Nước miếng đều bị nuốt đi xuống, có chút còn theo lỗ mũi chảy ra. Tô Tinh thiếu chút nữa bị cô gái kia lớn mật lên tiếng làm sặc chết.
Chậm đã, chậm đã, Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu Lâm Xung? Hắn không nghe sai chứ?
"Ngươi lặp lại lần nữa?" Một hồi lâu Tô Tinh hồi tỉnh.
"Từ hôm nay ta là nữ nhân của ngươi."
Nét mặt Lâm Xung trở nên hồng hào e thẹn. Nàng dồn tất cả những xấu hổ tức tối đọc nhấn rõ từng chữ, nếu không phải ngại thì lúc này nàng rất muốn chém nam nhân giả bộ vô tội trước mắt kia thành hai nửa.
Tô Tinh vội phân trần.
"Không phải, câu phía trước. Lâm Xung?"
"Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu Lâm Xung đúng là tại hạ."
Lâm Xung trầm giọng, thu hồi cương thương khuôn mặt cũng trở lại trạng thái bình thường
Tô Tinh đưa tay sờ sờ cổ họng ánh mắt trông rất cổ quái nhìn chằm chằm cô gái
"Có đúng không? Ta cũng có mấy chiến hữu rất thích xem bộ này."
"Thiếu chủ ngươi đang nói cái gì?"
Lâm Xung chau mày, vị thiếu chủ trước mắt có phải là có bệnh thần kinh, hơi ngu ngốc một chút? Nghe được đại danh của nàng sao lại có thể thờ ơ.
"Lần này ta có thể được lời rồi, nếu ngươi thật là Thiên Hùng Tinh Báo Tử Đầu Lâm Xung, ta không nhìn ngươi không một mảnh vải tức là ta đã phụ công ông trời, vả lại lương tâm ta cũng không ngại đâu." Tô Tinh giật mình.
Tô Tinh cười hắc hắc, nhìn kỹ cô gái trước mắt: "Đôi hàng mi giống như lá liễu, đôi mắt đẹp giống như sao băng, đồng tử phân minh ánh lên những lung linh, tư thế thì oai hùng, bừng bừng phấn chấn, nếu đặt ở thời cổ đại thật sự đây là một cân quắc đại tướng."
"Thiếu chủ, còn điều gì cần hỏi mời cứ nói!" Lâm Xung mặt vẫn lạnh như băng nói.
Thấy nàng không có một chút ý tứ gì gọi là nói giỡn. Nụ cười dần dần biến mất, Tô Tinh hỏi:
"Đây là địa phương nào? Có phải là ở cao nguyên Mông Cổ?"
"Cao Nguyên Thanh Dã thuộc Thiên Thừa Quốc!" Lâm Xung mặt vẫn lạnh như tiền trả lời mà không một chút gì thay đổi.
Cao nguyên Thanh Dã? Nước Thừa Thiên? Hai cái tên này có ngược dòng lịch sử cũng chưa bao giờ nghe qua, Tô Tinh đáy lòng có chút linh cảm không lành, hắn nghĩ ngợi rồi nói:"Năm?"
"Năm Tinh Kiến thứ 975!"
Niên đại quỷ quái nào?
"Thế giới nào?" Tô Tinh thống khổ ngồi ôm đầu.
"Lương Sơn đại lục!" Dừng một chút, Lâm Xung nhịn không được một tiếng cười lạnh: "Thiếu chủ hỏi cái này loại nhất tuổi tiểu hài tử đều biết đến vật gì, cảm thấy tại hạ thực ngây thơ sao?"
Tô Tinh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rõ ràng là ban ngày, lại có thể nhìn thấy cả trăm ngôi sao lấp lánh, ở xa hơn thậm chí còn nhìn thấy có một cột đá thẳng trong biển mây, giống như cột chống trời bình thường, đó là thế giới trước kia, thế giới này tuyệt đối không có khả năng xuất hiện phong cảnh như thế.
Xuyên qua không gian?
Trước kia, Tô Tinh có nghe bàn bè nói vui nhưng tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi có một ngày chính mình cũng sẽ gặp gỡ hoàn cảnh này.
"Lâm Xung còn không biết thiếu chủ tên gọi là gì?" Lâm Xung lên tiếng hỏi.
"Cứ gọi ta là Tô Tinh được rồi, thiếu chủ cái gì chứ, tuy rằng ta rất có hứng thú, nhưng nghe rất phong kiến thực sự rất không tốt, ta dù sao cũng chỉ là một đảng viên thôi. Ha ha."
"Tuy nói Lâm Xung không thích gọi thiếu chủ nhưng nếu đã chấp bút ký vào Đấu Tinh khế ước thì phải tuân theo." Lâm Xung lúc này thực không tình nguyện nói.
"Đấu Tinh khế ước là cái gì?"
Tô Tinh mắt trợn trắng: "Chiến tranh giữa các vì sao?"
Giọng Lâm Xung trầm xuống, nói: " Ý thiếu chủ muốn nói cho tại hạ là ngay cả Hàng Tinh giả, Đấu Tinh; thiếu chủ cũng không biết đường đi?"
Tô Tinh mở ra hai tay nhún nhún vai — Đúng như Lâm Xung sở liệu.
Lâm Xung mím chặt môi nghiến chặt răng mạnh đến mức muốn chảy máu. Nàng, Thiên Hùng tinh Lâm Xung, rốt cuộc là như thế nào lại bị một nam nhân hoàn toàn không biết gì cả, đây khác nào một bi kịch.
Cảm giác như nam nhân này có thể không hiểu được tình cảnh của mình hiện tại. Lâm Xung lại cố giải thích:
"Đấu Tinh" vốn là một sự kiện Lương Sơn đại lục. Sau mỗi 108 năm bầu trời sẽ dâng lên đúng 108 ngôi sao sáng nhất, cùng với 108 ngôi sao ấy còn có thêm 108 ngôi sao thiếu nữ, tất cả các nàng có được vũ lực cùng pháp lực mạnh nhất.
Tất cả các Tinh thiếu nữ (gọi là Tinh Tướng) sẽ cùng với 1 người nam nhân có tinh lực (gọi là Tinh Giả) ký kết Đấu Tinh khế ước, các Tinh tướng sẽ tôn sung Tinh giả đó là thiếu chủ, cả đời theo chủ nhân, lúc đó Tinh giả ký hết khế ước được gọi là Hàng Tinh giả
"Khi Tinh giả cùng Tinh tướng ký kết khế ước,thì người chiến thắng cuối cùng của Hàng Tinh giả sẽ là Nữ Lương Sơn địa phương."
"Ký kết Đấu Tinh khế ước để làm gì?" - Tô Tinh hỏi lại.
"Tất nhiên là để chiến đấu."
"Vậy chiến đấu lại là vì cái gì?"
"Đương nhiên là vì dã tâm."
Truyền thuyết đương nhiên không chỉ dừng ở đó, Tinh thiếu nữ là Tinh tướng hay thiếu chủ cuối cùng dựng dục sinh ra người kế thừa thì lúc đó Nữ Lương Sơn sẽ gặp và ban thưởng cho người có thể theo đuổi hết sứ mạng.
"Kia là Nữ Lương Sơn." - Lâm Xung chỉ vào cột đá từ trên trời cắm xuống như là cột chống trời.
"Nhưng mà ta vì cái gì nhất định phải thực hiện giống như trong tiểu thuyết? Đặt ra những sứ mạng bắt buộc phải theo đuổi để nguy hại đến tính mạng?"
Tô Tinh mím môi chau mày nói.
Lâm Xung sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nhưng Lâm Xung cũng không dám thừa nhận với nam nhân ngu ngốc (nàng nghĩ vậy) đang đứng trước mắt mình rằng mình lại quá nông cạn. Vấn đề nan giải. Nàng trừng mắt nhìn liếc một cái: "Chỉ cần là mọi người có ý chí. Thiếu chủ chẳng lẽ không có mong muốn gì đó sao?"
Tô Tinh có chút hiểu ra: "Xem ra ta cũng vậy, là người rất bình thường."
Tại nơi này, không thể trở thành Nữ Lương Sơn, nhưng có lẽ trở về với thế giới thực tại cũng là một loại mong muốn?
***
Bấy giờ tại thành Thanh Dã
Trong phủ Thành chủ vang lên tiếng kêu rên khàn cả giọng, cho dù ở ngay ngoài phủ dân chúng cũng có thể nghe thấy. xem tại doctruyen.me
"Ta nhất định phải giết nha đầu thúi kia, ta muốn nàng trở thành nô lệ của ta. Nàng phải chết."
Nằm ở trên giường, gã thanh niên gào khản cả tiếng. Hắn chính là người đã bị Lâm Xung hoạn, thiếu chủ Thanh Dã Thành.
Lúc này, mẫu thân của hắn nước mắt tuôn ra như mưa, không ngừng an ủi con: "Minh nhi, đừng lo lắng, mẫu thân nhất định sẽ làm chủ cho con."
Người đàn ông đứng bên cạnh chủ lại không đồng ý: "Gieo gió gặt bảo! Ta đã nói rồi, khối "Hàn Vân Băng Phách" kia tuyệt đối không phải là thường, ngươi không nên đuổi theo, những người hàng sát tinh này có thể tùy tiện hàng phục sao?"
Người đàn bà quay đầu oán giận nói: "Lão gia, ngươi nói gì vậy, Minh nhi đã bị nữ yêu tinh ngoan độc kia đánh tới mức tuyệt hậu, thân là chủ thành đứng đầu, người còn nói giúp cho nữ yêu tinh kia sao?."
"Phụ thân, hãy giúp con tìm lại công lý." Ngụy Thanh Minh khóc rống nước mắt lưng tròng.
"Nghe nói cùng Tinh Tướng ký Đấu Tinh khế ước có thể cải tử hồi sinh. Vì hương khói của Ngụy gia, lão gia nhất định sẽ đem sát tinh kia trở về." Người đàn bà khóc kể.
"Càn quấy" Người dàn ông vô tình trách mắng: "Đó là Thiên Hùng tinh Lâm Xung, Thanh Dã thành như thế nào mà khiêu chiến với người ta?."
"Con ta số khổ mà." Nữ nhân thấy vậy, kêu khóc vang trời đất.
"Đại nhân, ngoài cửa có một gã tự xưng Tuân Hoặc Hàng Tinh Giả cầu kiến!" Một tên nha dịch bên ngoài vào bẩm báo.
Người đàn bà vừa nghe thì vội vàng ngừng khóc nói: "Lão gia..."
Thành chủ thế nào lại không hiểu ý từ của vợ mình, hừ hừ cười: "Hàng Tinh giả tới thật đúng là thời điểm!"
***
Tại sảnh đường.
Một gã thanh niên trẻ khoảng 23 tuổi đang ngồi ở trên chiếc ghế thượng phẩm trà, gã này mặt trắng như ngọc, tuấn tú lịch sự, vận một bộ quần áo màu xanh. Theo hầu có một cô gái mặc một bộ áo dài dáng người thon thả, thoạt nhìn rất nổi bật có vẻ như là một người rất phi phàm.
Thanh Dã thành chủ càng để ý là người nữ tử trẻ tuổi bên cạnh.
Một người có ánh mắt rất sáng, ánh mắt đều là huyết tinh chu sắc, liếc qua Thanh Dã thành chủ bỗng có một chút lo sợ.
"Tuân công tử giá lâm bản phủ không biết có chuyện gì?" Thanh Dã thành chủ cung kính nói.
Tuân Hoặc thản nhiên nhìn thoáng qua, buông trà nói: "Nghe nói quý phủ có một vật hiếm thấy là "Hàn Vân Băng Phách", nói đến cũng khéo, tại hạ vừa lúc cần dùng, mới tìm đến nhờ thành chủ, tại hạ muốn mua lại."
Thanh Dã thành chủ cười khổ."Chỉ sợ công tử phải thất vọng."
"Không muốn bán sao?" Cô gái theo hầu đập tay xuống bàn, trong lời nói mang theo một tia đe dọa. Cái đập tay đó khiến cho cái bàn bị nứt vài khe nhỏ.
Tuân Hoặc phất tay. Nha đầu theo hầu lập tức dừng lại ngồi yên tại chỗ tiếp tục theo dõi câu chuyện.
Ngụy Thành chủ bộ dạng vô cùng đau đớn phân bua: "Thật sự là không dám giấu diếm, trước đó không lâu có một gã đã đến đoạt "Hàn Vân Băng Phách" đem đi, khuyển tử mang theo một đội nhân mã đi đoạt lại, cũng không nghĩ đó là Tinh Tướng, chẳng những toàn bộ đội nhân mã kia thiệt mạng, khuyển tử cũng bị Tinh Tướng kia đánh trọng thương cũng may vận mệnh chưa tàn nên mới thoát trở về."
Tuân Hoặc liếc sang phía cô gái khẽ gật đầu.Cô gái liền dùng thần thức tìm tòi, đảo mắt qua nội thất trong phủ, bất nhã cười ha hả."Thật đúng là thái giám...!"
"Cũng biết kia là Tinh Thiếu nữ?" Tuân Hoặc nhấp chén trà vẫn giữ khẩu khí lạnh nhạt.
"Một chút sai lầm đã khiến mấy chục binh sĩ bỏ mạng một chút phiến giáp cũng không còn, nào biết đâu rằng." Thành chủ thở dài.
Gặp Tuân Hoặc, Ngụy Thành chủ liền nghĩ ra một âm mưu lập tức thay đổi khẩn cầu nói: "Nếu công tử nguyện ý vì khuyển tử báo thù, Thanh Dã thành ghi khắc đại ân." Nói xong hai tay nắm quyền hạ một ánh mắt.
Bên ngoài một gã quan binh mang đến một thùng, bên trong liếc mắt đã thấy, ước chừng có một trăm lượng hoàng kim cùng một chút trang sức quý hiếm.
"Vừa lúc ta muốn đi đòi lại khối băng phách kia, tại hạ sẽ giúp đại nhân đem nàng ta trở về ký kết khế ước." Tuân Hoặc vừa nói khóe miệng vừa mỉm cười.
"Khuyển tử vô năng không đảm đương nổi việc hàng Tinh giả, mọi việc giao cho công tử xử trí thì tốt rồi". Thành chủ sợ hãi xua tay, hắn cũng không ngốc, Tinh Tướng trong "Đấu Tinh" đều vì các thiếu chủ mà tự chém giết, người nào Hàng Tinh giả dại dột đem mối thù đến cho Tinh Tướng chính là gây thù chuốc oán, huống chi đó là Báo Tử Đầu Lâm Xung, cũng không biết hắn có thể thu phục hay không.
"Tại hạ nguyện ý phái binh mã dẫn thiết kỵ hiệp trợ các hạ."
"Không cần, cho ta một con tuấn mã là được rồi, nhiều người lắm lại vướng bận." Tuân Hoặc bĩu môi, hắn vung tay lên, cái hòm tiền vàng đã biến mất.
"Ta lập tức cho người đi cùng, phải nhanh lên. Cấp cho Tuân công tử đây một con bảo mã nhanh nhất!" Thành chủ quát lớn.