Lôi đài lần này đấu rất căng, Tôn Hữu Hữu rất mạnh, nhưng Tần Chiêu cũng không yếu, bầu không khí của trường thi thật sự là căng như dây đàn.
Bùi Ngạn ngồi ở dưới khán đài liên tục lau mồ hôi. Năm nay, Tần Chiêu là người có tiến bộ lớn nhất, năm ngoái anh đến đợt 2 của vòng đấu luân lưu là đã thua, mà năm nay là vào được tận vòng bán kết, vì thế nên ông không tránh được việc đặt nhiều kỳ vọng lên Tần Chiêu, hi vọng anh có thể thắng. Nếu như vòng này Tần Chiêu mà thắng thì trận chung kết chiều nay sẽ không sợ thua. Bởi vì trong quá trình huấn luyện, ông phát hiện ra được một điều rất thú vị. Đó chính là sự ăn ý cực nhạy và luật bù trừ thú vị giữa Tần Chiêu và Giang Ngộ Tuyết.
Nếu như ví Giang Ngộ Tuyết là skill tấn công thì Tần Chiêu chính là skill phòng thủ. Mỗi người một thế mạnh, nếu tách ra thì cũng không tính là yếu, nhưng mà chỉ khi kết hợp lại thì mới được xem là cường thế tuyệt đối, giống như là skill được up max level vậy, cực kỳ cực kỳ mạnh.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Bùi Ngạn không ngừng lau mồ hôi. Trận đấu dần đi đến hồi kết, và trong sự tò mò của mọi người, cuối cùng, Tần Chiêu đã chiến thắng với cú lội ngược dòng cực kỳ ngoạn mục. Cả khán phòng vang dội tiếng vỗ tay và tiếng hò hét, Bùi Ngạn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thi đấu xong, Tần Chiêu liền lập tức chạy đi tìm Giang Ngộ Tuyết. Giang Ngộ Tuyết cũng chẳng ở đâu xa, hắn đứng ngay phía sau cánh gà. Trong một đống người tóc đen, mái tóc trắng của hắn cực kỳ nổi bật, vừa nhìn là đã có thể lập tức nhận ra. Tần Chiêu cực kỳ vui vẻ, anh nhào đến trao cho hắn một cái ôm thật chặt, vui sướng nói, " Giang đại thần ơi, mình thắng rồi! Aaaaa! Mình thắng rồi! Vui quá! "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, vỗ vỗ đầu Tần Chiêu, " Cậu rất giỏi! Hôm nay đã vất vả rồi! "
" Hì hì. Buổi chiều còn một trận chiến cuối cùng nữa. Cùng nhau cố gắng nhé! "
" Ừm. " Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, xoa xoa tóc Tần Chiêu.
Buổi chiều, mọi người lại tiếp tục thi đấu. Trận đấu rất căng thẳng, và rất quyết liệt. Đối thủ của Tam Trung lần này là Thất Trung Đồng Thịnh. Ban đầu, thực lực giữa 2 bên khá cân bằng, nhưng mà càng về sau, khoảng cách càng được kéo ra rất rõ rệt, ưu thế nghiêng hẳn về phía Tam Trung. Và kết quả không ngoài dự đoán Tam Trung thắng.
Phần thưởng của đội thắng cuộc rất hậu hĩnh, ngoại trừ huy chương và tiền thưởng ra, tất cả 5 thành viên của đội tuyển đều giành được một suất tuyển thẳng của trường Đại học Giao Thông Thượng Hải, suất tuyển thẳng này mới là thứ có giá trị cao nhất.
Tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, vừa thi đấu xong liền kéo nhau đi ăn mừng. Địa điểm được lựa chọn là một nhà hàng nhỏ nằm gần trường học. Mọi người ăn uống rất hăng say, ăn no rồi liền kéo nhau đi dạo phố. Bọn họ đến đây cũng đã cả tuần hơn, nhưng tất cả thời gian đều dồn cả vào thi đấu, từ khi đặt chân đến đây thì chưa từng ra khỏi trường học và khách sạn, hôm nay đã thi đấu xong, chim cũng nên sổ lồng rồi.
Tần Chiêu và Giang Ngộ Tuyết cũng không ngoại lệ, hai người vui vẻ dắt nhau đi dạo phố. Ở gần khách sạn nơi họ đang ở có một con phố đi bộ khá sầm uất, mọi người đa số là tập trung vui chơi ở khu này. Đang đi thì bỗng ánh mắt của Giang Ngộ Tuyết bị một cửa hàng trang sức thu hút, hắn liền kéo Tần Chiêu đi vào.
Chủ của cửa tiệm là một cô gái xinh đẹp người Châu Âu với mái tóc vàng óng, xoăn xoăn gợn sóng và đôi mắt màu xanh lam. Tuy giao diện là người nước ngoài, nhưng cô nàng lại phát âm tiếng Trung cực kỳ chuẩn, vừa nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu đi vào, cô liền tươi cười chào đón, " Hoan nghênh quý khách, chúc quý khách có một buổi tối vui vẻ, không biết tôi có thể giúp được gì cho quý khách ạ? "
Tần Chiêu hơi giật mình, " Oa~ chị phát âm chuẩn ghê. "
Cô gái cười nói, " Bởi vì tôi đã định cư ở Trung Quốc từ năm 4 tuổi rồi, thế nên cũng không khác người bản địa là bao đâu. "
" À, ra là vậy. " Tần Chiêu gật gù.
" Tỷ tỷ, lấy cái đó cho tôi xem một chút đi. " Giang Ngộ Tuyết nói, vừa nói vừa chỉ tay lên sợi dây chuyền cầu kỳ màu xanh nước biển đang trưng bày trên kệ ở phía sau lưng cô gái.
Cô gái nghe vậy liền mỉm cười, " Được, các cậu đợi tôi một chút. ", nói rồi cô liền đi lấy dây chuyền xuống cho Giang Ngộ Tuyết xem.
Giang Ngộ Tuyết ngắm nghía một hồi, liền hỏi, " Tỷ tỷ, hỏi một chút nhé, đá đính trên này là đá gì thế? Nhìn qua thì thấy rất giống Tanzanite, nhưng nhìn kỹ thì lại không phải. "
" A, đây chỉ là thủy tinh bình thường thôi, không phải là đá quý gì đâu. Tôi đây chỉ là tiệm nhỏ, tệp khách hàng cũng đa số là các bạn học sinh và người có thu nhập bình dân, vì thế mới không sử dụng những nguyên liệu cao cấp như đá quý. Tôi thấy cậu hình như rất am hiểu về đá quý nhỉ? "
" Không tính là am hiểu, chỉ biết một chút bề mặt thôi. Cái này thủy tinh sao? Cũng không tồi nha, chế tác rất tinh xảo. Được rồi, tôi lấy nó, bao nhiêu tiền thế? "
" Cái này là hàng thủ công 100%, trừ những viên đá làm bằng thủy tinh ra thì tất cả còn lại đều là làm bằng bạc, vì thế nó khá đắt, giá 660* tệ. "
( 660 tệ là khoảng 2 triệu VNĐ đó >)
" A! Mình nhớ rồi! 3 ngôi sao là mạch nguồn của robot trên hành tinh Mekatopia, đúng chứ? "
" Ừm. Chi tiết này tuy không giống trong truyện, nhưng mà đây là chi tiết mà mình thích nhất luôn. "
( ba ngôi sao mạch nguồn là cái này nè.)
" Ây dô ~ có nhiều cái cậu nhớ còn rõ hơn cả mình nhỉ. "
Tần Chiêu khẽ cười, " Thật ra thì trí nhớ của mình cũng chẳng tốt đến như vậy đâu. Chỉ là đây là bộ phim đầu tiên mà mình cùng xem với cậu, vì vậy mình mới đặc biệt ghi nhớ. "
Đúng vậy, sở dĩ anh nhớ kỹ đến như vậy là vì đây là bộ phim mà anh lần đầu cùng Giang Ngộ Tuyết xem phim. Đây là bộ phim mà Giang Ngộ Tuyết đã xem trên máy bay ngày đưa anh về Thượng Hải. Bất quá lúc đó hắn xem phim gốc bằng tiếng Nhật, anh căn bản là không thể nghe hiểu được cái gì cả.
Sau đó, khi hắn biết được chuyện ngày hôm đó anh không hiểu được nội dung phim, liền dẫn anh vào rạp xem hẳn bản lồng tiếng Trung luôn. Tất nhiên, không phải là rạp chiếu phim thương mại, mà là rạp chiếu phim tư nhân nằm ngay trong nhà của Giang Ngộ Tuyết. Bất quá mà, dù là xem ở rạp phim tư nhân thì cảm giác cũng không khác khi ngồi ở rạp chiếu phim thương mại bình thường là mấy, có chăng cũng chỉ là ghế ngồi rộng rãi hơn và xung quanh không có người mà thôi.
Và đó cũng là lần đầu tiên anh trải nghiệm được cảm giác bị cuốn vào thế giới của phim ảnh. Ngồi ở trong rạp lớn, màn hình to bằng cả bức tường, dàn loa cực khủng, âm thanh tựa như là phát ra từ tứ phía, mỗi khi nhạc lên cao trào là cảm giác như cả mặt đất liền rung chuyển nhè nhẹ ở dưới chân. Cảm giác đó thật sự rất khó tả, nó khác hoàn toàn với việc xem phim trên tivi hay điện thoại. Ngồi ở trong rạp, anh dường như có thể cảm nhận được toàn bộ những gì tinh túy nhất của bộ phim, từ thính giác, thị giác đến cả xúc giác và cả cảm xúc từ trong sâu thẳm trái tim, tất cả mọi giác quan đều bị đánh thức và dẫn dắt anh bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Cho đến tận bây giờ, mỗi lần hồi tưởng lại cảm xúc của đêm hôm đó, anh vẫn không khỏi nổi da gà. Và cũng nhờ vậy mà anh đã hiểu được vì sao Giang Ngộ Tuyết lại thích đắm mình vào trong những thế giới ảo đó đến như vậy. Có lẽ chính là vì nó quá thú vị, quá cuốn hút.
Đợi chị chủ tiệm gói xong món quà, Giang Ngộ Tuyết cầm lấy rồi cùng Tần Chiêu rời đi. Hai người lại tiếp tục đi dạo phố. Phố đi bộ luôn có một thứ đặc sản mà không bao giờ thiếu, đó chính là những nhóm người biểu diễn trên đường phố. Các vài đoạn là nhìn thấy một nhóm nhảy hip hop, các một đoạn nữa lại thấy một nhóm múa dân gian, và có cả nghệ sĩ guitar, nghệ sĩ kéo violin, rồi có cả ca sĩ nữa. Nói chung là rất nhộn nhịp.
Trong vô vàn những màn trình diễn đặc sắc ở trên đường phố, Tần Chiêu bỗng bị thu hút bởi một giọng hát của một nam ca sĩ trẻ. À không, nói đúng hơn thì thứ thu hút anh chính là bài hát mà ca sĩ đó đang hát.
Phong nguyệt vô can, ta đề tựa chờ người trở về
Bút mực đã ngưng, bờ biển bên kia ngàn sóng trập trùng
Chữ tình khó giải, đặt bút thế nào cũng đều không đúng
Mà ta chỉ thiếu nàng một đời thấu hiểu
Câu " chữ tình khó giải, đặt bút thế nào cũng đều không đúng " đã phần nào đâm trúng tâm trạng của Tần Chiêu lúc này. Anh lén lút đưa mắt nhìn sang Giang Ngộ Tuyết. Anh thích hắn là thật, nhưng mà không dám thổ lộ với hắn cũng là thật. Có lúc anh điên cuồng muốn cho hắn biết hết tất cả mọi tâm tư của anh, nhưng lại có lúc anh rất sợ hắn biết được và sẽ ghét bỏ anh. Anh luôn cảm thấy rằng, dù có làm thế nào thì cũng không đúng. Chữ tình này quả thực là rất khó để lý giải thành lời.
Bỗng, Giang Ngộ Tuyết bất ngờ quay sang và bắt gặp ánh mắt của Tần Chiêu. Tần Chiêu theo phản ứng tự nhiên mà quay mặt đi, né tránh ánh mắt của Giang Ngộ Tuyết. Giang Ngộ Tuyết cũng không để ý điều đó, hắn khoác vai của Tần Chiêu và nói, " Chiêu à, cậu có biết bài hát này tên là gì không? "
Tần Chiêu lắc đầu, " Biết mới lạ. Nghe giai điệu này, có vẻ như là đã rất cũ rồi, không phải là âm nhạc có từ niên đại của chúng ta. "
" Ừm. Bài hát này là từ cái thời lão cha còn trẻ cơ. Nhưng mà mình biết nó, nó tên là Lan Đình Tự, là bài hát của Châu Kiệt Luân. Thực tế thì đến tận bây giờ, lão cha vẫn thỉnh thoảng nghe đi nghe lại mấy bài này, mình còn nghe nói là ông ấy từng là fan của Châu Kiệt Luân đấy. "
" Ồ? Ra là thế. Chậc, nhạc xưa nghe hay thật nhỉ. Ca từ rất sâu sắc, cảm giác có thể chạm được đến cả linh hồn luôn vậy, không giống như mấy bài hát ở trên mạng, tuy rằng nghe thì bắt tai thật đấy, nhưng mà ca từ thì không nuốt nổi. "
" Haha, kệ đi, người ta bây giờ thích thế mà. "
" Nè, hay là cậu cũng hát một đoạn cho mình nghe đi. Chính là đoạn hí khúc đấy. Mình cũng rất lâu rồi không nghe cậu hát hí. "
Giang Ngộ Tuyết nhăn mặt lắc đầu. Lúc nhỏ, mỗi khi đến hè là hắn lại về nhà ông nội chơi. Ông nội hắn là một người cực kỳ yêu Kinh Kịch, mỗi ngày đều sẽ nghe ít nhất một vài vở kịch, thỉnh thoảng ông còn đến tận sân khấu để nghe, mà chỉ cần có Giang Ngộ Tuyết hay là con cháu ở đó là ông đều túm đầu cả đám đi cùng ông. Thế nên, chính vì vậy nên Giang Ngộ Tuyết đối với việc hát hí cũng có chút ấn tượng, đôi lúc còn bắt chước hát được vài câu. Nhưng điều đó không đồng nghĩa là hắn hát hay và thích hát. Chỉ là hồi trước, khi biết được là Tần Chiêu bị trầm cảm do bị hành hạ trong thời gian dài, hắn liền vì muốn chọc cho Tần Chiêu vui nên bày đủ mọi trò, hết dẫn anh đi chơi, đi xem phim rồi thì đem cả bản thân ra làm trò vui cho anh xem, mà một trong số những trò mèo mà hắn bày ra, anh hứng thú nhất chính là việc hắn hát hí. Lúc nhỏ, chất giọng của hắn rất cao, hí câu nào là tròn câu đó, đôi lúc còn được ông nội khen hay nữa. Vì vậy, Tần Chiêu thích nghe cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng mà bây giờ hắn đã vỡ giọng rồi, hát cũng không còn nghe hay nữa, hơn nữa hắn không có luyện tập bài bản, thế nên càng lớn giọng hát càng trở nên khó nghe. Hai năm trở lại đây thì đã hoàn toàn không còn hát nữa.
Tần Chiêu thấy hắn từ chối thì cũng không ép hắn. Dù sao thì anh cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi, không nhất thiết là bắt hắn phải hát.
Hai người vui vẻ đứng xem ca nhạc. Sau một vài ca khúc nhẹ nhàng trầm lắng thì âm nhạc sôi động bỗng vang lên, anh chàng ca sĩ kia còn kéo một vài vị khán giả vào cùng nhau hát. Giang Ngộ Tuyết ngờ được là bản thân cũng bị kéo vào trong luôn, hắn không thích lắm, nhưng bây giờ mà quay đầu bỏ đi thì rất mất lịch sự, liền đứng lại vỗ tay góp vui một chút. Những khán giả ở xung quanh có một số người nhận ra Giang Ngộ Tuyết, liền hô to tên của hắn.
Khi bài hát kết thúc, hắn vốn muốn trốn cho nhanh nhưng lại bị một fan nữ gọi giật lại, " Samoyed! Cậu cũng hát một bài đi. Bọn tôi muốn nghe cậu hát. "
" A? Tôi.... Tôi không biết hát, hát cũng không hay.... "
" Không sao đâu! Bọn tôi không chê đâu! "
Một vài cô gái khác cũng nhao nhao lên, " Đúng đó đúng đó, soái ca, bọn tôi chỉ nhìn mặt, không nhìn giọng đâu. "
Giang Ngộ Tuyết muốn độn thổ, muốn chạy trốn lắm rồi mà đến Tần Chiêu cũng muốn hắn hát. Anh nắm áo hắn khẽ lay lay, cười nói, " Hát một bài đi mà. Mọi người đều vui vẻ, cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu. Cùng lắm thì lúc trở về mình thuê người chỉnh âm cho cậu. "
Giang Ngộ Tuyết thở dài, được rồi, hắn thua rồi. Hắn quay trở lại sân khấu, miễn cưỡng cầm micro và nói, " Tôi nói trước rồi đấy nhé, tôi hát không hay, lát nữa về nhà mà mất ngủ thì đừng mắng tôi đấy nhé! "
" Không đâu! " Các cô gái trả lời chắc nịch.
Giang Ngộ Tuyết tiếp tục nói, " Được rồi, tôi hát một bài tặng cho mọi người, cũng là tặng cho một người bạn rất quan trọng của tôi. Vừa nãy cậu ấy nói muốn nghe tôi hát Lan Đình Tự, nhưng mà tôi cảm thấy có bài hát này thích hợp để tặng cho cậu ấy hơn. Tôi không nói, mọi người cứ nghe rồi sẽ biết. Nếu như có ai biết hát, thì hát cùng tôi nhé! "
" Được! " Các cô gái thi nhau hò hét.
Nhưng rất nhanh, tiếng hò hét của các cô gái đã bị tiếng Piano nhẹ nhàng và ấm áp lấn át. Tiếp đó là tiếng hát của Giang Ngộ Tuyết vang lên.
Hittsumewa ai.
(Ngôi sao thứ nhất là tình yêu)
Anata to watashi wahitotsu
( Là tình yêu giữa tớ và cậu.)
Futatsu meni negai
(Ngôi sao thứ hai là nguyện vọng.)
Anata wa anata watashi wa watashi
( Cậu là cậu và tớ là tớ.)
Mittsu meni omou
( Ngôi sao thứ ba là điều tớ muốn)
Anata wa naani
( Cậu là gì?)
Watashi wa naani
(và tớ là gì?)
Hittsumewa ai.
(Ngôi sao thứ nhất là tình yêu)
Anata to watashi wahitotsu
( Là tình yêu giữa tớ và cậu.)
Futatsu meni negai
(Ngôi sao thứ hai là nguyện vọng.)
Anata wa anata watashi wa watashi
( Cậu là cậu và tớ là tớ.)
Mittsu meni omou
( Ngôi sao thứ ba là điều tớ muốn)
Anata wa naani
( Cậu là gì?)
watashi wa naani
(và tớ là gì?)
*Mittsu meni omou
( Ngôi sao thứ ba là điều tớ muốn)
Anata wa watashi
( Cậu là tớ.)
watashi wa anata.
( Và tớ là cậu.)*
(*: Khúc này nó nằm ở cuối phim, lúc Nobita ngồi trong lớp học và nhìn thấy Riruru và Pippo trong hình dạng thiên thần á..... Nói đến đây thì ai là fan của Mon ú chắc là cũng biết đây là bài gì rùi đúng hông. 😁 là bài Amu to Emu no uta, hay còn gọi là Pippo Song đó.)
Trên thực tế, giọng hát của Giang Ngộ Tuyết không quá khó nghe, nhưng cũng không thực sự xuất sắc, nói chung là nghe được, không đến nỗi như giọng hát Jaian. Vì thế, hắn thành công nhận được một tràng pháo tay lớn đến từ fan hâm mộ lẫn người qua đường.
Hát xong, hắn liền trả sân khấu lại cho ban nhạc, bản thân thì đứng qua một bên và trò chuyện với fan.
" Samoyed, cậu ở bên ngoài đẹp ghê, so với trên mạng không khác biệt là mấy luôn. "
" Đúng đó. Hát cũng hay, nè, sau này cậu có dự định đi làm ca sĩ không? "
Giang Ngộ Tuyết lắc đầu, " Không đâu. Tôi không thích hát hò cho lắm. "
" Ò~ Mà nè, sao gần đây chẳng thấy cậu có hoạt động gì hết vậy? "
" Đúng đó, video mới không đăng, show thời trang hay quảng cáo cũng không có, cảm giác như là sắp giải nghệ đến nơi rồi vậy. "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Cũng có thể nói là như vậy. Năm nay tôi cũng lên lớp 11 rồi mà, vì thế tôi muốn tập trung học tập hơn, phải thi Cao Khảo, phải đỗ đại học. Dù sao thì cũng phải học hành cho đến nơi đến chốn chứ, phải không? "
Các cô gái gật gù, " Ò~ đúng vậy, đúng vậy. Chuyện học tập là không thể đùa giỡn được, phải nghiêm túc. "
" Không sao, cậu cứ tập trung học tập đi, sau này đợi cậu thi xong rồi thì quay lại tiếp tục ra video cho bọn tôi xem nhé. Bọn tôi thích cậu lắm đấy. "
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, " Được, cảm ơn mọi người. Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, bạn của tôi đang đợi tôi kìa. "
" Ò~ " Các cô gái rất tiếc nuối, nhưng vẫn phải thả cho hắn đi.
Giang Ngộ Tuyết chạy tới chỗ Tần Chiêu, khoác tay anh, vui vẻ nói, " Đi, về thôi. "
" Nói chuyện xong rồi hả? " Tần Chiêu khẽ nhướng mi.
" Ừm. "
" Ây da, đẹp trai và nổi tiếng đúng là tốt nha. Con gái cứ nhắm vào cậu mà bu lại thôi. "
" Sao thế? Cậu ghen rồi sao? "
" Mình nào dám chứ~ " Tần Chiêu bày ra bộ mặt ghét bỏ. Nhưng mà trong nội tâm thì đúng thật là đang ghen. Anh không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác ghen tị, nhưng mà cứ nhìn thấy các cô gái nhìn hắn bằng ánh mắt sáng rực là anh lại cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Anh biết rõ rằng bản thân không có tư cách để ghen, nhưng vẫn nhịn không được mà cảm thấy ghen tị. Có lẽ.... anh ghen tị với bọn họ là vì bọn họ có thể đường đường chính chính theo đuổi hắn.
Giang Ngộ Tuyết phì cười, đưa tay xoa xoa đầu Tần Chiêu, " Được rồi, đừng để ý nhiều đến thế. Bọn họ chỉ là fan của mình thôi, cậu mới là người quan trọng nhất của mình. "
Người quan trọng nhất..... Bàn tay giấu trong túi áo của Tần Chiêu âm thầm siết chặt lại. Hôm nay, hắn đã 2 lần liên tiếp khẳng định rằng anh là người quan trọng của hắn. Hắn đây là đang có ý gì?
" Giang Ngộ Tuyết. "
" Hửm? "
" Ở trong lòng cậu, mình rốt cuộc là có địa vị như thế nào? "
" Cậu á? Cậu thì chỉ xếp sau gia đình mình và bản thân mình thôi. Nói như thế nào nhỉ.... Trong lòng mình, cậu là một người bạn rất quan trọng, quan trọng đến mức mà cuộc sống của mình không thể thiếu cậu. "
" Tại sao? "
" Bởi vì ở trên người cậu, mình tìm thấy được cảm giác tâm hồn đồng điệu mà mình không thể tìm thấy được ở bất kì người bạn nào khác. Vì thế cậu đối với mình rất quan trọng. " Giang Ngộ Tuyết ở trong lòng lại âm thầm bổ sung thêm một câu: cho dù sau này hắn và anh có thể thành đôi hay không thì điều này cũng vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, trừ khi sự đồng điệu và thấu hiểu ấy biến mất.
Tần Chiêu nghe mà có chút không hiểu. Anh không thể hiểu được cái gì gọi là tâm hồn đồng điệu, càng không hiểu được điều ấy xuất phát từ đâu. Khái niệm này đối với anh vẫn còn quá mơ hồ. Nhưng mà anh vẫn rất vui vì Giang Ngộ Tuyết đã khẳng định anh là người bạn quan trọng đối với hắn. Như thế thôi là anh đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Chí ít thì anh có thể vin vào thân phận này để ở gần hắn lâu hơn một chút.