100 Cách Cưng Vợ

Chương 71: Người Phụ Nữ Thần Bí Giang Sở Tinh




CHƯƠNG 71: NGƯỜI PHỤ NỮ THẦN BÍ GIANG SỞ TINH

Có điều ngoài bề mặt bọn họ vẫn tỏ ra thân thiện nhẹ nhàng bắt tay nhau: "Xin chào."

Mấy người họ giới thiệu đơn giản một chút, đến lượt Lưu Sinh Yên, anh ta còn chưa mở miệng Thẩm Dĩnh đã ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào anh Sinh Yên."

La Quyết Trình và Bùi Dục nghe thế mới liếc mắt nhìn nhau, rõ ràng trong ánh mắt viết: "Cha nội Lưu được ghê ha."

Lục Hi bình tĩnh ngồi xuống ghế rồi lướt mắt nhìn qua người đàn ông đang đắc ý đó: "Người đàn ông bước nửa chân vào đất còn để người khác gọi là anh."

Lưu Sinh Yên tỏ ra bất bình cho chính mình: "Tôi 32 tuổi, bằng tuổi cậu đấy?"

Nói đến bước nửa chân vào đất thì anh cũng chẳng tốt được đến đâu.

Ai mà ngờ Lục Hi lại không đổi sắc mặt mà nói một câu: "Tôi sinh trước cậu."

"Có mấy ngày mà cũng có mặt mũi nói được à!" Lưu Sinh Yên kinh ngạc, thật không ngờ tổng giám đốc Lưu có tiếng tăm núi băng lừng lẫy cũng nói ra được mấy lời trơ trẽn nhường này!

Thẩm Dĩnh hơi nghiêng người ghé vào bên tai anh, tiện thể hỏi một câu: "Sinh nhật của anh là ngày mấy?"

Đôi mày thẳng tắp của người đàn ông ấy hơi nhếch lên: "Ngày 25 tháng 12."

Thẩm Dĩnh hơi kinh ngạc: "Cùng ngày với giáng sinh đấy."

"Ừm." Lục Hi cũng chẳng để ý, đã nhiều năm như vậy anh không ăn mừng sinh nhật, đã xem ngày sinh như ngày bình thường từ lâu lắm rồi, đối với anh, ngoại trừ trước khi cha mẹ ly hôn thì những ngày sinh nhật sau đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.

Thẩm Dĩnh ngồi thẳng người dậy, cô nhẩm thầm trong đầu, ngày 25 tháng 12 à, còn chưa đến một tháng nữa là tới rồi, có phải đến đó cô nên tặng ít quà cho anh không?

Có điều quà đắt tiền thì cô không mua nổi, quà rẻ tiền lại ngại tặng, trông anh có vẻ chẳng thiếu thố thứ gì cả.

Lúc cô còn đang ảo não như lạc vào cõi thần tiên, nhân viên phục vụ đã đem rượu lên, tổng cộng ba loại, mỗi loại đi với những chiếc ly khác nhau, Lục Hi thấy cô muốn uống bèn chỉ một ly màu nâu nhạt gần mép bàn: "Em muốn cái này đi."

Thẩm Dĩnh hiểu ý của anh, cô cảm thấy hơi lúng túng, dù sao anh đã nhìn thấy bộ dạng say mèm mất khống chế của cô, chắc hẳn cũng biết tửu lượng của cô thế nào...

Cô cầm ly lên nhấp một ngụm nhỏ, trong vị chua có vị đắng nhưng không khó uống tí nào, rượu thơm nồng nàn, mùi vị khoan khoái nhẹ nhàng, chỉ là không biết ly rượu nho nhỏ này tốn bao nhiêu tiền.

Món ăn nước Pháp phân rõ món chính món phụ, từ món khai vị đến món chính, rồi đến món ngọt cuối cùng đều được chú trọng, vốn dĩ Thẩm Dĩnh vẫn còn câu nệ nhưng mấy người Bùi Dục đều chăm sóc cô tỉ mỉ, dù sao cô vẫn còn trẻ tuổi, tâm tư cũng chưa nhiều nhặn gì, cô nhanh chóng mở rộng lòng mình.

Bữa cơm rất vui vẻ, mấy người đàn ông ở đây đều có thói quen hút hai điếu thuốc, bọn họ nhẫn nhịn hết mức, đến lúc chịu không nổi nữa mới gọi Lục Hi ra ngoài cầu thang hút một điếu.

"Anh Lục Hi, chị dâu dễ thương ghê!" Vừa mới xuống cầu thang, Bùi Dục đã bắt đầu thoải mái nói chuyện, gọi chị dâu còn nhanh hơn bất cứ ai: "Tôi cảm thấy sống chung với chị có thể cứu rỗi tâm hồn, chắc chắn sẽ làm mình trẻ trung hơn đó."

Cậu ta nói rồi bèn dùng khuỷu tay chọc chọc La Quyết Trình: "Cậu nói xem đúng không?"

"Chỉ số thông minh của cậu hiện giờ đã làm người khác nghẹt thở lắm rồi, không cần trẻ ra đâu." La Quyết Trình thỏa thích chế giễu cậu ta: "Có điều Thẩm Dĩnh đơn thuần hơn tưởng tượng của tôi nhiều."

La Quyết Trình cũng có cảm giác y chang vậy.

Thẩm Dĩnh không giống với những người phụ nữ linh tinh ngoài kia, cô ấy rất trong trẻo, cho dù là tính cách hay vẻ bề ngoài đều làm cho người khác có cảm giác gần gũi.

Lục Hi im lặng lắng nghe chứ không lên tiếng, sau khi sắp hút xong điếu thuốc mới nhìn Bùi Dục: "Cậu hút xong thì vào trước đi, coi sóc cô ấy một chút."

Bùi Dục là người nói nhiều nhất trong đám bọn họ, Thẩm Dĩnh ngồi với cậu ta sẽ không cảm thấy nhàm chán hay lúng túng.

Bùi Dục nghe vậy cũng phối hợp với anh, sau khi hút thuốc xong bèn đi lên lầu, để ba người La Quyết Trình, Lưu Sinh Yên và Lục Hi ở lại đấy.

La Quyết Trình không nghiện thuốc nặng, hút xong một điếu cũng chẳng hút nữa mà quay đầu nhìn người đàn ông cao ráo bên cạnh mình: "A Hi, cậu nghĩ thế nào?"

Không cần nói mọi người cũng biết anh ta có ý gì.

Lục Hi đã đốt điếu thuốc thứ hai, anh đặt lên môi rít mạnh một hơi: "Tiến hành theo phương án đã định."

La Quyết Trình gật đầu rồi nói tiếp: "Cậu phải chuẩn bị chu đáo phía nước Mỹ, gần đây trạng thái của Sở Tinh rất bất ổn, tôi sẽ nói bác sĩ Kiều để ý đến cô ấy hơn,...À phải rồi, Thẩm Dĩnh có biết chuyện này không?"

Anh rít một hơi thuốc rồi nhả khói ngay, ấn đường hơi nhíu lại, ánh đèn treo tường soi sáng đôi mắt thăm thẳm của anh, không rõ lúc này anh đang nghĩ gì: "Không biết."

La Quyết Trình do dự một chốc rồi thấp giọng hỏi anh: "Cậu có chuẩn bị nói cho cô ấy không?"

"Tạm thời không."

Nghe anh trả lời như thế, La Quyết Trình cũng không nói gì nữa, chỉ là nghĩ đến tình hình gần đây của Sở Tinh và quan hệ của Thẩm Dĩnh với Lục Hi hiện giờ, trong lòng anh ta chợt dậy lên cảm giác bất an mơ hồ.

Hy vọng chỉ là lo bò trắng răng, cả nghĩ mà thôi.

Lưu Sinh Yên nghe vậy cũng không lên tiếng, mặc dù anh ta biết hết những việc này nhưng không nhúng tay vào được, sự tồn tại của Giang Sở Tinh có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với Lục Hi.

Chậm rãi hút xong một điếu thuốc, lại mười mấy phút sau ba người họ mới đi lên tầng hai, chỉ là Lục Hi không ngờ từ lúc anh ra ngoài đến bây giờ cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, lúc gặp lại Thẩm Dĩnh cô đã say mèm rồi.

Bùi Dục vẫn còn đang cụng ly với Thẩm Dĩnh: "Chị dâu, ly này em kính chị, chị đúng là cân quắc nữ tướng quân mới bắt được anh Hi vào tay."

Thẩm Dĩnh cười tít mắt: "Tôi cũng thấy như vậy, chắc cậu cũng biết muốn sống chung với người như Lục Hi khó đến cỡ nào rồi chứ? Tuổi tác thì lớn, lại còn xấu tính, không đặt ai vào mắt hết, haiz, kính phục chính bản thân tôi, cạn ly."

Lục Hi cũng biết sau khi Thẩm Dĩnh uống rượu sẽ thành thế nào, mầm mống hoang dã trong xương cốt cô sẽ phát tác ra ngoài theo men rượu hết.

Cô ấy vừa nói cái gì?

Lớn tuổi, xấu tính, không coi ai ra gì?

Hình tượng của anh trong lòng cô ấy là thế này ư?

La Quyết Trình chỉ nhìn thấy sắc mặt Lục Hi sa sầm xuống, anh ta thầm lau mồ hôi giùm Thẩm Dĩnh, cô là người đầu tiên dám nói Lục Hi như thế này.

Thẩm Dĩnh cầm ly rượu lên, muốn kề bên khóe miệng, nhưng còn chưa kịp làm đã bị bàn tay khác cướp lấy, cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đen láy của anh: "Anh quay lại rồi à..."

Lục Hi không buồn để ý đến con sâu rượu này mà chỉ nhìn Bùi Dục vẫn còn tỉnh táo ở đằng kia: "Cậu chuốc rượu cô ấy à?"

Mặc dù Bùi Dục không uống nhiều nhưng cũng hơi hơi say rồi, đôi mắt hoa đào lấp lánh: "Anh Hi, lần đầu tiên gặp mặt chị dâu khó tránh khỏi kích động đấy mà, anh nhẹ tay tí."

Cô gái ngồi một bên, cả buổi tối chưa nói câu nào chợt lên tiếng: "Cô ấy uống không ít đâu, non nửa chai rượu."

Lục Hi liếc Bùi Dục một cái sắc lẻm, anh ta núp ra sau lưng La Quyết Trình, anh không muốn nhìn anh ta nữa mà rũ mắt nhìn đôi gò má đỏ hây hây của Thẩm Dĩnh, cho dù giọng nói của anh nghe có vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng ánh mắt rất đỗi dịu dàng: "Không biết tửu lượng của mình thế nào sao mà uống nhiều thế?"

Thẩm Dĩnh không nói cho anh biết rằng, vốn dĩ cô cũng không muốn uống nhiều như thế, nhưng Bùi Dục cứ nói xấu Lục Hi với cô, mà cô cũng nghĩ y chang anh ta vậy, thế là không nhịn được mà uống nhiều hơn một tí.

"Đau đầu quá."

Vào thời điểm này, giả vờ đáng thương là cách hiệu nghiệm nhất.

Truyện convert hay : Đô Thị Vô Địch Chiến Thần