Sáng hôm sau Mạc Tư Hạ cố tình dậy thật sớm.
Để làm gì ư?
Đương nhiên là để làm cơm trưa cho Lâm Viên Ảnh rồi.
Việc cậu nhờ Lê Sâm đã đồng ý, trưa nay anh ta sẽ đưa cậu đến chỗ Lâm Viên Ảnh. Anh chắc chắn sẽ rất bất ngờ. Mạc Tư Hạ vừa nghĩ đến đó đã cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cậu tung tăng vào nhà bếp xem nguyên liệu có những gì để nấu. Các dì giúp việc cũng dậy rất sớm đang làm bữa sáng nhẹ thì thấy cậu chủ nhỏ bước vào còn mang theo vẻ mặt hào hứng.
Thấy lén lút ở nhà này chắc chắn không được, cậu đành không thèm giấu giấu diếm diếm nữa vậy, dù sao cũng không phải là chuyện gì không thể nói.
"Con chào các dì."
Các dì giúp việc đã dần quen với tính tình hòa nhã gần đây của cậu chủ nhỏ nên cũng nhiệt tình đáp lại.
"Chào cậu út, sao hôm nay cậu dậy sớm vậy?"
"Con dậy sớm làm cơm trưa mang đi học."
Dì giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng nghe vậy liền nói:
"Cậu làm cơm trưa á? Cậu để đó lát tôi làm giúp cậu."
"Dạ không cần đâu ạ, con muốn tự làm."
Nói xong Mạc Tư Hạ tìm các nguyên liệu có sẵn chuẩn bị làm ra cơm trưa cho Lâm Viên Ảnh. Cậu đã hỏi qua Lê Sâm khẩu vị của Lâm Viên Ảnh, anh thích ăn cay, mặn nhưng cay ở mức vừa, mặn ở mức vừa, nói chung gần như món nào cũng ăn được, chỉ là anh cực kỳ không thích ăn hành, tất cả các lại hành đều không thích ăn.
Mạc Tư Hạ nấu ăn chỉ cần không cho hàng là được, cậu chọn nấu các món ăn gia đình thay vì cầu kỳ, vì cậu thấy nấu món ăn gia đình sẽ có cảm giác gần gũi hơn, cậu sẽ nấu các món sở trường đời trước của cậu.
Chỉ vì một câu nói của Lâm Viên Ánh trong phút chốc cậu đã nảy ra ý tưởng này đúng là trước kia cậu có nghĩ cũng không nghĩ tới. Muốn cua người ta đương nhiên việc đưa cơm là kế sách lối mòn rồi.
Trước tiên để tiết kiệm thời gian cậu nấu cơm trước xong mới nấu đồ ăn.
Mạc Tư Hạ thấy thịt lợn đã được xay sẵn, cùng đậu phụ các dì giúp việc mới mua vừa hay cậu có thể làm món đậu nhồi thịt. Tiếp đó cậu làm món thịt ba chỉ kho tàu, cuối cùng khi thấy hai món đều có thịt nên món cuối cậu đã luộc một ít rau cải thìa rồi làm nước chấm. Xong xuôi tất cả cậu cho từng món vào cạp lồng giữ nhiệt đem đi học.
Thấy còn dư thức ăn Mạc Tư Hạ cũng không biết làm sao.
"Các dì ơi, thức ăn dư này không dùng đến dì cất trong tủ lạnh nhé, tối con về ăn."
Từ khi đi học trở lại hầu như ngày nào cậu cũng đi sớm về muộn vì sau khi học xong ở trường cậu sẽ đi học thêm lớp phụ đạo về diễn xuất và nhạc cụ. Ai ai trong nhà thấy vậy cũng xót xa, nhưng cậu rất chăm chỉ để vào được
Điện ảnh Trung Ương. Đời trước cậu là ảnh đế nên chuyện này vô cùng dễ dàng, nhưng đời này nguyên chủ không có gì cả cậu không thể dùng bản thân của 25 tuổi để một bước đưa 18 tuổi lên đỉnh cao được, như vậy rất không đúng.
Nhưng nấu ăn thì dễ, nếu có ai tò mò thì cậu chỉ cần bảo đã học làm qua mấy món cơ bản theo công thức là được.
Sau khi mọi việc xong xuôi thì đúng lúc người nhà họ Mạc lần lượt dậy. Dư Hiểu Khê vào bếp xem mọi người đã làm đồ ăn đến đâu rồi, dù chưa bước vào bếp nhưng bà đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt tỏa ra, mà đồ ăn nhẹ thì không nên có mùi như vậy, bà tò mò hỏi:
"Sáng nay các dì nấu món gì mà thơm vậy?"
Dì Hoa là gì giúp việc kỳ cựu nhất trong nhà hồi nãy vừa đề xuất nấu ăn cho Mạc Tư Hạ nghe vậy liền hớn hở vội nói:
"Không đâu bà chủ, hôm nay chúng tôi làm món nhẹ như mọi ngày thôi. Tất cả đây là cậu út nấu đó ạ."
Bà chỉ vào phần đồ ăn Mạc Tư Hạ nấu còn dư lại.
Dư Hiểu Khê nhìn chỗ đồ ăn dì Hoa chỉ, tuy chỉ là mấy món đơn giản nhưng có vẻ trông khá ngon, bà hết sức ngạc nhiên khi Mạc Tư Hạ có thể làm ra những món này, phải nói, trước đây con trai bà chưa từng vào bếp chứ huống chi là nấu ăn.
"Đây là do con trai tôi làm á? Thật sao?"
"Dạ, cậu út bảo muốn mang cơm trưa đi học."
"Mang cơm trưa đi học?" Dư Hiểu Khê trầm ngâm suy nghĩ, nhà bọn họ đâu có thiếu tiền hơn nữa vé ăn cơm trưa ở trường cũng đã đóng đầy đủ, nếu không thích ăn ở trường thì có thể gọi ở ngoài, tự dưng mang cơm đi học như vậy, chắc chắn là có gì đó. Nhưng nhanh chóng bà gạt bỏ những suy đoán trong lòng, thay vào đó là niềm vui sướng, chẳng phải đây là lần đầu con trai út của bà vào bếp hay sao? Bà phải nếm thử đồ ăn nó nấu mới được.
Dư Hiểu Khê nếm từng món, tuy chỉ có hai mặn một rau nhưng đều rất vừa vị, còn cơm thì không nhão, rất mềm và tơi. Bà xúc động đến chảy nước mắt, đây là lần đầu tiên bà nếm thử món ăn do con trai út nấu.
"Bà chủ không sao chứ." dì hoa lo lắng có phải thức ăn không hợp khấu vị không, hay là nhìn vậy nhưng không ngon?
"Dì dọn mấy món này lên bàn đi, nhanh lên." Dư Hiểu Khê gạt nước mắt, giọng điệu không khỏi tự hào, "Không ngờ con trai tôi lại nấu ăn ngon như vậy. Gen di truyền thật đúng là không đùa được haha~"
Dì Hoa cùng một vài người hầu khác thở phào, nhanh chóng dọn đồ ăn lên bàn.
Mạc Thiệu Huy, Mạc Tiêu Lạc và Mạc Nguyên Khải lần lượt xuống lầu, Mạc Tư Hạ sau khi chuẩn bị bữa sáng xong thì nhanh chóng đi thay quần áo và soạn sách vở lúc này cũng đi sau ba người.
Cậu ngạc nhiên khi thấy bàn ăn xuất hiện ba món mình nấu, tự nhiên càm giác ngại ngùng dâng lên.
Bữa sáng hôm nay của nhà họ Mạc không chỉ có món nhẹ như mọi khi mà còn thêm món do Mạc Tư Hạ nấu.
"Ông chủ, cậu cả, cậu hai, cậu út."
"Uầy, những món này là sao đây, thực đơn mới hả?" Mạc Nguyên Khải nhìn bàn đồ ăn thấy thêm mấy món lạ liền nói.
"Không phải đâu cậu hai ơi, cái này buổi sáng cậu út dậy sớm nấu đó ạ."
"Sao?" / "Gì?" / "Hả?"
Ba người đàn ông Alpha họ Mạc đồng thanh.
"Bà chủ nói cậu út nấu ngon lắm luôn đó."
"Hì hì chắc là tôi không cất vào tủ lạnh giúp cậu được rồi, tối tôi nấu cho cậu món khác nhé." dì Hoa nhìn Mạc Tư Hạ cười nói.
"Em nấu hả?" Mạc Tiêu Lạc nhìn Mạc Tư Hạ trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
"V-vâng." Mạc Tư Hạ ngại ngùng đáp, đây cậu tính nấu cơm trưa cho Lâm Viên Ánh sao lại thành bữa sáng của mọi người rồi, cậu đang cảm thấy rất bối rối, vì cậu chỉ nấu có ít thôi căn bản không đủ cho nhiều người ăn như vậy, mỗi món chỉ thừa một đĩa.
"À thì...con nấu hơi ít, chắc là không đủ ăn rồi."
"Không sao, thêm món của các dì nữa là đủ. Mau ngồi xuống ăn đi để bố nếm thử món Tư Hạ nấu xem nào." Mạc Thiệu Huy không khỏi mong chờ được ăn món con trai mình nấu, đây đúng là buối sáng tốt lành.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, Mạc Nguyên Khải gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, miếng thịt mềm chìm trong nước sốt đặc vừa vị, mới cắn một miếng liền không nỡ nuốt xuống, ăn với cơm đúng là rất ngon.
"Ngon quá đi~" Mạc Nguyên Khải không khỏi cảm thán.
Mạc Tiêu Lạc cũng ăn thử, không ngờ vị lại ngoài sức tưởng tượng như vậy.
"Giỏi lắm, đúng là em trai anh."
Bình thường Mạc Thiệu Huy trầm trầm ổn ổn thì lúc này đây ông không khỏi vui vẻ ăn món do con trai mình làm, dành ánh mắt vừa nuông chiều vừa dung túng nhìn Mạc Tư Hạ.
"Tư Hạ nhà chúng ta giỏi quá."
"Đấy còn không phải là đương nhiên sao?" Dư Hiểu khê cười sảng khoái nói.
"Ấy món này cũng ngon lắm." Mạc Nguyên Khải nừa ăn món đậu nhổi thịt nói, phần thịt lợn xay nên trong được lớp đậu bao bọc bên ngoài nên giữ được vị vừa mềm vừa ngọt của thịt, đậu bên ngoài có vỏ giòn được rưới thêm nước sốt đậm đà.
Kể cả rau cũng không bị nát, rất giòn.
Mạc Tư Hạ được mọi người tấm tắc khen như vậy đã ngại còn ngại hơn.
"Để lần sau con nấu nhiều hơn được không ạ?"
"Được, được, được." mọi người đồng thanh.
"Em phải nấu nhiều vào nha, anh ăn nhiều lắm đó." Mạc Nguyên Khải phấn khích nói.
"Mình em ăn nhiều chắc, bé út à, anh cũng thế."
"Các con bảo em út nấu nhiều cho mình ăn sao được, muốn ăn nhiều thì lăn vào bếp phụ em nghe chưa." Dư Hiểu Khê nhìn các con mình như vậy không khỏi buồn cười, trong lòng còn cảm thấy ấm áp, gia đình chính là như vậy.
"Chuyện này đơn giản mà, em nấu đi hậu cần để anh." Mạc Nguyên Khải cười hì hì nói.
"Hôm nào em nấu bảo anh để anh tan ca sớm nhé. Làm sao anh nỡ để em trai tự làm một mình được." Mạc Tiêu Lạc vừa đứng lên chỉnh trang xoa đầu Mạc Tư Hạ nói.
Cậu cảm thấy giữa anh trai xoa đầu và ai đó xoa đầu quả thực rất khác.
Mạc Nguyên Khải nghe Mạc Tiêu Lạc nói xong liền trợn mắt nghĩ tới gì đó, "Anh nỡ!" Anh nhớ đến gần đây muốn nhập con siêu xe cần Mạc Tiêu Lạc giúp một chút, kết quả anh cả nói anh tự lo liệu đi.
"Mày khác, còn muốn so với bé út à?"
"Không. Khỏi đi."
Mạc Tư Hạ chỉ biết ngồi đó cười, khung cảnh này thật quá ấm áp khiến cậu cảm thấy hạnh phúc, cậu sẽ thay nguyên chủ sống tiếp, sẽ giữ gìn lấy khung cảnh ấm áp này, thay nguyên chủ báo hiếu với bố mẹ, điều mà đời trước cậu chưa làm được bao nhiêu, thay nguyên chủ hoà thuận với anh em, thứ tình cảm mà đời này cậu mới có.
Tuy từng là cô nhi, nhưng Mạc Tư Hạ chưa từng cho mình kém may mắn, đời trước cậu được một gia đình nghệ sĩ hiếm muộn nhận nuôi, lớn lên trong hoàn cảnh đủ đầy và dựa vào nỗ lực leo lên đỉnh cao của sự nghiệp, đời này sống lại, có một gia đình luôn yêu thương, che trở bảo bọc thậm chí là dung túng. Lần này cậu sẽ hoàn thành thành nhiệm vụ và sống thật tốt.
Bữa sáng nhà họ Mạc kết thúc bằng niềm vui tiếng cười, tuy Mạc Tư Hạ nấu không nhiều nhưng nếu chỉ để nếm thử thì vừa đủ họ vẫn ăn thêm món như mọi ngày, tính như vậy là no. Tuy Nhiên trong lòng vẫn có chút tiếc nuối vì không được ăn món Mạc Tư hạ nấu nhiều hơn.