A Thiền - Đinh Mặc

Chương 45: Hãy đến gần tôi (1)




Lý Vi Ý ra khỏi nhà chị gái, gắng sức kìm nén những giọt nước mắt, chỉ còn lại một ý nghĩ — lập tức đi tìm Trương Tĩnh Thiền.

Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin tập đoàn Phúc Minh trên mạng, thì nhìn thấy những dòng chữ màu đỏ rực: “Tập đoàn bất động sản lớn Phúc Minh tuyên bố phá sản do vỡ nợ”, ” Phân tích sâu nguyên nhân dẫn tới sự sụp đổ đế chế kinh doanh của doanh nhân kiệt xuất một thời Trương Mặc Vân”, “Bài học rút ra từ sự phát triển nhanh tới sự sụp đổ trong một đêm của tập đoàn Phúc Minh”… thời gian các bài báo này đều là 8 năm trước.

Lòng Lý Vi Ý ngày càng nặng nề, cô gần như không thể đứng vững dưới ánh nắng chói chang.

Lý Vi Ý gọi taxi đi thẳng đến Công ty Khoa học Công Nghệ Huy Tụy. Công ty vẫn ở vị trí cũ, vẫn là kiểu dáng kiến trúc ba tầng sơn màu trắng, Lý Vi Ý với đôi mắt đỏ hoe đi đến quầy lễ tân: “Tôi là Lý Vi Ý, đến tìm Trương Tĩnh Thiền.”

Cô nhân viên lễ tân lập tức gật đầu: “Buổi sáng sếp Trương đã dặn dò, xin mời cô đi theo tôi.” Cô ấy rất kính cẩn đẫn Lý Vi Ý đi đến thang máy lên tầng ba, và giao cô cho thư ký. Thư ký cũng có dáng vẻ rất trịnh trọng, dẫn Lý Vi Ý đến trước cửa văn phòng của Trương Tĩnh Thiền, cô ấy gõ cửa hai lần rồi nhẹ nhàng mở cửa: “Sếp Trương, cô Lý đã đến.”

Giữa ban ngày nhưng không hề bật đèn, rèm cửa cũng đóng kín, chỉ để hở một kẽ nhỏ, văn phòng tăm tối như ánh hoàng hôn đã buông xuống. Trương Tĩnh Thiền ngồi sau bàn làm việc,cũng không biết đã ngồi như vậy bao lâu, cổ áo vest và sơ mi mở phanh ra, cà vạt vứt ngổn ngang trên mặt bàn. Anh ngẩng đầu nhìn chút tia sáng qua cửa sổ, không nhìn thấy rõ khuôn mặt.

“Không phải cô nói… ông ta đã thay đổi ý định rồi sao?” Trương Tĩnh Thiền hỏi, giọng nói anh vừa nhỏ vừa trầm khàn.

Trái tim Lý Vi Ý như bị cây kim đâm một nhát, cô trả lời: “Lúc đó ông ấy thực sự nói rằng sẽ không bao giờ tham lam nữa…”

“Ông ta nói điều gì cô cũng tin sao?” Trương Tĩnh Thiền ngắt lời cô, “Cuối cùng ngay cả tôi cũng tin vào điều đó… Đáng lẽ tôi không nên tin lời cô, một người ngoài cuộc thì biết gì được? Cô căn bản không hề hiểu ông ta, chẳng qua ông ta chỉ muốn qua loa đối phó với cô, haha, đối phó với tôi mà thôi.”

Anh nhìn thẳng cô với ánh mắt lạnh như băng: “Trong lòng Trương Mặc Vân chỉ có tiền, chỉ có lợi ích, coi trọng thể diện hơn tất cả. Ông ta làm sao có thể quay trở lại cuộc sống nghèo khó, được cô khuyên nhủ một lần đã cải tà quy chính? Tôi nên sớm nhận ra mới phải. Nhưng mà bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Ông ta đã chết rồi, 10 ngày trước uống đống thuốc ngủ tự sát rồi, buông bỏ bản thân sớm hơn kiếp trước. Tôi thậm chí… còn không đến kịp nữa. Là do tôi ngu ngốc, vận mệnh vốn không thể thay đổi được, lẽ ra tôi không nên mơ tưởng hão huyền như vậy.”

Lý Vi Ý bật khóc, cô đứng lẻ loi giữa căn phòng hỏi anh: “Anh không tin tôi sao? Tôi thật sự đã làm được điều đó! Ông ấy sẽ không làm như vậy!”

Trương Tĩnh Thiền khẽ cười rồi nói: “Cô bị ông ta lừa rồi, ông ta đã lừa dối cô.”

Cũng đã lừa dối tôi năm 19 tuổi.

Lý Vi Ý vốn đang kìm nén tang thương mất đi người bố của mình, anh nói vậy khiến cô vô cùng tức giận, rất đau khổ mắng anh: “Trương Tĩnh Thiền, anh đúng thật rất ngu ngốc! Anh vốn dĩ không hiểu ông ấy, cũng không hiểu tôi! Anh cứ tiếp tục tức giận ở đây một mình, tự cam chịu số phận đi! Tôi không có anh vẫn được, thay đổi lần một không được thì lần hai tiếp tục! Lần hai không được thì lần ba! Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc!”

Lúc đi đến cửa, cô vẫn quay đầu lại mắng “Ngu ngốc!” Nói xong cô bỏ đi.

Trương Tĩnh Thiền ngồi trên ghế nhìn cánh cửa mở toang, một lúc sau vẫn không động đậy.

Lý Vi Ý vừa khóc vừa chạy xuống dưới lầu, đi ra khỏi cửa Công ty Huy Tụy, bên ngoài bầu trời nắng to, nhưng không khí lại rất lạnh, cô mờ mịt bước đi.

Đây là một vườn ươm doanh nghiệp công nghệ (1)*, đất rộng nhà cửa thưa thớt, giữa các tòa nhà có nhiều vành đài xanh. Lý Vi Ý đi men theo hàng cây, cuối cùng cô cũng không biết mình đi đến đâu, đến một góc của vườn hoa, cô tìm một băng ghế rồi lặng lẽ ngồi xuống. 

(1)Vườn ươm doanh nghiệp công nghệ (Technology Business Incubator – TBI) là loại hình vườn ươm doanh nghiệp đặc biệt, chuyên ươm tạo các doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực công nghệ, đặc biệt là công nghệ cao.

Cô đã ngừng khóc, đôi mắt sưng lên, đầu óc cô trống rỗng, làm thế nào để tìm được bố, liệu có thể tìm lại được bố không, mọi thứ cô đều không rõ. Cô nắm chặt hai tay đặt lên đùi, ngây người nhìn ánh nắng giữa những tòa nhà.

Thật ra cô mới chỉ chạy xuống dưới được mười mấy phút.

Có người ngồi xuống bên cạnh cô, chiếc áo khoác đen dài chất liệu mềm mại được may đo cẩn thận, kề bên cạnh chiếc áo lông sáng màu của cô. Lý Vi Ý chỉ liếc nhìn một cái, rồi quay đầu đi không muốn đếm xỉa đến

Trương Tĩnh Thiền cong lưng về phía trước, như vậy sẽ ngang bằng với gương mặt của cô. Anh chống khuỷu tay lên đùi, hai bàn tay đan lại, im lặng một lúc rồi nói: “Lúc nãy… tôi hơi rối loạn, xin lỗi.”

Lý Vi Ý “hừ” lạnh một tiếng: “Anh xin lỗi làm gì, từ nhỏ đến lớn anh đều là sếp Trương cao ngạo chỉ tay sai khiến. Tôi chỉ là một nhân viên quèn, lại đứng thứ 72! Kém cỏi hơn anh nhiều, vừa dễ bị người khác lừa, vừa không có đầu óc, làm sao lại để anh xin lỗi tôi, đúng là chuyện cười!”

Cô đứng dậy muốn rời đi thì bị Trương Tĩnh Thiền giữ chặt, rồi kéo cô lại. Lý Vi Ý: “Buông ra!”

Anh không lên tiếng, tay càng giữ chặt hơn.

“Buông ra, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”

“Không phải chúng ta là công sự được định sẵn bởi số phận, giữa chúng ta có mối duyên phận sao?” Trương Tĩnh Thiền chậm rãi nói.

Lý Vi Ý khựng lại, đây là những lời mà cô từng nói để lừa anh. Nhưng cô tuyệt đối không thể cười! Cô xụ mặt đáp trả: “Sếp Trương, thế gian này không có bữa tiệc nào là không tàn, chúng ta bị buộc phải trở thành cộng sự lần này, là do tôi với cao quá rồi. Sau này anh muốn nổi giận với ai thì cứ việc nổi giận, không liên quan đến tôi. Chị đây không hầu hạ nổi.

Trái lại Trương Tĩnh Thiền bật cười, nghiêng đầu, giọng nói phả vào tai cô: “Sao lại tức giận lâu thế? Tôi còn tưởng rằng em… rất hiền lành. Lúc nãy quả thật là tôi không đúng, buổi sáng thức dậy biết được tình hình như vậy, có hơi không chấp nhận được. Cả buổi sáng tôi không gặp ai cả, cũng không muốn nói chuyện với người khác, tôi vẫn luôn đợi em tới, em đã biết công ty của tôi ở đâu. Nếu như em không tới, thì tôi sẽ đi tìm em. Tôi… vẫn luôn muốn được nói chuyện cùng em, cũng chỉ có thể nói với em mà thôi. Em vừa đến, tôi lại không thể kiểm soát được cảm xúc. Xin lỗi, là do tôi không tỉnh táo, không nên nổi giận với em. Người tôi tức giận thực ra là ông ta, không phải em.”

Lý Vi Ý nghe anh nói, trong lòng cũng thoải mái hơn chút, nhưng cô tức giận không nói chuyện.

Trước đây Trương Tĩnh Thiền chưa bao giờ dỗ con gái, đều là con gái phải đuổi theo anh. Sau này gia đình xảy ra chuyện, cũng không có thêm bạn gái, càng không có kinh nghiệm trong việc này. Những lời ban nãy, đã là cảnh giới nhượng bộ cao nhất của anh.

Anh im lặng một lúc, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Lý Vi Ý, đứng dậy bước đi. Lý Vi Ý trợn to mắt: “Anh, anh làm gì?”

“Đi về cùng tôi, bên ngoài rất lạnh.” Cổ tay cô lạnh như thể bị đông cứng.

Lý Vi Ý: “Nhưng tôi vẫn chưa tha thứ cho anh!”

Trương Tĩnh Thiền chỉ cười một lúc, người người đi qua đi lại trong khu vườn, Lý Vi Ý ngượng ngùng không dám giãy dụa, cô đành mặc anh lôi kéo dẫn vào công ty Huy Tụy.

Nhân viên lễ tân trố mắt nhìn cảnh tượng này. Vừa đúng giữa trưa, khá nhiều nhân viên ăn cơm xong quay lại,  nhìn thấy ông chủ lần đầu tiên lôi kéo một cô gái, mọi người đều chấn động, vừa phấn khích vừa căng thẳng, muốn nhìn tiếp nhưng lại không dám nhìn thẳng.

Trương Tĩnh Thiền không để ý xung quanh, khuôn mặt tĩnh lặng như nước kéo theo cô gái, mà vẫn toát lên khí chất lạnh lùng như trong các cuộc đàm phán cấp cao.