2013

Chương 73




PHIÊN NGOẠI 2(P1)

Ngoại truyện 2: Sông băng – P1

Ngày 9 tháng 2 năm 2014,

Đây là thời điểm lạnh nhất trong năm, mùa Đông năm nay đến rất trễ, mãi đến tháng Mười hai nhiệt độ mới bắt đầu giảm xuống. Chúng tôi băng qua lưu vực sông Trường Giang, muốn đi vòng bồn địa Ba Thục(còn gọi là Tứ Xuyên) để vào Đạo Thành Á Đinh(Thành phố lúa Á Đinh), thuận đường ghé Tây Tạng thăm thú một chút.

Người ta nói mùa Xuân ở Đạo Thành Á Đinh là mùa Xuân đẹp nhất trên thế giới, hoa dại ngập tràn khắp miền thảo nguyên, mà cách đó ngàn dặm là ba ngọn núi thần trắng tuyết sừng sững chọc thủng bầu trời.

Từ khi còn rất nhỏ Quyết Minh đã muốn đến đây một lần, thế là chúng tôi đi qua Khang Định(một huyện thuộc Tứ Xuyên) rồi tiến vào Đạo Thành.

Giữa cuộc hành trình, đột nhiên một luồng gió lốc cuốn theo dòng nước lạnh xuôi Nam, khiến hồ nước đóng băng chỉ trong một đêm, cả Mông Phong và Quyết Minh đều bị say độ cao nặng nhẹ khác nhau. Đường xá trơn trượt khó đi, sau khi gió tuyết vơi bớt, xe của chúng tôi lại bị hỏng.

Thiệt là trời đày mà…

Bi thép trong bộ ly hợp chẳng biết đã rớt ra từ đời nào, trên đường cứ đi rồi lại dừng, thế mà không mảy may phát hiện. Chắc là mấy hôm trước khi đi trên dốc núi bị đụng một cái, bộ ly hợp văng khỏi xe rớt xuống vách núi mất rồi.

Vì đường núi ở đây quá nguy hiểm nên không thể lái xe tiếp, cần phải tìm linh kiện mới thay vào.

Đã gần đến Đạo Thành rồi, nhưng Quyết Minh và Mông Phong đều bị say độ cao. Chẳng hiểu sao Quyết Minh tự dưng lại mắc chứng này, có lẽ do cơ thể quá yếu.

Càng phiền phức hơn là, Mông Phong vẫn chưa hết cảm nặng nữa, bộ dạng cứ dở sống dở chết, bởi vậy mới thấy, người nào càng khỏe mạnh thì càng không đáng tin, rõ rành rành chỉ được cái to xác mà yếu nhớt…

“Lưu Nghiễn!” – Mông Phong hết sức chịu đựng, giận dữ hét toáng lên – “Đừng có bôi nhọ anh mãi thế được không!”

Lưu Nghiễn đóng quyển nhật ký cái bộp: “Bộ em nói sai à?”

Mông Phong: “Nếu không phải ngồi xổm trong gió núi suốt hai tiếng đồng hồ để tháo bộ ly hợp giúp em, thì anh sẽ bị cảm chắc?”

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong: “…”

Mông Phong hắt hơi một phát long trời lở đất, văng cả nước bọt vào mặt Lưu Nghiễn, cậu bình tĩnh xoay người tìm khăn lông, còn Mông Phong cuống qua cuống quýt đi rút khăn giấy.

Trương Dân hỏi: “Các cậu có nhớ chuyện trước khi tới đây không? Người ở Quân khu Thành Đô từng nói, một tháng trước có người nhận được nhiệm vụ sau chiến tranh, quân đội cũng cử người tình nguyện đến Khang Định, hiện giờ chắc họ đã có mặt ở Đạo Thành rồi, chúng ta có thể tới tìm giúp đỡ.”

Lưu Nghiễn đáp: “Thế thì đi thôi, vào trong đó xem thử.”

Xe không thể lái được, lại còn có hai người bệnh. Quyết Minh đang phát sốt, nhưng cho dù phát sốt cũng trông hết sức cám dỗ, sắc mặt ửng đỏ, rũ mình trên ghế phập phồng thở dốc.

Mông Phong thì bệnh bèo nhèo một đống, hệt như một con gấu chó ủ dột, hắn bò vô trong phòng lấy áo khoác lính ra, chậm chạp mặc vào, đội nón lông cừu lên, mệt mỏi quấn khăn quàng cổ.

“Đầu con cứ ong ong loạn cả lên…” – Quyết Minh rên rỉ – “Đợt này người ngoài hành tinh hung dữ quá.”

“Không sao đâu, đây là chứng say độ cao thôi.” – Trương Dân cười bảo – “Chờ lát nữa ba tìm ít cây hồng hoa(1) và cây lá bỏng(2), con ăn vào là khỏe ngay mà.”

(1)(2)Cây hồng hoa và cây lá bỏng theo thứ tự từ trái sang. Đều là vị thuốc.

hong-hoa images281258_caybong

Lưu Nghiễn nói: “Trung Úy Mông Phong, phiền anh nằm xuống ngay cho tôi, những lúc thế này đừng đi theo gây rối thêm nữa.” – Dứt lời tung ngay một cước, đạp hắn ngã phịch vào ghế sa lon.

Mông Phong: “Ưm, đầu anh cũng thấy ong ong… Đau muốn chết à.”

Lưu Nghiễn có thể đạp ngã được Mông Phong, đây quả là chuyện trước nay chưa từng có, cậu thầm vui vẻ trong bụng, Mông Phong vừa gượng đứng lên, cậu lại đá hắn một cái.

Mông Phong: “…”

Lưu Nghiễn phá lên cười váng, xoay người chạy biến.

Lát sau bốn người cùng bàn bạc xong, Lưu Nghiễn và Trương Dân ra ngoài tìm người giúp đỡ, còn Quyết Minh và Mông Phong ở lại trên xe.

“Nhờ nhóc đấy, Quyết Minh.” – Lưu Nghiễn nói – “Nhóc chỉ cần trông chừng Mông Phong, đừng để anh ấy chạy lung tung là được. Nếu cần thiết cũng có thể chơi cùng anh ấy một chốc. Mà đừng chơi mấy trò tốn sức như kiểu nhảy dù hay Siêu nhân điện quang Altman, rượt bắt trốn tìm gì đấy, ráng nghĩ ra mấy trò đơn giản chơi trên chiếc bàn đó thôi nhé.”

Quyết Minh ủ rũ đáp: “Tôi biết rồi… Hai người về nhanh lên đó.”

Sau khi Lưu Nghiễn và Trương Dân rời đi được hai tiếng.

Mông Phong: “Bạn nhỏ này, để chú Mông ôm nhóc ra ngoài xem cá vàng nhóe.”

Quyết Minh nằm sấp trên bàn vẽ vời, ngẩng đầu liếc Mông Phong một cái.

Mông Phong: “Bạn nhỏ, chú Mông cho nhóc kẹo mút này.”

Quyết Minh vẫn bơ mặt, không thèm ngẩng đầu mà tiếp tục vẽ.

Mông Phong: “Nhóc thế này là không được đâu, bạn nhỏ.”

Quyết Minh vỗ bản vẽ cái bốp, gắt lên: “Đủ rồi nhé!”

Mông Phong chép miệng, hất cằm ngó Quyết Minh vẽ, coi bộ chả hứng thú gì cả.

“Đi mà xem sách tranh ảnh của chú ấy.” – Quyết Minh tức giận nói.

Mông Phong nói với giọng tiếc nuối đầy bất lực: “Bây giờ chú Mông hết thích gái đẹp bán bưởi rồi, bị Lưu Nghiễn ảnh hưởng đến mức đánh mất một niềm đam mê của lẽ sống.”

Quyết Minh: “…”

Quyết Minh: “Vậy chơi cờ tướng đi, ngoan.”

Mông Phong ngẫm nghĩ một chốc, đoạn rút ra một hộp cờ tướng, sắp cờ đâu vào đấy: “Chú chơi quân đỏ, bạn nhỏ chơi quân đen.”

Quyết Minh: “Ừm, chấp chú một quân Xe, Mã, Pháo.”

Mông Phong: “Phải chấp chú hai quân Xe, một Mã, một Pháo mới được.”

Quyết Minh khẽ gật đầu, một tay chơi cờ giải trí với Mông Phong, tay kia tiếp tục vẽ bản thiết kế cấu tạo máy móc của mình, thỉnh thoảng loạt xoạt lật tìm tài liệu.

Mông Phong: “Nhóc tôn trọng đối thủ một chút được không hở? Bạn nhỏ, lơ là khinh địch coi chừng thua đậm à nha.”

Quyết Minh: “Chiếu Tướng.”

Mông Phong: “…”

Quyết Minh: “Ăn Xe, lại chiếu Tướng .”

Mông Phong: “!!!”

Quyết Minh: “Chiếu Tướng phát nữa.”

Mông Phong thấy một đống quân Tốt vây quanh Tướng của mình, cộng thêm thế cờ tiền Mã hậu Pháo(3) hoàn hảo kia, mắt trợn trừng.

(3) Tiền Mã hậu Pháo: Đây là một thế cờ mà người chơi dùng Mã và Pháo để chiếu Tướng, khiến đối thủ lâm vào thế bí.

“Chú cũng chiếu Tướng!” – Mông Phong tức khí quát – “Chớ coi thường người khác nhá!”

Mông Phong thua tan tác tơi tả, càng chơi càng chán nản, sau cùng Quyết Minh nói: “Chơi ván nữa đi, là lỗi của tôi.”

Mông Phong: “Cái gì mà lỗi của nhóc?”

Quyết Minh vẻ mặt bình tĩnh sắp bàn cờ xong xuôi, ván này Mông Phong thắng, đuổi giết Quyết Minh đến cùng đường tuyệt lộ.

Bởi vậy Mông Phong cảm thấy rất là ức chế.

Quyết Minh bảo: “Được rồi, đã chơi cờ rồi đấy, chú tự kiếm gì chơi một mình đi nha, ngoan, tôi phải vẽ tiếp đây.”

Mông Phong ôm hộp cờ tướng đến góc tường ngồi xổm vẽ vòng tròn tự kỷ, đời người sao mà thảm thương u tối.

“Nhóc biết không?” – Mông Phong nhìn Quyết Minh, định bụng nói gì đó để lấy lại mặt mũi, ngẫm nghĩ thật lâu, mãi sau ra tiếng – “Nếu mấy người không có chúng tôi, cuộc đời sẽ  trở nên vô nghĩa thôi.”

Quyết Minh cắm cúi vẽ: “Ờ, tôi vẫn luôn cảm thấy cuộc đời này rất vô nghĩa, bây giờ ngay cả người ngoài hành tinh cũng không trò chuyện với tôi nữa.”

Mông Phong: “Mấy người đều là thiên tài, ờ phải, lúc nào cũng ra vẻ ta đây, cơ mà, bạn nhỏ à! Một khi đến trên giường…”

Quyết Minh: “…”

Mông Phong: “Thì mấy người hết đường kiêu ngạo há, biến thành ‘Hu hu… ba ơi, tha cho con đi mà, con chết mất hu hu hu… Ba chậm một chút ah ah ah… hức hức… Ba, ah~ như vậy thích quá… Xin ba tiến vào nhanh lên, tiến vào đi…’ À đúng rồi, Lưu Nghiễn cứ thắc mắc sao nhóc tự nhiên bị chứng say độ cao, ba nhóc thiệt không phải người nha! Đang ở độ cao 4000 m so với mực nước biển, vậy mà buổi tối còn muốn lăn lăn lộn lộn với nhóc, loại hoạt động này tiêu tốn sức lực quá mức, đích thị là nguyên nhân khiến nhóc rơi vào tình trạng thiếu oxy!”

Quyết Minh mặt không đổi sắc, đặt bút xuống, hướng mắt nhìn Mông Phong.

Mông Phong: “Còn Lưu Nghiễn ấy hả, lại là ‘Ah ah ah, em sai rồi… Đừng vậy mà, lớn quá… Không, chờ đã… Ừm thích lắm… Mông Phong, anh đừng rời bỏ em, yêu anh muốn chết…’.”

Mông Phong tiếp tục bịa chuyện đặt điều: “Sau đó chú hỏi em ấy, đã biết ngoan ngoãn chưa, có nghe lời hay không? Bằng không chú Mông sẽ không di chuyển nữa, thế là Thạc sĩ Lưu Nghiễn buộc lòng phải cầu xin chú tiếp tục thôi.”

“Máy móc không thể giải quyết mọi nhu cầu của mấy người, hiểu chửa? Chỉ có học cách lấy lòng ông xã mới là quan trọng nhất.”

“Ờ.” – Quyết Minh nói – “Nhưng mà chú Mông à, tôi nghĩ không nhất thiết phải lấy lòng ông xã đâu, máy móc có thể giải quyết tất tần tật mọi vấn đề trên quả đất.”

Mông Phong: “?”

Quyết Minh: “Tỷ dụ như, chúng tôi chỉ cần một máy mô tơ tự động điều khiển tốc độ có đĩa quay, gắn thêm một cây gỗ sát đĩa quay, áp dụng việc biến đổi từ chuyển động xoay sang chuyển động tuyến tính, chúng tôi thiết kế ra một chiếc máy, khi hoạt động thì cây gỗ sẽ đâm từng nhát từng nhát. Có thể điều chỉnh được biên độ với tần suất dao động nữa à nha.”

Vẻ mặt của Mông Phong lúc này cực kỳ đặc sắc.

Quyết minh tiếp: “Lưu Nghiễn gọi thứ này là ‘Máy nả pháo’, chúng tôi còn bọc silicone mô phỏng bộ phận của con người vào đầu cây gỗ, rồi chỉ việc nằm trên ghế bày tư thế thoải mái nhất, khởi động máy, và mặc sức hưởng thụ. Loại ‘máy pháo’ này chỉ cần có điện thì vẫn hoạt động với tần suất đều đều, hệt như một chiếc máy đóng cọc vĩnh viễn không biết mệt. Cũng không làm dở nửa chừng lại đòi người ta đổi tư thế, bản thân người sử dụng muốn đổi tư thế lúc nào là quyền của mình. Lại càng không phải bày ra rất nhiều tư thế kỳ quái đến trẹo cả chân để ‘máy pháo’ vừa ngắm vừa đóng cọc… Tóm lại trừ phi ngắt điện, bằng không nó vẫn cứ đâm cứ đâm, đâm tới khi nào chú thỏa mãn mới ngưng.”

Mông Phong: “Không đời nào, mấy người tính làm một cái máy như thế á?!”

Quyết Minh lại nói: “Là do Lưu Nghiễn tình cờ nhắc đến thôi, hiện tại tạm thời chưa có ý định này, mà biết đâu về sau sẽ có thì sao. Anh ấy còn nói, có thể cài thêm chức năng âm nhạc vào cái máy pháo đóng cọc, thí dụ như nhạc trữ tình hay nhạc rock chẳng hạn, sử dụng nhịp điệu âm nhạc điều chỉnh tốc độ nhanh chậm của dương v*t giả để tăng thêm tình thú. Ý tưởng này dựa theo phụ kiện Ohmibod tự rung theo điệu nhạc của Ipod(4), Lưu Nghiễn đúng là thiên tài sáng chế đó nha!”

(4) Ohmibod: là cái này

ohmibod-ipod

Mông Phong lạnh giọng đáp: “Phải rồi, mấy người có thể bật bài tập thể dục theo nhạc Levan Polkka(5) hoặc là Quốc ca gì đó, thế thì mấy người mới hưởng thụ ‘máy pháo’ thích hơn nhở.”

(5) Levan Polkka: một bài hát vui nhộn của ca sĩ ảo Hatsune Miku, chắc nhiều bạn biết cô nàng này lắm ^^ 

Quyết Minh lại tiếp: “Ưu điểm của máy móc là, không có cái kiểu làm giữa chừng lại hỏi mấy lời thừa thãi như ‘Thoải mái không’ ‘Đủ mạnh chưa’… Cũng không nói ‘A a nhóc cưng biết ngoan chưa hả có yêu ba nhiều không’, hay là ‘Con cầu xin ba đi cầu xin đi, rồi ba sẽ dùng sức thêm một chút’… Máy móc chỉ cần kiểm tra bảo trì thường xuyên, thì chẳng giở chứng bao giờ…”

Mông Phong: “Được rồi, thế là đủ lắm rồi!”

Quyết Minh và Mông Phong im lặng đối diện nhau một lúc, đoạn Quyết Minh tiếp tục vùi đầu vào bản vẽ, Mông Phong chẳng những thua một vố đau mà còn bị sock nặng, hắn lầm bầm lầu bầu cái gì không rõ, leo lên ghế salon nằm ngủ.

Sáu tiếng trôi qua, tuyến đường cao tốc Tứ Xuyên – Tây Tạng đã phủ lấp dưới lớp băng dày, trời đất mênh mông vô bờ, gió đã nhỏ dần. Xa xa trên những bãi đất đen loang lổ, lác đác có mấy con bò Tây Tạng(loại bò có lông dài) dẫn theo bê con gặm cỏ. Lưu Nghiễn nhìn lướt qua máy định vị mini, nói: “Chỉ còn hơn hai chục cây số nữa.”

Trương Dân chỉa chỉa vào ngực mình, bảo: “Từ từ thôi, đi với tốc độ đều sẽ tránh bị say độ cao.”

Trương Dân đeo súng, khoác áo bành tô, vóc người cao lớn đứng vững trước gió tuyết trông vô cùng khỏe khoắn. Trong khi Lưu Nghiễn lại co ro núp trong chiếc áo khoác lính của Mông Phong, cậu chỉ thấy gió lạnh không ngừng lùa qua cổ áo lọt vào trong.

Khăn quàng cổ màu trắng phất phơ trong gió, ngọn núi phía xa treo những dải cờ phướn(6) ngợp trời, Lưu Nghiễn nói: “Nơi này vẫn còn người ở.”

(6) Cờ phướn: Là loại cờ 5 màu trắng, đỏ, lục, vàng, lam – sắc màu Phật giáo ở Tây Tạng.

2708352225926832332

Trương Dân cười: “Người Tạng rất hiếm khi rời bỏ quê hương của mình, trận đại dịch zombie này có lẽ chẳng ảnh hưởng mấy đến Tây Tạng.”

Hai người chậm rãi đi men theo ven đường, bỗng Trương Dân khẽ thốt một tiếng, bước về phía mấy chú bò Tây Tạng nhỏ.

Bò Tây Tạng không sợ người lạ, dạn dĩ ngước nhìn Trương Dân, đôi mắt chúng rất đẹp.

Trương Dân mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu nó, Lưu Nghiễn đứng bên cạnh nâng máy chụp ảnh, rồi lại tò mò buông máy ảnh xuống, xem Trương Dân khom người phủi lớp tuyết đọng trên chỗ con bò đang kiếm thức ăn.

“Có rồi!” – Trương Dân nhổ lên mấy bụi thảo dược nho nhỏ – “May quá.”

Lưu Nghiễn hỏi: “Là cây này đó hả?”

Trương Dân nói: “Vẫn còn thiếu hồng hoa nữa, mình qua bên kia xem thử đi.”

Anh dùng tay không bò lên vách núi chót vót, Lưu Nghiễn thấp thỏm đứng dưới trông theo, sốt ruột nhắc nhở: “Anh cẩn thận chút!”

Trương Dân đáp: “Không việc gì!”

Trương Dân đeo găng tay dày, leo lên cao gần chục mét, mò mẫm trong khe đá mãi mới tìm thấy một bụi thảo dược, anh thở phào một hơi, cười bảo: “Được rồi.”

Ngàn dặm cao nguyên tuyết trắng tĩnh lặng như tờ, Trương Dân ngồi xuống một tảng đá, tháo găng tay, thở ra một hơi khí trắng, anh nhìn Lưu Nghiễn cười một cái, thuận tay xoa xoa đầu cậu.

Lưu Nghiễn nhảy dựng: “Tôi không phải con trai anh đâu nhá! Bớt làm trò mèo đi!”

Trương Dân cười cười, lấy nhiên liệu rắn và bếp lò ra, bắt tay nhóm lửa, sắc thuốc.

“Chờ lát nữa cậu cũng uống thuốc này đi, có thể giãn mạch máu tạm thời, phòng được bệnh say độ cao đó.” – Trương Dân giải thích – “Chừng nửa tiếng sau sẽ có tác dụng.”

Lưu Nghiễn gật đầu, lại hỏi: “Anh không thấy lạnh hả?”

Trương Dân xua tay, đáp: “Hồi trước tôi từng đi lính ở Tây Tạng, chịu khổ quen rồi.”

Lưu Nghiễn khẽ nhướn chân mày, giờ mới vỡ lẽ, màu da ngăm của Trương Dân là do sống ở cao nguyên lâu, bị tia cực tím và nắng gắt hun đen.

Trương Dân đề nghị: “Hay là cậu đem thuốc về cho hai người họ, còn tôi đi tiếp.”

Lưu Nghiễn mở bản đồ ra đối chiếu với máy định vị, nói rằng: “Không được, để một mình anh ở ngoài này quá nguy hiểm. Mà trời cũng sắp tối đến nơi rồi, đi nửa đường quay lại cũng không an toàn lắm.”

Trương Dân cầm cái ly sắt, nhấp một ngụm thuốc, bảo: “Vậy thì ta đi thôi. Hôm nay cần phải đến được Đạo Thành.”

Lưu Nghiễn tiếp: “Còn khoảng chục cây số nữa… Họ bảo với anh thế nào?”

Trương Dân thoáng chần chừ, đáp: “Tổng bộ chỉ nói là, tình hình ở khu phía Đông Tây Tạng vẫn chưa rõ ràng, hơn một năm trước, lúc cả nước phát động di tản quy mô lớn, nơi này hầu như cách biệt với bên ngoài. Khi đội cứu viện đến đây lần đầu, từ Khang Định tiến vào Tây Tạng, phát hiện có rất ít người bị nhiễm bệnh, và dân cư địa phương cũng không muốn rời đi. Đội cứu hộ đành phải tạm bỏ qua.”

Lưu Nghiễn phóng mắt nhìn ra xa: “Mà hình như bây giờ vẫn chưa có ai đến thu dọn lũ zombie hết.”

Trương Dân gật đầu: “Trên tháp phát thanh không treo cờ đỏ năm sao, nhưng ở Cam Tư(khu tự trị ở Tứ Xuyên) lại treo cờ. Còn vùng lân cận Đạo Thành chưa biết thế nào. Cậu có mang theo ống chứa vi khuẩn và vắc xin không?”

Lưu Nghiễn: “Tôi đem sáu mũi thôi, nhưng có một bể khử trùng và lồng nuôi cấy nhỏ, nếu dùng hết vắc xin có thể lấy máu của chúng ta chiết xuất lại.”

Trên mỗi vùng đất nước đã được tẩy sạch và xác nhận an toàn đều treo quốc kỳ, song tình hình an ninh của khu vực này còn không rõ.

Trương Dân lại nói: “Nhưng đã có tình nguyện viên nhận nhiệm vụ đến đây kiểm tra.”

Lưu Nghiễn: “Chỉ sợ họ không kịp ứng phó tình huống bất ngờ.”

Trương Dân giải thích: “Tình nguyện viên xuất thân từ quân đội đấy, nghe bảo là lính xuất ngũ.”

Lưu Nghiễn liếm viền môi, gật đầu. Hai người vừa đi trên đồng tuyết được một lúc thì trời bắt đầu tối, khi đêm xuống rốt cuộc họ đã tới được Đạo Thành.

Sự tĩnh lặng bao trùm khắp Đạo Thành, hệt như một tòa thành chết ẩn hiện giữa đêm đen, bên trong hoang vắng, không có lấy nửa bóng người.

Trương Dân giơ một tay ra hiệu cho Lưu Nghiễn núp sau lưng anh, nói: “Cẩn thận chút, tôi vẫn thấy chỗ này có vấn đề.”

Lưu Nghiễn: “Tình nguyện viên không có ở đây.”

Lưu Nghiễn cúi đầu điều chỉnh tín hiệu điện tử của máy thăm dò, mở rộng phạm vi rà quét, chung quanh tối đen như mực.

Gió đêm lạnh buốt len lỏi qua từng ngóc ngách thành phố, mọi công trình kiến trúc đều kết một lớp băng dày, gió rít gào như tiếng hàng vạn lệ quỷ oán than vọng lên từ dưới vực sâu, khiến người nghe không khỏi sởn tóc gáy.

“Đây cũng không có ai.” – Trương Dân bước ra từ bệnh viện.

Lưu Nghiễn đứng giữa đường, bảo: “Gần đây có tín hiệu phản hồi, ở phía Tây Bắc cách nơi này tầm mười hai cây…”

“Coi chừng!!” – Trương Dân quát to.

Lưu Nghiễn tức thì lộn người tại chỗ, Trương Dân nâng súng nổ “đoàng” một phát, con báo hoang chực vồ tới bị bắn tóe máu, bay ngược ra xa.

Lưu Nghiễn hẵng còn rùng mình thở dốc, Trương Dân ngoắt bảo: “Lại đây.”

Con báo kia chắc ra ngoài kiếm ăn mùa Đông, nó đói đến mức còn mỗi da bọc xương. Trương Dân đang cúi xuống kiểm tra, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, cả anh và Lưu Nghiễn đồng thời nghe được tiếng người huyên náo từ đâu vẳng lại.

Có ánh đuốc lập lòe phía cuối ngã tư đường, một giọng đàn ông ồm ồm la hét. Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, cộng thêm tiếng động cơ xe Jeep.

Trong chớp mắt, từ khắp các ngõ hẻm xông ra hơn chục người, ai nấy đều lăm lăm súng ống, Lưu Nghiễn vội hô: “Trương Dân!”

Trương Dân trấn an: “Bình tĩnh, cứ để tôi!”

Người đến càng lúc càng đông hơn, chừng hơn trăm người cầm đuốc trong tay, lao nhao ầm ĩ. Lưu Nghiễn nhìn quanh một lượt, thấy mình và Trương Dân đã bị bao vây, thầm đoán có lẽ phát súng nổ vừa rồi đã kinh động những cư dân ẩn núp trong bóng tối.

Xung quanh toàn là đàn ông, trong mặc áo da thú, ngoài khoác áo dài, quầy dày kết hợp với giày da cao cổ, từ vai đến thắt lưng cũng quấn xà rông vải bố màu đen, một góc xà rông phủ bên chân, đây đích thị là trang phục của dân tộc Tạng.

Dẫn đầu là một gã đàn ông trẻ tuổi, gã hung tợn hét vài câu tiếng Tạng, chỉ nghe được hai âm tiết.

Gã đàn ông trẻ tuổi: “Ni Mã! Ni Mã(7)!”

Lưu Nghiễn: “…”

(7)Ni mã(尼玛):Từ này trong tiếng Tạng mang ý nghĩa thần thánh, tôn xưng của vầng Thái dương, ánh Mặt trời, hoặc dùng để đặt tên người.

Còn ở tiếng Trung, ‘ni mã’ trong 阿尼马 (a ni mã) là chữ phiên âm của “animal” tiếng Anh, có nghĩa là súc vật. Thường dùng từ ‘ni mã’ để chửi, dịch là súc sinh, cầm thú =)))

Mọi người hung hăng thét: “Ni Mã a! Ni Mã!”

Mấy người vây quanh đang định hè nhau xông tới, Lưu Nghiễn vội lùi nửa bước, vói tay vào túi áo khoác nắm quả lựu đạn, khóe miệng khẽ giần giật.

Trương Dân trầm ngâm một lát, đoạn cất cao giọng, đáp lại họ câu gì đó.

Lưu Nghiễn nhướn mày, Trương Dân giải thích với cậu: “Họ đang hỏi chúng ta là ai.”

Lưu Nghiễn bèn bảo: “Vậy nói cho họ biết ta là người của quân đội.”

Trương Dân nói: “Tôi đã trả lời là khách du lịch rồi.”

Lưu Nghiễn gật đầu: “Cũng không sao.” – Cậu vừa nói vừa xoay người, lưng tựa lưng với Trương Dân, mắt thì dè chừng nhìn đám người chung quanh, trong đầu lại cấp tốc suy nghĩ, tìm tòi tất cả dấu vết manh mối, suy đoán chuyện gì đang diễn ra ở đây.

Gã đàn ông trẻ tuổi kia lại nói một câu, giọng điệu lạnh băng, Trương Dân tiếp tục phiên dịch: “Kêu chúng ta đi theo họ.”

Lưu Nghiễn lập tức thốt: “Chờ chút đã!”

“Cô.” – Lưu Nghiễn không ngần ngại chỉ thẳng ngón tay về phía một người trong đám đông, chỉ trong chốc lát cậu đã tìm được cửa đột phá, hỏi – “Cô tên gì? Tôi là Lưu Nghiễn.”

Dân Tây Tạng bốn phía đều kinh ngạc rúng động, khe khẽ trao đổi với nhau, người vừa bị Lưu Nghiễn chỉ tận mặt nhíu mày trông lại, Lưu Nghiễn tiếp: “Tôi biết cô hiểu tiếng Hoa, đến nói chuyện với tôi đi.”

Đó là một cô gái, cô ta hỏi: “Sao anh biết? Tôi là Lạp Mỗ.”

Lạp Mỗ nói với dân Tạng vài câu, đám người liền im lặng, Lưu Nghiễn đáp lời: “Tôi thấy trong số họ không có phụ nữ, ngoại trừ cô. Nếu dẫn theo phụ nữ ra ngoài, chỉ có một lý do duy nhất – cô có vai trò đặc biệt nào khác. Tôi đoán chắc là phiên dịch.”

Lạp Mỗ: “Tôi là người dân tộc Nạp Tây, cùng chung sống với dân tộc Tạng, anh muốn nói gì?”

Lưu Nghiễn: “Tôi không có ác ý đâu, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lạp Mỗ ra hiệu cho mọi người chớ nên hành động vội vàng, cô ta quan sát Lưu Nghiễn với vẻ ngờ vực. Lưu Nghiễn bèn lấy quả lựu đạn từ trong túi áo ra, tiến lên trước vài bước, nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Lạp Mỗ hói: “Hai người có gặp một đứa bé không? Khoảng năm tuổi, tên gọi Ni Mã, là con của Na Tang.” – Cô vừa nói vừa nhìn về phía gã thanh niên cầm đầu đám người Tạng đang bao vây họ, tỏ vẻ Na Tang chính là gã.

Lưu Nghiễn: “…”

Lưu Nghiễn hơi do dự, Trương Dân ép thấp giọng rằng: “Không được nói dối, hậu quả nghiêm trọng lắm đó.”

Lưu Nghiễn liền đáp: “Tôi không gặp, thằng bé mất tích à?”

Lạp Mỗ nói: “Bị mấy kẻ cùng phe các người bắt đi.”

Lưu Nghiễn: “Nếu cô đã biết tiếng Hoa, thì sao không phân biệt rõ ai cùng phe với ai chứ?”

Lạp Mỗ chau mày, Lưu Nghiễn tiếp: “Ở đây vẫn còn những người khác hả? Chúng tôi chẳng can hệ gì tới kẻ địch của mấy người hết, cô đang sỉ nhục tôi đấy, hãy xin lỗi đi.”

Lạp Mỗ đưa tay làm động tác, nhẹ khom lưng, tiếp lời: “Tôi xin lỗi, nhưng hiện tại chúng tôi không thể hoàn toàn tin tưởng các anh, bởi lần trước cũng như thế, thành ra phát sinh… một chuyện rất nghiêm trọng. Anh phải chứng minh những lời mình nói là thật trước đã.”

Trương Dân lấy từ trong túi áo một tờ giấy chứng nhận, bảo: “Chúng tôi là lính đặc chủng của Quốc gia, thuộc phân đội K3 của Hải quân Lục chiến, đây là giấy chứng nhận.”

Lưu Nghiễn đón giấy chứng nhận rồi bước lên đưa cho Lạp Mỗ, cô ta nương ánh lửa nhìn qua một lượt, Lưu Nghiễn hỏi: “Trước chúng tôi đã có đội lính nào từng đến đây chưa? Chúng tôi đang tìm một đội tình nguyện viên khác.”

Lạp Mỗ đáp: “Không thấy.”

Lưu Nghiễn lại hỏi: “Không có ai tới Đạo Thành sao? Cỡ mười, hai mươi người, hoặc là đội năm người.”

Lạp Mỗ nói: “Tôi cũng không rõ, nhưng chưa từng phát hiện người nào cả.”

Trương Dân kinh ngạc: “Sao thế được, Tổng bộ nói rằng đội tình nguyện viên đã xuất phát cách đây một tháng, chắc chắn phải tới nơi rồi chứ.”

Lưu Nghiễn tiếp: “Họ cử đi bao nhiêu người?”

Trương Dân lắc đầu: “Không đề cập tới.”

Sự việc đang lâm vào hoàn cảnh cực kỳ phức tạp, Lạp Mỗ giải thích những chuyện đã xảy ra cho Lưu Nghiễn và Trương Dân nghe. Khi đại dịch zombie bùng phát vào năm ngoái, có một nhóm người chạy nạn mang theo súng đạn và vật tư dự trữ trốn vào Tây Tạng.

Dân bản địa sẵn lòng tiếp đón họ, nên càng ngày càng có nhiều người tìm đến Đạo Thành và xây dựng một cứ điểm lẩn trốn zombie ngay tại đây. Nhưng rồi du khách và dân tộc Tạng bắt đầu nảy sinh xung đột, diễn ra những trận chiến sống mái với nhau.

Lưu Nghiễn nghe mà kinh hãi không thôi: “Mấy người… không nghe được thông tin từ đài phát thanh à? Sao không chờ đội cứu viện đến?”

Lạp Mỗ nói: “Vì họ không tin tưởng Chính phủ.”

Trương Dân hỏi: “Thế còn mấy người? Cũng không tin Chính phủ luôn sao?”

Lạp Mỗ đáp: “Tôi sống cùng đồng bào Tây Tạng, họ đã từng bàn bạc nhiều lần, vẫn không muốn từ bỏ quê hương mình.”

Vài tháng sau, vùng đất tách biệt này đã hình thành hai phe phái, trải qua bao phen xung đột đổ máu, những người lưu vong bị đuổi khỏi Đạo Thành, bọn họ cất giữ rất nhiều súng ống, luôn cố chấp không chịu buông bỏ cứ điểm ở Đạo Thành.

Bởi thế Na Tang đứng ra tập kết dân cư bản địa ở Cam Tư, Khang Định và Đạo Thành được hơn một ngàn người, cùng chống lại dân lưu vong.

Đôi bên càng thêm tranh chấp giằng co không ngớt, dân lưu vong cướp đoạt vật tư, càn quét Đạo Thành, tích trữ tất thảy những gì ăn được. Dân Tây Tạng sau nhiều lần chiến đấu, cuối cùng tạm thời từ bỏ cứ điểm ở Đạo Thành, rút về khu bảo tồn thiên nhiên ở núi Gongga.

Dân lưu vong toan tính quay lại Đạo Thành, Na Tang lại cho người phục kích ở ngoài thành phố, dựa vào sự thông thuộc địa hình, cộng thêm số súng săn ít ỏi và đao Tây Tạng(8), họ tập trung tấn công người Hoa.

(8) Đao Tây Tạng:2942_P_1390863854886

Cứ mãi như thế, không phe nào chiếm được huyện Đạo Thành.

Trùng hợp làm sao, nơi Lưu Nghiễn và Trương Dân đang đứng, chính là chiến tuyến tranh chấp của đôi bên.

Đứa con trai “Ni Mã” của Na Tang hôm qua theo chân đội viện trợ tiếp tế, đem y phục trong nhà đến cho cha, nào ngờ dọc đường trời đổ tuyết lớn nên lạc đường giữa cao nguyên. Hiện giờ dân Tạng đang cử người tìm kiếm suốt đêm, chạy thẳng một mạch đến khu vực lân cận Đạo Thành, ở đó phát hiện quần áo chống lạnh của Na Tang, mà chẳng thấy bóng dáng thằng bé đâu.

Suy đoán duy nhất chính là, thằng bé đã bị dân lưu vong bắt đi làm con tin mất rồi.

.

.

.

End P1.