Thẩm Dĩnh có chút kinh ngạc, anh làm sao biết?
Miệng nhanh hơn não một bước, nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận, cô nói như vậy không phải chính là vừa vặn chứng minh cho Lục Hi tất cả đều đã đoán đúng sao...Lúc trước nói qua để em giữ khoảng cách với Dư Quyết Đông, hiện tại tin chưa? Ánh mắt nguội lạnh của người đàn ông quét tới, giống như dáng vẻ của trưởng bối răn dạy trẻ con làm sai chuyện, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, những cách cư xử của Dư Quyết Đông đã đủ để nói rõ anh ta có ấn tượng tốt với Thẩm Dĩnh.Thẩm Dĩnh biết chuyện này sớm muộn không giấu diếm được, lộ vẻ tức giận giơ tay lên sờ lỗ mũi một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm, loại chuyện này ai có thể ngờ được...Đối với Dư Quyết Đông, cô thế nhưng từ trước đến nay đều chưa từng có ý tưởng không nên có gì, cho nên anh biểu lộ đối với cô mà nói là rất ngoài ý muốn.Haiz! Thấy cô vẫn còn líu lưỡi tranh luận với Lục Hi, giơ tay làm bộ muốn đập đầu cô.Thẩm Dĩnh bị dọa sợ đến rụt cổ một cái trốn ở một bên, vội vội vàng vàng mở miệng, quân tử động khẩu không động thủ!Quân tử? Nghe tới hai từ này, Lục Hi thật là cười lạnh một cái, tôi ở trong mắt em không phải là một lão lưu manh lớn tuổi tính khí kém sao, thế nào hiện tại thành quân tử rồi?Thấy cô không nói gì, Lục Hi thu tay lại, ngược lại rơi xuống đỉnh đầu cô, anh thật đúng là hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, co được dãn được.Thẩm Dĩnh cười rất lúng túng, bất mãn lẩm bẩm, anh thế nào không biết chính là sườn dốc cởi lừa đâu...Lục Hi híp mắt, thanh âm đã có mấy phần mùi vị cắn răng nghiến lợi, em nói lại lần nữa đi!Thẩm Dĩnh chính là cầm tinh con mèo, biết bản thân gãi miệng hai cái là được rồi, tuyệt đối không dám dằn vặt lung tung lúc Lục Hi tức giận, thấy anh muốn tức giận liền lập tức thu lại móng vuốt, trời ơi, lúc trước anh đã nói làm hướng dẫn luật sư của tôi còn tính không....Lục Hi liếc cô một cái, muốn làm đồ đệ của tôi?Đồ đệ?Hình như cũng có thể nói như vậy.Ừ, gần giống như vậy.Lão nam nhân khóe miệng co quắp xuống, chuyện bao nhiêu người chen chúc trên đầu nịnh hót, vào trong miệng cô lại có chút tạm bợ.Cơ thể Lục Hi hơi ngửa ra sau mấy phần, đôi tay chống trên giường phía sau người, trong tư thế lười biếng mang theo một chút gợi cảm, đôi con ngươi đen sắc bén cố ý lại vô ý mà ở trên người cô nhìn một vòng, cũng không phải không thể, phải xem biểu hiện của em.Thẩm Dĩnh không nghĩ tới anh còn làm bộ làm tịch, ôi chao một tiếng dời mông một chút, cách anh xa một chút, không bằng lòng liền thôi đi.Lục Hi như có điều suy nghĩ gật đầu, được lắm, ngược lại công việc sau này của em thuận lợi hay không, chính là xem hiện tại.Anh uy hiếp tôi?!Tôi đây là dạy cho em đối nhân xử thế.Anh quang minh chính đại, lấy việc công làm việc tư không phải là muốn quy tắc ngầm sao! Nói rồi, cô còn muốn khoanh hai tay bảo hộ trước ngực, đối với tôi này chỉ là người mới vào nơi làm việc chìa ra ma trảo!Lục Hi bị bộ dáng này của cô chọc cười, môi mỏng hơi câu lên, vẫn ung dung nhìn cô, thanh âm trầm thấp nặng nề, tôi chính là muốn dùng quy tắc ngầm với em, cũng đã sớm là bí mật xong rồi, thế nào, có hài lòng không?Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng từ lòng bàn chân truyền tới, gương mặt bị thiêu đốt đỏ bừng, anh có thể nói nghiêm chỉnh chút được không!Lục Hi thấy mặt cô hồng thành quả táo, nụ cười không giảm, thậm chí còn hung ác bóp lấy gương mặt mềm mại của cô nói, phải xem biểu hiện của em.Trong chuyện ăn đậu hũ của cô này, anh từ trước đến nay không có nhượng bộ.Chỉ là...Giọng nói nhỏ nhẹ hơi do dự của một cô gái nhỏ sắp thiêu đốt, tôi còn có chút đau...Công khai thảo luận chủ đề này, đối với Thẩm Dĩnh rất thử thách độ dày của da mặt, cô rất bội phục sự cố chấp của Lục Hi đối với chuyện này, từ tinh lực cho đến thể lực đều rất bội phục.Nghe vậy, ấn đường Lục Hi nhíu lại, đưa tay liền muốn túm lấy quần ngủ của cô, để tôi xem thử.Anh nói cái gì? Xem...xem!Thẩm Dĩnh lý ngư đả đỉnh* một cái từ trên giường nhảy xuống, ngay lúc này cũng không để ý đến đau đớn, trốn vào trong góc phòng, không cần không cần không cần, không nghiêm trọng như vậy, chính là không làm phiền Lục tổng tự mình động thủ!* lý ngư đả đỉnh: là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đấtVậy nếu như anh tự mình động thủ...không phải, không có khả năng này, cô tình nguyện từ tầng hai nhảy xuống, thực sự đó.Dù cho tàn tật suốt đời.Cũng may anh thấy cô rất chống đối, Lục Hi cũng không có cưỡng cầu, Thẩm Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, một chút chuyển trở lại trên giường.Người đàn ông rốt cuộc thu lại thần sắc, trở nên đứng đắn, vụ án kiện này kết thúc chính là qua thời kỳ thực tập, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp cho em thông qua, trở thành nhân viên chính thức chính là không cần luật sư hướng dẫn nữa, cho nên cũng không cần tôi ra tay nữa.Thẩm Dĩnh bừng tỉnh hiểu ra, a...Tôi nhớ ra rồi, Dư Quyết Đông dường như cũng nói như vậy.Lục Hi hơi nhíu mắt, nghe thấy ba từ Dư Quyết Đông nói ra từ trong miệng của cô, trong lòng anh chính là đặc biệt khó chịu, lúc tôi nói chuyện em thế nào không để ý như vậy?Thẩm Dĩnh không biết anh lại trúng cái gió gì, nhưng cũng hiểu rõ đối với Dư Quyết Đông, người đàn ông này rất để ý, cô cười trêu ghẹo, sao vậy, anh nổi máu ghen hả?Trên mặt Lục Hi thoáng qua một tia mất tự nhiên, không có.Nói xong, liền quay lưng lại, không để Thẩm Dĩnh thấy được vẻ mặt của anh.Nhưng cô vẫn là nhạy cảm bắt được tâm tình trong chớp mắt rồi biến mất kia, hiếm thấy được Lục Hi nhận thua một lần, nhất thời nổi lên tâm tư trêu ghẹo, đi vòng tới trước người anh, thật sự ghen hả?Giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo cứng rắn, không có.Xì, anh chính là mạnh miệng, ghen thì ghen thôi, còn không thừa nhận. Thẩm Dĩnh giả bộ làm ra vẻ tiếc hận lắc đầu một cái, chủ nghĩa đại nam tử nha...Lục Hi biết cô là cố ý chọc mình, trên mặt ít nhiều có chút không nhịn được, nói ác thanh ác khí*, lại thích ăn đòn sao? Sau này vấn đề công việc tôi sẽ trông coi, phối hợp, xử lý, em sợ đụng chạm khiến anh ta khó xử, không tự do, tôi có thể để công việc của hai người hoàn thành rồi tách ra.*ác thanh ác khí: giọng nói tức giận, lời lẽ nặng nề.Thẩm Dĩnh suy nghĩ một lát, thực ra cái cô sợ nhất là trong công việc ngày sau sẽ phát sinh một số phiền phức không cần thiết, mặc dù trong lòng cô vẫn là coi Dư Quyết Đông là một đàn ông để học tập, nhưng dù sao chọc thủng tầng cửa số giấy kia, ở chung với nhau khó tránh khỏi không được tự nhiên, một khi trong lòng có tạp niệm, hiệu suất làm việc đương nhiên sẽ giảm.Cô không muốn để những việc tư này ảnh hưởng đến công việc, nếu như tách ra, cũng không tính là một chuyện xấu.Suy nghĩ trong chốc lát, Thẩm Dĩnh vui vẻ đồng ý, cũng được.....Nhưng mà điều Thẩm Dĩnh không nghĩ đến là, "tách ra" của Lục Hi cùng với "tách ra" của cô hoàn toàn không phải một hình thức.Sau khi kết thúc kiểm tra sát hạch người mới không bao lâu, cô đột nhiên nghe được tin tức Dư Quyết Đông muốn tạm rời công việc, trực giác chuyện này có thể sẽ có quan hệ với bản thân, sau khi tan họp Thẩm Dĩnh tìm phòng làm việc của Dư Quyết Đông, vừa muốn đẩy cửa tiến vào, bỗng nhiên nghe thấy bên trong tiếng của Nhậm Mai Phi.Thẩm Dĩnh ngượng tay gõ cửa hùng hổ bỗng nhiên dừng ở giữa không trung, đi cũng không được, không đi cũng không được, đúng lúc cô muốn lui về phía sau mấy bước, lại chợt nghe thấy tên của mình nói ra từ trong miệng cô ta.Luật sư Dư, anh thật cảm thấy bản thân lần này tạm rời công việc là hợp lý sao? Anh lẽ nào không cảm thấy chuyện gì hễ dính dáng tới Thẩm Dĩnh đều rất kỳ lạ sao, bao gồm cả chuyện té lầu lần trước, chủ nhiệm Liên như vậy, hiện tại ngay cả anh cũng vậy!