Giọng nói của Nhậm Mai Phi sắc bén lại không ngang bằng xuyên qua cánh cửa truyền ra ngoài.
Thẩm Dĩnh cau mày, vốn dĩ không muốn làm tiểu nhân ở sau lưng nghe trộm, nhưng là lúc này lại không dời chân nổi, dù sao cũng có liên quan đến cô.Dư Quyết Đông chậm chạp không có trả lời, vẫn luôn là Nhậm Mai Phi một mình nói chuyện, sau cùng người đàn ông mới lãnh đạm mở miệng, nói xong rồi hả?Luật sư Dư anh vì sao không tin tôi! Nhậm Mai Phi sau khi rống một trận như trút hết, có lẽ là tức nước vỡ bờ, tôi đối với anh kính trọng mến mộ, anh lẽ nào không cảm thấy được sao?Dư Quyết Đông lại mở miệng nói, trong giọng nói đã có chút mất kiên nhẫn, tôi chỉ coi cô là đồng nghiệp, không có chuyện gì nữa, cô có thể ra ngoài.Mấy giây sau, cửa phòng làm việc bị người từ bên trong dùng lực mạnh đẩy ra, Thẩm Dĩnh thiếu chút nữa bị đập phải sống mũi, cũng may tránh được.Thấy cô, Nhậm Mai Phi giống như có chút kinh ngạc, ánh mắt cô ta vẫn còn hồng, rất nhanh lại châm chọc khiêu khích, Thẩm Dĩnh, cô còn không thấy ngại mà tới hả, luật sư Dư vì cô rời đi cô vui rồi chứ? Đứng ở đây nghe trộm, cô thật là phóng khoáng tự nhiên!Nhậm Mai Phi không có biểu tình gì, cô ở sau lưng nói xấu thì phải nên chuẩn bị tâm lý bị người khác nghe được.Cô....Không đợi cô ta nói xong, Thẩm Dĩnh trực tiếp cất bước rời đi.Tranh chấp với người đối với mình có thành kiến, là chuyện không cần thiết nhất, bởi vì cho dù mình nói gì, cô ta đều sẽ không tin.Trong phòng làm việc, Dư Quyết Đông đang thu dọn đồ đạc, sau khi nghe thấy động tĩnh, đầu anh cũng đều không ngẩng lên, không phải là nói cho cô ra ngoài rồi sao.Thẩm Dĩnh ở trước bàn làm việc của anh đứng lại, luật sư Dư, là tôi.Nghe thấy giọng nói của cô, cơ thể Dư Quyết Đông rõ ràng cứng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn cô, đáy mắt xen lẫn kinh ngạc và vui mừng, cô sao lại đến đây?Nghe được tin tức anh muốn tạm rời công việc...Tầm mắt của Thẩm Dĩnh rơi xuống hộp giấy màu đỏ tên bàn làm việc, bên trong đã sắp xếp đủ đồ của anh, có thể một chút lý do anh đột nhiên tạm rời công việc được không?Động tác trong tay của Dư Quyết Đông ngừng lại, nụ cười có chút cay đắng, cô thật sự không biết sao, hay là giả vờ không biết?Đáy lòng Thẩm Dĩnh "lộp cộp" một cái, quả nhiên là dự đoán của cô đúng rồi, chuyện này có thể liên quan đến mình.Sắc mặt cô hơi trầm xuống, anh không ngại nói thẳng.Dư Quyết Đông một mạch nhìn vào đáy mắt của cô, lần này tôi tạm rời công việc là Lục tổng tự mình hạ chỉ thị xuống,để cho tôi rời đi.Cái gì? Thẩm Dĩnh rất kinh hãi.Dư Quyết Đông cẩn thận phân biệt tâm tình trên mặt của cô, không giống như giả bộ, giả vờ không cách nào giả được chân thật như vậy, xem ra cô thật không biết.Suy nghĩ như vậy, anh thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không phải là Thẩm Dĩnh ngáng chân khiến anh rời đi, vậy là đủ rồi.Nhưng mà, anh vẫn có một chút nghi ngờ, do dự nửa ngày vẫn là không nhịn được hỏi lại, Thẩm Dĩnh, cô có quen biết Lục tổng phải không?Thẩm Dĩnh không muốn lừa người, càng không muốn lừa người đã từng giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc, nhưng cô không có lựa chọn, chỉ có thể che giấu, không quen biết, sao vậy?Dư Quyết Đông lắc đầu một cái, không có gì, có thể là tôi nghĩ quá nhiều.Bằng trực giác của người đàn ông, hiểu rõ người cùng phái, anh luôn cảm thấy Lục Hi đối với Thẩm Dĩnh không đơn giản, nếu hai người quen biết nhau, kia khẳng định quan hệ không tầm thường, nếu như không quen biết, cũng có thể là Lục Hi đối với Thẩm Dĩnh đơn phương có cảm tình tốt.Bất kể như thế nào, Thẩm Dĩnh này đã hàm vào trong mắt.Đơn giản nói vài câu, trong lòng Thẩm Dĩnh đã chạm đáy, trên cơ bản có thể xác định Dư Quyết Đông tạm rời công việc không phải là ý của anh ta, kia khẳng định Lục Hi thoát không khỏi liên quan.Liên tưởng đến lúc trước hai người đã thảo luận qua vấn đề này, đáy lòng cô giống như có lửa bị đổ thêm xăng, nhanh chóng bốc lên, không nói hai lời trực tiếp đi tới phòng làm việc của tổng tài.Vì để che giấu tai mắt người khác, cô đi vào từ phòng làm việc của Trịnh Tinh Cung, trước giờ chưa từng chào hỏi, Trịnh Tinh Cung muốn ngăn lại không dám ngăn lại, chỉ có thể ở bên cạnh khuyên, cô Thẩm, Lục tổng một lúc nữa có hội nghị, cô đợi một lúc...Không chờ anh nói xong, Thẩm Dĩnh đã đẩy cửa ra, bước lớn tiến vào xông thẳng tới bàn làm việc của Lục Hi, bịch một cái đưa tay đè lên, trong lúc đó mặt mày tức giận bốc lên, Lục Hi, anh khai trừ Dư Quyết Đông là có ý gì?Lục Hi đang phê duyệt tài liệu, bởi vì một cái đập của cô chấn động, tên ký bị lệch ra, trang chính đều phải một lần nữa đóng dấu, xét duyệt làm lại.Anh không vui ngước mắt lên, có ý gì.Ha, Thẩm Dĩnh giận quá thành cười, im lặng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt lại một lần nữa rơi trên khuôn mặt thờ ơ lại đẹp trai của anh, anh dựa vào cái gì khai trừ Dư Quyết Đông, chính là vì tôi nói ra chuyện anh ta thổ lộ với tôi phải không?Càng nói, cô càng cảm thấy không nói gì được, nhịn không được nâng cao âm lượng chất vấn anh, anh có quyền gì làm như vậy!Chính là dựa vào tôi là cấp trên của anh ta, lý do này đã được chưa? Giọng nói người đàn ông bình tĩnh đến đáng sợ, giống như khai trừ Dư Quyết Đông đối với anh mà nói không quan trọng lắm.Thẩm Dĩnh không hiểu được dáng vẻ thản nhiên của anh, thậm chí cảm thấy tuyệt tình đến đáng sợ, anh quá độc đoán chuyên tài, tôi với Dư Quyết Đông cái gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ vì anh không vui liền khai trừ anh ta, quả thực không có đạo lý.Công ty này là của tôi. Nói bóng gió, tôi muốn làm gì, không cần đạo lý, bởi vì tôi chính là quy tắc ở đây.Thẩm Dĩnh không nói gì tới cực điểm, căn bản chính là không có biện pháp cùng anh câu thông, được, anh nói như vậy, nếu anh muốn khai trừ Dư Quyết Đông, tôi cũng từ chức không làm nữa!Không thể không nói câu nói này đối với Lục Hi mà nói vẫn là có lực uy hiếp nhất định, dù sao Thẩm Dĩnh coi phần công việc này rất quan trọng, anh lại quá rõ ràng, cô cho tới bây giờ sẽ không giữ công việc nói đùa, đây cũng là một trong những điều mà anh tán thưởng cô.Nhưng hiện tại, cô lại vì Dư Quyết Đông mà từ chức?Trong mắt người đàn ông vẻ mặt lạnh xuống, một tiếng "ba" cây bút máy đặt xuống bàn, thanh âm không lớn không nhỏ, rơi vào trong tai lại tràn đầy sức uy hiếp, vì Dư Quyết Đông mà em muốn từ chức?Anh ta bởi vì tôi mà bị khai trừ, tôi làm như vậy chỉ là một thù trả một thù, tôi không ngăn cản được anh, tôi chỉ có thể làm khó bản thân, làm như vậy mới không hổ thẹn như vậy! Anh ấy thật sự tức giận vì mình, làm hại người khác mất đi một phần sự nghiệp nhiệt tình.Lục Hi cười lạnh, em dùng loại thái độ này cùng tôi nói điều kiện, em cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao.Thái độ thái độ, lại là thái độ.Thẩm Dĩnh nghe đến buồn phiền, ngược lại tâm lý đều bị kích thích ra, tôi không biết thái độ gì, tôi chỉ biết là không phải sai.Nói xong, cô xoay người bước đi, giống như một giây cũng đều không muốn tiếp tục chờ đợi.Cô từ cửa hông rời đi, tay vừa đụng phải chốt cửa, cánh tay bị một cổ lực đạo túm quay lại, cơ thể bị ép vặn người đối diện với người đàn ông phía sau lưng, Thẩm Dĩnh phản ứng rất kịch liệt, đôi tay dùng lực đẩy lồng ngực và bả vai của người đàn ông, một cái lại một cái, lực đạo rất mạnh.Lục Hi bị cô huyên náo đến phiền muộn trong lòng, kiên trì hoàn toàn biến mất, sắp sửa phát cáu, bỗng nhiên thoáng nhìn vành mắt nổi lên đỏ ửng của cô, ngọn lửa nơi ngực đang muốn bốc cháy lên trong nháy mắt tưới tắt, trong lòng anh hoảng hốt, vội vã nắm lấy đôi tay nhỏ của cô, cúi người bằng với cô, em khóc cái gì.