Sau khi nghe lời "'biện minh" của Lâm Viên Ảnh cuối cùng Mạc Tư Hạ đã vui vẻ trở lại quay về bộ dáng như ban đầu.
"Ra là thế, em còn tưởng đang làm phiền anh chứ."
"Đâu có!" Lâm Viên Ánh nghiêm túc nhìn Mạc Tư Hạ, anh tiến đến gần cậu, cái tay không nhịn được xoa đầu Mạc Tư Hạ một cái dùng giọng điệu nuông chiều nói, "Bất cứ khi nào em đến tìm anh anh đều không cho là phiền."
Mạc Tư Hạ bị xoa đầu làm mái tóc gọn gàng bỗng trở nên có phần bù xù, cậu ngước nhìn Lâm Viên Ảnh nói,
"Thật ạ? Ngay cả khi anh đang làm việc?"
Lâm Viên Ảnh thấy dáng vẻ này của Mạc Tư Hạ có chút ngốc ngốc, nhưng rất đáng yêu, làm cho trái tim anh tan chảy.
"Đúng rồi, công việc sao quan trọng bằng em được."
"Hì hì, anh nói đấy nhé, sau này em sẽ làm phiền anh nhiều nhiều."
"Rất sẵn lòng được cậu Mạc làm phiền. Anh sẽ bảo trợ lý làm cho em một cái thẻ của thang chuyên dụng."
Phạm quy, quá phạm quy. Mạc Tư Hạ mỗi lần ở cùng Lâm Viên Ánh đều bị anh làm cho đỏ mặt tía tai, cậu nghi ngờ Lâm Viên Ảnh mới là người đang cua cậu.
"Được nhé, cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn, sau này cũng không được nói cảm ơn."
"Ố, vâng." Không nói cảm ơn thì nên nói gì đây, Mạc Tư Hạ nghĩ, nghĩ không ra, để lúc có tình huống đó rồi tính.
Cậu dơ hộp cơm lên lắc lắc trước mặt Lâm Viên Ảnh,
"Anh đói chưa? Muốn ăn cơm em nấu không?"
Lâm Viên Ảnh nhìn dáng vẻ của Mạc Tư Hạ mang cơm trưa đến cho mình cảm xúc trong lòng cuộn trào như sóng biển lên xuống, giống như anh đang rất vui. Hình ảnh ấy của Mạc Tư Hạ cứ như người vợ nhỏ đảm đang vậy.
Mấy hôm trước Lâm Viên Ảnh mới đi khám thần kinh định kỳ, nghe nói trạng thái tinh thần anh đã được cải thiện rồi. Anh đã biết cảm giác tim đập nhanh vì một người nghĩa là gì, vì sao lại có những hành động không theo lý trí khi ở cạnh người đó. Từ nghi ngờ, đến đặt cược niềm tin, chính Mạc Tư Hạ đã phá vỡ vỏ bọc của anh, Omega định mệnh của anh chỉ có thế là Mạc Tư Hạ.
Khi ở cạnh Mạc Tư Hạ, Lâm Viên Ảnh trút bỏ hình tượng CEO lạnh lùng quyết đoán, anh chỉ là bạn đời tương lai của Mạc Tư Hạ, là Alpha định mệnh của Mạc Tư Hạ, là người bảo vệ và cho cậu cảm giác an toàn khi kề cạnh bên.
Lâm Viên Ảnh cười dịu dàng cầm lấy hộp cơm trong tay Mạc Tư Hạ.
"Ăn chứ."
"Em nลัน hai phan do, anh khong dudc an het dau."
Lâm Viên Ảnh khựng lại, Mạc Tư Hạ không phải vì câu nói đùa muốn ăn chung của anh hôm qua mà làm như này ấy chứ?! Lâm Viên Ảnh cảm thấy suy đoán của mình rất có lý, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ hơn.
"Lê Sâm không mua đồ ăn cho em sao?"
Lâm Viên Ảnh thốt ra câu này xong lại tự mình cảm nhận được hình như nhầm thoại rồi, đáng nhẽ anh phải nói vậy thì chúng ta cùng ăn mới đúng.
"Không có, em muốn tạo cho anh bất ngờ nên hôm trước nhờ anh ấy chở đến công ty anh luôn sau giờ học." (1)
"Tên Lê Sâm này..."
"Không được mắng anh ấy, là ý của em."
"À không, ý anh là tăng lương, tăng lương cho anh ta." Lâm Viên Ảnh nuông chiều nhéo má Mạc Tư Hạ, đây không phải lần đầu anh nhéo má cậu, xúc cảm vẫn mềm mềm như lúc trước tuy là không còn má sữa nữa, anh nói tiếp: "Vì cậu ta đã đưa em đến đây, hôm nay anh rất vui."
"Ò, thế chúng ta ăn cơm thôi."
Từng đĩa thức ăn được xếp ra Lâm Viên Ảnh thấy rất bất ngờ, đúng là anh đã chuẩn bị tâm lý ăn thức ăn có những mùi vị khó nói vì anh biết Mạc Tư Hạ chưa từng nấu ăn. Nhưng nhìn những đĩa thức ăn này thì hẳn cũng không đến nồi.
"Day…that la em ทลิ่น sao?"
"Anh nghi ngờ?"
"Không có không có."
Mạc Tư Hạ thở dài, đúng là hình tượng thiếu gia được nuông chiều từ bé như cậu không biết nấu ăn mới là bình thường. Nhưng cậu vốn chẳng phải thiếu gia gì, cậu thích gì học nấy, muốn gì làm nấy, thấy nhạc cụ này thú vị cậu sẽ học một chút, thấy karate thú vị cậu cũng sẽ học một chút, cả võ cổ truyền, cưỡi ngựa, bắn tên, bắn súng hay nấu ăn cậu cũng từng học qua. (1)
"Em làm đó, làm cũng không nhiều món, chỉ là mấy món đơn giản thôi anh ăn thử xem vừa miệng không."
Lâm Viên Ánh không hiểu sao lại bật cười.
"Giỏi thật đó."
Hai người bắt đầu bữa cơm. Những món Mạc Tư Hạ làm đều là những món gia đình, nhưng Lâm Viên Ảnh đã rất lâu không biết bữa cơm mùi vị gia đình là gì. Sau cái ngày ác mộng đó, cái ngày mà cả gia đình ba người nhà anh gặp tai nạn giao thông đó, anh đã mất đi "'gia đình" của mình. Mẹ anh liều mạng cứu anh, bố anh liều mạng cứu hai mẹ con, cuối cùng, chỉ còn anh sống sót.
Bữa cơm gia đình cuối cùng đó anh còn chưa kịp ăn, anh không còn được nhìn thấy hình ảnh người mẹ dịu dàng nấu ăn, vui vẻ dẫn anh đi mua sắm, không còn thấy hình ảnh bố bộn bề công việc, nghiêm khắc chỉ dạy anh. Một thời gian rất dài sau đó, anh luôn tự trách tại sao mình lại không chết đi, tại sao lại chỉ có mình còn sống, sống như vậy khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Cuối cùng, anh phải tiếp nhận điều trị tâm lý.
Vừa điều trị tâm lý, vừa phải mạnh mẽ chống lại người chú hai có dã tâm đã làm anh vô cùng kiệt sức. Nhưng chính vì như thế, anh mới tự tạo cho mình chiếc vỏ bọc mạnh mẽ, lạnh lùng như vậy.
Có nhiều lúc, anh cũng mệt mỏi lắm chứ. Anh vùi đầu vào học hành, vùi đầu vào công việc để quên đi những nỗi đau đó. Cố gắng gồng mình trở thành kẻ mạnh, tìm ra chân tướng tai nạn năm đó.
Nhà họ Mạc và nhà họ Lâm có giao tình, Mạc Thiệu Huy biết Lâm Viên Ảnh có lòng tự trọng cao, hơn nữa ông không muốn Lâm Viên Ảnh cảm thấy bản thân đang mắc nợ ai đó, cho nên nhiều lần ông chỉ giúp đỡ trong âm thầm. Nhưng những điều này Lâm Viên Ánh đều biết, bởi thế bao năm anh đều không bao giờ chèn ép nhà họ
Mạc trên bất kỳ phương diện nào.