofa bên cạnh “anh ngủ ở đây.”
Mạc Tư Hạ ngạc nhiên, như vậy cứ như Lâm Viên Ảnh đang trông cậu ngủ vậy. Cậu nhận ra, là Lâm Viên Ảnh lo cho cậu ngủ một mình trong tình trạng như vậy sẽ xảy ra chuyện. Nhưng mà sao cậu nỡ để anh ngủ sofa chứ.
“Sao mà được!” Cậu tròn mắt nhìn Lâm Viên Ảnh.
Lâm Viên Ảnh ân cần nhìn cậu, xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Giọng anh từ tốn, đó là chất giọng mà Mạc Tư Hạ mê nhất.
“Ngoan, em ngủ ở giường, anh ngủ ở sofa, nhé?”
“.” Mạc Tư Hạ không gật đầu, cũng không lắc đầu, như còn đang suy nghĩ.
Lâm Viên Ảnh hạ người xuống, tầm mắt ngang bằng với Mạc Tư Hạ.
“Em muốn ngủ chung giường với anh à?” Mắt Lâm Viên Ảnh ánh lên ý cười, câu hỏi này chỉ là anh muốn trêu Mạc Tư Hạ, muốn được nhìn cậu ngượng ngùng mà từ chối.
Mạc Tư Hạ bị Lâm Viên Ảnh bất ngờ tấn công vốn đã ngại nay còn ngại hơn, cả người từ đầu đến chân đều đỏ.
Cậu nghi ngờ bản thân phát sốt rồi.
“Cũng... cũng không phải..”
“Vậy ngoan ngủ giường nha.”
“Không được.”
"Hum?"
“Ý em là, chung giường với anh cũng không phải không được.” Nói xong Mạc Tư Hạ muốn bùng nổ rồi, cậu nhìn Lâm Viên Ảnh bằng anh mắt quả quyết, trong lòng thầm cổ vũ bản thân.
“Hoặc là em có thể sang phòng khác, không muốn anh ngủ sofa đâu.”
Lâm Viên Ảnh vốn lo cho Mạc Tư Hạ nên mới không muốn cậu ngủ một mình, anh muốn đặt cậu trong tầm mắt để trông nom. Nhưng người này cứng đầu quá, lo cho anh, nhưng không hiểu tình thế của anh. Nếu ngủ chung giường với cậu, anh sợ bản thân không kiềm chế được.
“Không sao hết, anh là Alpha mà
“Alpha thì sao? Tóm lại, anh ngủ cùng em, hoặc em sang phòng khác.
Không ngờ bỗng dưng tính khí của Mạc Tư Hạ lại như vậy, thành công làm cho Lâm Viên Ảnh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Anh thầm thở dài trong lòng, ba giây sau bế thốc Mạc Tư Hạ lên.
“Anh thua em rồi, đi ngủ thôi.”
Cho đến khi cùng nằm trên giường với Lâm Viên Ảnh, Mạc Tư Hạ mới nhận ra một vấn đề...
Không ngủ được!
Trước đây lịch trình quay phim dày đặc nay ngủ đây mai ngủ đó Mạc Tư Hạ chưa từng nghĩ mình có chứng lạ giường. Nhưng thực sự là hiện tại, cậu không ngủ được.
Mạc Tư Hạ nhẩm tính thời gian, không rõ cụ thể nhưng hẳn là rất lâu, cả hai mắt đều đã khô, nhưng tâm trí vẫn đang đặt ở người bên cạnh, đúng ra là đằng sau mới đúng, để không bị lộ mình mất ngủ cậu đã giả vờ xoay người sang hướng khác.
Mạc Tư Hạ chưa từng tưởng tượng ra mình với Lâm Viên Ảnh nhanh như vậy đã chung một giường. Người đằng sau ngủ vô cùng yên tĩnh, không ngáy, không nghiến răng, một mảnh chăn bất động, không hề trở người.
Mạc Tư Hạ len lén xoay đầu nhìn ra đằng sau, người đó quy củ nằm thẳng, đặt tay lên bụng, ngủ.
Cậu xoay đầu trở lại, toan đếm cừu, bỗng đằng sau vang lên giọng nói trầm nhẹ:
“Em còn chưa ngủ? Lạ giường?”
Mạc Tư Hạ ngạc nhiên trở người lại.
Lâm Viên Ảnh cũng trở người sang hướng cậu.
“Sao anh biết em chưa ngủ?”
“Anh nằm cạnh em mà, để ý là biết thôi.”
“Anh cũng chưa ngủ à?”
“Em chưa ngủ thì làm sao anh ngủ được”
Mạc Tư Hạ cảm giác mình lại bị trêu chọc rồi.
“Thế... Em ngủ đây.”
Không biết qua bao lâu Mạc Tư Hạ đã thực sự ngủ, cậu đã mơ thấy rất nhiều thứ.