Lê Sâm chờ ở trong xe một lúc lâu tưởng sắp ngủ quên đến nơi, cuối cùng không chỉ đợi được một ông chủ, còn có một người khác nữa, Mạc Tư Hạ.
Nhưng đây chẳng phải là nhà của Mạc Tư Hạ sao, cậu còn ra tiễn boss như vậy quả đúng là tình cảm mặn nồng.
Nhưng rất nhanh anh chú ý đến chiếc vali nhỏ trên tay Lâm Viên Ảnh, anh cảm thấy khó hiểu, sau đó lại thấy cả hai người cùng lên xe. Lộ trình không phải về căn hộ của Lâm Viên Ảnh sao, Mạc Tư Hạ cũng đi? Lê Sâm cảm thấy mình vừa được biết chuyện gì đấy rất chi là ghê gớm, cuối cùng căn penthouse của boss cũng đã có người thứ hai bước vào.
Lâm Viên Ảnh sai Lê Sâm đi mua một số đồ dùng cần thiết khác cho Mạc Tư Hạ, Lê Sâm mặt không đổi sắc tỏ vẻ đã hiếu.
Sau khi đưa hai người Lâm Viên Ảnh về, Lê Sâm lập tức ra siêu thị gần đó mua các đồ dùng vệ sinh cá nhân cần thiết cho Mạc Tư Hạ, mua không nhiều nên rất nhanh Lê Sâm đã đứng ở quầy thanh toán, mắt nhìn đến kệ hàng nào đó, trong đầu lập tức nảy số nhanh tay lấy một hộp thanh toán chung. Trong đầu thàm cảm thán, mình đúng là trợ lý toàn năng.
Lâm Viên Ảnh nhận túi đồ Lê Sâm vừa mua mở ra kiểm tra, đầy đủ khăn mặt, bàn chải đánh răng, còn có... cái gì siêu mỏng?
Anh lập tức tá hỏa lấy thứ đấy ra nhanh chóng nhét vào túi quần trước khi cậu nhìn thấy. Lê Sâm này nghĩ gì mà lại mua thứ đó, trừ lương.
Lê Sâm đáng thương lúc này vẫn đang cho rằng mình là trợ lý toàn năng nhất, không hề biết ông chủ có ý định trừ lương mình.
Mạc Tư Hạ sau khi dọn dẹp hành lý thấy vẻ mặt như vừa chột dạ của Lâm Viên Ảnh liền không nhịn được hỏi,
"Anh, anh sao thế?"
"Hả." Lâm Viên Ảnh mất tự nhiên quay đi hướng khác "Không có gì đâu, cho em này." Lâm Viên Ảnh đưa chiếc túi cho Mạc Tư Hạ.
Mạc Tư Hạ thấy tai anh có chút đỏ liền suy nghĩ không biết anh đang ngại cái gì. Có một nghi vấn trong đầu cậu bấy lâu nay, thực ra Lâm Viên Ảnh cũng có cảm giác với cậu giống như cậu đối với anh đúng không, không phải vì hôn ước, càng không phải vì độ phù hợp pheromone, chỉ đơn thuần là thích như vậy.
Mạc Tư Hạ nhận lấy chiếc túi trong tay Lâm Viên Ánh, tay còn lại vẫn đang để sau lưng, cậu nhìn anh nói.
"Anh."
Lâm Viên Ảnh quay lại nhìn cậu vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Hửm? còn việc gì sao?"
Mạc Tư Hạ cười hì hì, rút chiếc tay đang cầm đồ vật từ sau lưng ra.
"Cho anh nè, đồ thủ công đó. Dạo này lạnh lắm anh nhớ giữ ấm nha."
Lâm Viên Ảnh nhận chiếc khăn len trên tay Mạc Tư Hạ không khỏi bất ngờ xen lẫn cảm giác xúc động mềm mại trong lòng.
"Cho anh sao?" Lâm Viên Ảnh vân vê chiếc khăn trên tay, "Em... làm cho anh á?"
"Vâng." Mạc Tư Hạ vẫn cười ngọt ngào nhìn anh. "Xin lỗi, em đan lâu quá, cũng may xong kịp lúc thời tiết còn đang lạnh." Nếu không cậu lại giống như nàng Bân* rồi.
*: Tháng 3 là rét nàng Bân, truyện kể ngày xưa vào mùa đông nàng Bân đan áo cho chồng nhưng đan quá chậm qua rét rồi áo mới xong, Ngọc Hoàng thương con gái nên cho thêm đợt rét nữa vào tháng 3 để chồng cô có thể mặc được áo. (đại khái tui nghe kể như vậy á)
Đây là chiếc khăn Mạc Tư Hạ tự tay đan cho anh, đã rất rất lâu rồi anh chưa nhận được món quà nào như vậy. Rất lâu về trước Lâm Viên Ảnh từng nghe mẹ nói, tặng khăn cho người mình yêu là muốn trao gửi yêu thương đến người ấy, mẹ cũng thường đan khăn cho anh mỗi khi đông đến, chỉ là... sau này không thể nữa.
Lâm Viên Ảnh xúc động ôm lấy Mạc Tư Hạ,
"Anh cảm ơn, cảm ơn em nhiều."
Mạc Tư Hạ nghe thấy giọng mũi nghèn nghẹn của anh, cậu đưa tay ôm lấy con người cao lớn ấy.
Cậu biết ý nghĩa của việc tặng khăn choàng chứ, cậu cũng dành tâm huyết đan chiếc khăn đó cho anh, chọn màu len phù hợp với anh nhất, chọn chất len tốt nhất. Cậu chỉ không ngờ Lâm Viên Ảnh lại xúc động như vậy.
[Ngày xưa mẹ anh ấy cũng đan khăn cho anh ấy đó.)
'Vậy à?' nhận ra hệ thống lại đột ngột xuất hiện Mạc Tư Hạ hỏi, '"Lại có chuyện gì sao?"
[Không có gì, chỉ thông báo sắp tới tôi off một thời gian, vì có vài chuyện cấp trên giao cần xử lý, chúc ký chủ thuận lợi qua kỳ phát tình.]
'OK, chừng nào quay lại?'
(Khi quay lại tôi sẽ thông báo, tạm biệt.)
Nói biến mất là biến mất như vậy, Mạc Tư Hạ nghĩ mấy ngày nữa cũng không cần hệ thống nên vứt chuyện đó ra sau đầu, quay lại Lâm Viên Ảnh.
Cậu chỉ đơn thuần muốn quan tâm anh, tăng thêm chút hảo cảm anh dành cho cậu, không ngờ lại đụng chạm đến quá khứ như vậy.
Lâm Viên Ảnh vẫn đang ôm cậu chưa có ý định buông ra.
"Anh, ngày mai anh phải đeo đó nhé."
Lâm Viên Ảnh bật cười, "Ừm, em đeo cho anh nhé?!"
"Được ạ."
Mạc Tư Hạ sắp đến kỳ rồi, Lâm Viên Ảnh không an tâm để cậu ngủ một mình, anh đánh liều hỏi Mạc Tư Hạ:
"Tối nay ngủ cùng anh được không?"
Nghe xong Mạc Tư Hạ choáng váng, cậu lớn như vậy nhưng chưa ngủ cùng ai bao giờ, nhưng nếu đối tượng là
Lâm Viên Ánh...
"Được ạ."
Nghe được câu trả lời mong muốn Lâm Viên Ảnh vui vẻ buông Mạc Tư Hạ ra, chộp má cậu thơm một cái.
"Được rồi em đi tắm đi." Lâm Viên Ảnh chỉ tay về một hướng, "Em tắm phòng bên đó, anh tắm phòng khác."