100 Ngày Làm Vợ Hờ!!

Chương 27: Tình mẫu tử!




Rời khỏi phòng thẩm vấn, Mộc Như Lan tâm trạng vô cùng thoải mái, đưa mắt tìm Nhược Trúc Anh. Chính Trúc Anh bảo chờ cô bên ngoài, sao bây giờ chạy đâu mất rồi. Có chút hơi ngỡ ngàng, liền văng vẳng bên tai tiếng củaTrúc Anh.

" A Tiểu Lan, cậu ra rồi à? "

Thấy Trúc Anh chạy đến, trên tay cô là một chai Ô Long, Trúc Anh ép chai nước vào tay cô: " Nào, có khát không? Diệp Thế Phàm có làm khó cậu không? "

" Bảo chờ tớ mà chạy đi mất thế? "

" Đi mua nước cho Tiểu Lan đó, sợ cậu thẩm vấn xong khát đó nha. "

Mộc Như Lan nhìn gương mặt cười rạng rỡ như thái dương của Trúc Anh, khẽ cười một tiếng nhận lấy chai nước của cô.

" Cảm ơn cậu. "

" Này, chiều nay mình có hẹn, cậu tự đi về nhé? "

" Được mà, cậu đi đi. "

" Mình đi trước nhẹ, hẹn hặp lại sau. " Nói rồi Trúc Anh rời đi giữa đám đông tấp nập.

Mộc Như Lan nghĩ lại việc cô được nhận vẫn có chút không hợp lí cho lắm, phải là quá sức không hợp lí rồi, ngoài tên tuổi ra thì Diệp Thế Phàm chỉ hỏi cô đúng một câu "tại sao không thấy gia thế cô điền vào hồ sơ". Lạ thật, không hỏi tại sao cô thích ca hát, tại sao lại nộp hồ sơ vào đây, vân vân như những nơi khác thường sẽ hỏi khi phỏng vấn hay sao?

Nhìn lại đồng hồ đeo tay nhỏ, Mộc Như Lan mới để ý là đã năm giờ chiều rồi. Dường như đúng ngay thời điểm đồng hồ sinh lý của cơ thể reo, cô nghe rõ tiếng trống bụng vang lên.

Đói rồi.

Đếm lại chút tiền trong túi, còn lại đủ cho một bữa cơm, cũng vì sáng nay cô đi mà không nghĩ rằng sẽ phải tiêu tiền nhiều cho lắm, nên mới ỷ y không đem theo nhiều. Dạo bước trên phố chiều, hoàng hôn buông xuống trên vai Mộc Như Lan, dáng người mảnh khảnh dưới nắng chiều, có lẽ Như Lan cũng không biết rằng dung mạo mình sợ rằng sẽ gây thương nhớ cho nhiều người.

Tìm được một tiệm mì nhỏ, nhưng trước khi vào trong, Như Lan rẽ vào nhà vệ sinh công cộng một chút.

Chỉ định sẽ tô lại một lớp son mỏng rồi rời đi ngay, trong lúc thu dọn đồ đạc cất vào túi, Như Lan mới để ý người phụ nữ bên cạnh có biểu hiện hơi bất thường.

Chăm chú nhìn một chút, gương mặt lấm tấm mồ hôi lạnh, hàng mi nhíu chặt lại với nhau, còn cả da mặt tái xanh. Nhận ra điều bất thường, Như Lan liền đi tới.

" Bác ơi, bác ổn chứ? "

Người phụ nữ kia không nói gì, gương mặt mỗi lúc một đau đớn hơn, tay bấu chặt phần ngực tim, hơi thở càng trở nên khó khăn.

" Này bác, bác làm sao thế? "

Lúc này người phụ nữ đó mới ngã nhào, vừa kịp Như Lan nhanh tay đỡ bà ấy, tay trái bà chỉ kịp chỉ vào túi áo bên dưới, há không thể nói được nổi.

Theo chỉ dẫn, Như Lan vội vàng lấy một lọ thuốc từ túi áo, nhét một viên vào miệng bà ấy. Tay còn lại kéo balo sau lưng xuống, đem chai nước đã vặn nắp giúp người phụ nữ kia uống.

Thuốc ngấm dần, người phụ nữ kia mới tỉnh táo lại, bà ta cũng vừa bị một phen hoàn hồn, lại vô tình bệnh tim bà tái phát ngay trong nhà vệ sinh công cộng, may có cô gái nhỏ này, không thì mạng già của bà cũng khó mà giữ.

Cơn nguy hiểm vừa rồi qua đi, người phụ nữ ấy ngước mắt nhìn lên, muốn xem thử ân nhân cứu mạng chính là ai, bà liền phải khựng lại một chút, gần như không thể kiềm nén cảm xúc mà rưng rưng: " Tuyết Giai... "



Tuyết Giai?

Như Lan có hơi khó hiểu, trân mắt nhìn bà. Người phụ nữ ấy sâu trong ánh mắt vẫn không giấu được niềm xót xa, nỗi đau của người mẹ mất con, mà hôm nay chính gương mặt thân thương ấy lại đứng trước mắt bà. Nhưng rồi, một điều nhỏ khiến bà hụt hẫng đi, chỉ là Tuyết Giai con gái bà có một vết bớt nhỏ ở cần cổ.

Vậy là, đã nhận nhầm thật sao?

Người phụ nữ kia trông thoáng chốc nét mặt có chút thất vọng, nhưng không tồn tại được lâu. Kìm nén lại nỗi đau thương, bà ấy mới chợt cất lời.

" Đứa nhỏ này, thật sự cảm ơn con, nếu không nhờ con, chắc có lẽ hôm nay là ngày giỗ của ta rồi. "

Như Lan giống như vừa làm được một điều gì đó vô cùng phước lành, cũng chẳng ham hoa vinh hay lời khen bên ngoài, gương mặt cô có nét điềm đạm giống người phụ nữ này, nhưng lạ thay, chỉ mới vừa gặp qua bà, Như Lan liền có cảm giác rất thân thuộc.

" Điều mà cháu nên làm thôi, bác không sao thì là điều may mắn rồi. "

" Đứa nhỏ này, ăn nói có duyên lắm, trời cũng vừa sập tối, con có thể cùng ta dùng bữa cơm hay không? Xem như là đáp trả ân tình cứu mạng ta một lần? "

Lời bà ấy nói tựa hồ quá hợp lí, Như Lan ễ mặc dù đúng là không muốn nợ ân tình của ai, và cũng không cần ai phải đáp lại ân tình của mình. Nhưng với tình huống này, cô từ chối thì quả thật là bất nghĩa.

" Được chứ, miễn là bác vui. " Như Lan không màng suy nghĩ nhiều, liền cong môi cười một cái.

" Ta đã tuổi già sức yếu, không thể đi bộ xa được, hay là chúng ta đến quán ăn đối diện nhé? "

" Được chứ, để con dìu bác. "

Thâm tâm bà cũng rất vui, cô bé này chỉ vừa gặp qua mà như đã là người thân của nhau từ đời nào. Không nói đến gương mặt của cô, bà biết nếu bây giờ chưa biết chắc chắn thân thế cô bé ra sao, bất chợt kinh động quá cô bé sẽ sợ hãi. Chẳng có một người mẹ nào có thể bình tĩnh đối diện với dung mạo giống hệt hài tử của mình như thế. Chỉ là.

Bà không muốn gây áp lực lên cô bé...

Hai người thâm tình như mẹ con, sau khi vào quán được năm phút, thức ăn đều dọn đầy đủ ra bàn. Người phụ nữ ấy ánh mắt vẫn hiền từ như thế, nhẹ giọng hỏi cô.

" Đứa nhỏ này, con tên là gì thế? "

" Dạ, là Mộc Như Lan ạ. " Như Lan cũng vui vẻ trả lời.

" Cái tên thật dễ nghe. "

Thức ăn đều ở trên bàn, chẳng qua là bà không đói, nhìn vóc dáng người trước mặt mình, bà lại liên tưởng đến con gái bà đang ở trước mặt, hồn nhiên mà gắp thức ăn như thế. Bất chợt, một muỗng thịt kho tàu được để vào trong bát của bà, ngẩn đầu nhìn thì thấy gương mặt cô tươi cười, rạng rỡ. Không kìm nén được xót xa trong lòng, nước mắt liền rưng rưng, nhưng không để nó lăn xuống, bà đã vội lau đi.

" Bác, làm sao thế ạ? Hay là thức ăn không ngon? "

" Không, không có. Chỉ là con giống với đứa con gái đã mất của ta quá. Xin lỗi, chỉ vừa gặp con. "

Muỗng sành trên tay Như Lan chợt dừng lại, tại sao nhìn bà ấy nghẹn ngào mà thâm tâm cô cũng đau lòng theo. Thật sự muốn ôm lấy bà một lần.

" Bác đừng lo, bác ăn đi, đồ ăn đều đã sắp nguội rồi, nếu sau này muốn gặp con, con đều sẽ đến trước mặt bác. " Như Lan mới bỏ muỗng xuống bát của mình, hai tay ôm chặt bàn tay da đã nhăn đầy của bà, Như Lan nghĩ rằng bà muốn nhìn cô cười, thế nên những lúc thế này cô đều cười thật tươi trước mặt bà.



Chỉ là, mong bà sẽ nén đau thương trong lòng.

Ting.

Bất chợt dòng tin nhắn nổi lên màn hình điện thoại, Như Lan liếc mắt nhìn xuống, là tin nhắn của Cẩn Hà với nội dung.

" Em đang ở đâu? "

Thấy thế, Như Lan ngước mắt nhìn bà, khẽ cúi đầu một cái xin phép có chuyện riêng, đợi gương mặt bà hiện lên nét cười mới cầm điện thoại trả lời tin nhắn kia.

" Tôi đang ở Thiên Thu Quán. "

" Tại sao còn chưa về? "

" Có một vị phu nhân mời tôi dùng bữa, tôi sẽ về liền. "

" Ở đó, đợi tôi. "

" Không sao, tôi có thể tự về mà. "

Tin nhắn đã gửi đi, mãi nhiều phút sau vẫn chưa thấy hồi âm.Mộc Như Lan cũng không quan tâm mấy, bỏ điện thoại xuống, hàn huyên chuyện đôi lời cùng vị phu nhân kia.

Quả thật là tình mẫu tử, cách xa đến vậy vẫn có thể cảm giác được tâm tư.

Với bà, cô chẳng kém gì đứa con gái của mình, phải thật sự mà nói, chỉ mới gặp nhưng lại muốn bao lo, che chở cho cô bé. Còn cô, chẳng hiểu vì sao, một vị phu nhân lạ mặt lại có thể cùng cô hàn huyên đôi chuyện trên đời, không những thế lại còn có thể cho cô cái cảm giác mà ai cũng cảm nhận, chỉ riêng cô chưa từng cảm nhận nó.

Tình thân. Tình mẫu tử.

Phải, nếu bà muốn nhận làm con nuôi, cô có lẽ sẽ không chần chừ mà gật đầu liền.

" Cũng đã tối rồi, đứa nhỏ này, con đi xe hay có người đến đón. "

" Con... "

Chưa kịp trả lời thì chuông điện thoại lại vang lên. " Nhìn ra ngoài. "

Như Lan bất giác nghiêng đầu nhìn về phía cửa, là xe của hắn. Hắn là đến đón cô về, không hiểu vì sao, tâm tình lại ấm áp lạ thường, hôm nay có đến hai cỗ ấm áp xâm nhập vào tâm can cô.

Cô không muốn mất đi chút nào.

" Con là có người đến đón, người ấy đã đến trước cửa rồi ạ. Còn bác, hay là để con nhờ anh ấy tiễn bác một đoạn nhé? "

" Không cần đâu, con về đi, một lát nữa sẽ có người đón ta. Đứa nhỏ này, gặp được con có lẽ là phúc của ta. "

" Bác, con cũng thấy ngày hôm nay chính là phúc của con. Nếu bác muốn gặp con, chỉ cần gọi đến dãy số này thôi. "

Cô ra khỏi bàn ăn, hai tay đặt xuống một tờ giấy nhỏ đã xé rách, có vẻ như cô vội vàng xé đại từ một góc bìa, lễ phép cúi đầu một cái không quên nở nụ cười rồi mới rời đi. Người phụ nữ kia trông cho đến khi cô mở cửa bước vào xe, rồi mới yên tâm quay đầu, hai mắt nhìn về tấm giấy kia, tâm tình cuối ngày trở nên hài hoà, liền đem tấm giấy cẩn thận cất vào túi áo.