100 Cách Cưng Vợ

Chương 642




Bùi Dục khá hài lòng với kết quả này, anh gật đầu và nói: “Tốt lắm.”

“Tôi sẽ động viên an ủi khi cô Tịch quay trở lại làm việc, Tổng giám đốc Bùi còn căn dặn gì không?” Giám đốc bất kể việc to việc nhỏ gì cũng đều hồi báo cụ thể với anh.

Chỉ là khi Bùi Dục nghe thấy bốn chữ ‘động viên an ủi’ xong thì lập tức ngừng động tác trong tay lại, anh sững sờ một hồi rồi đặt chai bia xuống, sau đó lại cầm điện thoại lên để bên tai: “Ai kêu cậu đi động viên an ủi vậy? Cứ để cô ấy sợ đi, còn hông phải là do gan to bằng trời nên hôm nay mới dám đến cái phòng bao đó sao?”

Giám đốc tưởng là do anh quan tâm quá nên tâm trạng loạn lạc: “Thực ra cũng không thể hoàn toàn trách cô Tịch được, sau này tôi sẽ nói cho cô ấy biết, cô ấy sẽ hiểu thôi.”

“Chậc.” Bùi Dục tặc lưỡi, vô cùng ghét bỏ tên thuộc hạ thỉnh thoảng lại thiển cận như cái đầu gỗ này: “Không cho cậu nói thì đừng nói, làm gì mà lắm lời vậy!”

Giám đốc không biết là mình đã nói gì sai rồi nữa, nhưng mà vẫn nhanh chóng phản ứng lại: “Xin lỗi Tổng giám đốc Bùi, tôi suy nghĩ nhiều rồi.”

“Không hiểu chuyện chút nào hết!” Bùi Dục hận sắt không rèn được thành gang mà nghiến răng nói: “Nếu như cậu an ủi xong hết rồi thì tôi làm sao khiến cô ta ngoan ngoãn nghe lời được nữa?”

Khó lắm mới bắt bớ được một cơ hội, anh không thể để lãng phí lần anh hùng cứu mỹ nhân này được.

Giám đốc lúc này mới hiểu được tâm tư của sếp nhà mình, anh ta đã lập tức dành ra ba giây để mặc niệm cho cô Tịch đáng thương vô tội.

Thảm quá rồi, rơi vào trong tay của một kẻ mặt người dạ thú như Tổng giám đốc Bùi.

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Dục mở nắp bia rồi rót vào trong chiếc ly thuỷ tinh mà mình sưu tầm được.

Lúc còn trẻ thích uống trong lon, đến khi tuổi tác hơi lớn một chút rồi lại vô cùng chú ý đến ly cốc.

Từng giây từng phút trôi đi, Bùi Dục một mình ngồi ở trên quầy bar trong nhà uống bia, anh sống một mình quen rồi, buổi tối lúc không có xã giao ở ngoài, anh thích một mình uống một chút, ở nhà chung quy vẫn thoải mái và tự tại hơn bên ngoài.

Tịch Giai Giai tắm chỉ trong nửa giờ, nhưng cô đã vật lộn trong gần hai mươi phút trong suốt hành trình ngắn ngủi từ việc mặc quần áo và đi ra ngoài.

Có nên ra ngoài hay không đã trở thành một vấn đề của thế kỷ mà cô phải đối mặt rồi, nếu như không ra ngoài anh ta có khi nào sẽ trực tiếp xông vào đây không? Còn nếu như ra ngoài, vậy mình có khi nào sẽ có nguy hiểm không?

Cứ như vậy mà xoắn xuýt gần 15 phút, Tịch Giai Giai cuối cùng cũng quyết định đi ra ngoài.

Là phúc thì không phải hoạ, mà là hoạ thì không tránh được, đều ở dưới một mái nhà, cô có trốn cũng có thể trốn đi đâu chứ.

Thế là sau gần 1 tiếng trôi qua, Tịch Giai Giai cuối cùng cũng đẩy cửa ra khỏi phòng.

Tay chân khẽ khàng đi đến cầu thang, vừa cúi đầu nhìn thì thấy người đàn ông đang ngồi ở quầy bar giữa phòng khách và nhà ăn, anh đã thay một bộ đồ ở nhà, áo trùm đầu mỏng màu xanh đậm, và một chiếc quần dài màu đen làm bằng tơ lụa thật.

Mái tóc vốn luôn được chải chuốt lên lúc này toàn bộ đều đã nhẹ nhàng nằm trước trán, độ dài đúng lúc che đi phần xương lông mày của anh, ánh đèn màu vàng ấm ấp trên đỉnh đầu sà vào trên người anh, tư thế của anh vô cùng tuỳ ý, một bàn tay cầm lấy miệng của chiếc ly, một tay khác thì chống trên mặt bàn, cởi bỏ đi một thân phù hoa, Tịch Giai Giai trước giờ chưa hề nhìn thấy anh như vậy, giống như là đã thay đổi thành một người khác vậy.

Cô hít một hơi thật sâu rồi đi xuống cầu thang. Sau khi nghe thấy âm thanh, Bùi Dục ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô gái nhỏ đang chậm rãi bước đi trên cầu thang, ánh mắt đầy lạnh lùng.

Tịch Giai Giai trước giờ không thích trang điểm, một là bởi vì lười, hai là do cô cảm thấy mấy thứ đó quá có hại cho da, nhiều năm như vậy rồi, cô cũng chỉ thỉnh thoảng có chuyện gì thì mới trang điểm thôi.

Vì vậy, làn da của cô vô cùng đẹp, lỗ chân lông to hay mụn cũng không có, đặc biệt là sau khi tắm xong, cả khuôn mặt đều trắng trẻo sạch sẽ, ngũ quan của cô cũng trở nên thanh thuần dễ chịu, nhìn như vậy đừng nói là có bao nhiêu non nớt nữa.

Ở nơi cách anh ba mét, Tịch Giai Giai ngừng bước chân nhìn anh, tìm chuyện để nói: “Nhà anh đẹp quá, thật không giống với tưởng tượng của tôi.”

“Cô còn tưởng tượng qua nhà của tôi?” Bùi Dục cắt câu lấy nghĩa mà khẩy một tiếng, cố ý chọc cô.

Tịch Giai Giai vội vàng giải thích: “Tôi chỉ tưởng là phong cách không khác gì mấy so với Hồng Đỉnh thôi.”

“Tôi điên chắc? Cả ngày nhìn ở câu lạc bộ không đủ hay sao mà còn phải mang về nhà nữa?”

Tịch Giai Giai nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Tôi tưởng anh thích mấy cái phong cách phô trương đó thôi.”

Bùi Dục không nghe rõ nên hỏi lại lần nữa: “Cái gì cơ?”

“...Không có gì.”

Bùi Dục bưng ly lên uống một ngụm: “Qua đây.”

“Làm, làm gì?”

Bùi Dục chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ngữ khí không cho người khác chõ mồm vào, đó gọi là bá đạo: “Kêu cô qua đây.”

Tịch Giai Giai không có chỗ để phản kháng, cô bây giờ đã bị Bùi Dục bóc lột quen rồi, nghe lời chính là bản năng.

Lê lết vài bước đến trước quầy bar, nhìn bốn lon bia trống trơn đã vào bụng sạch sẽ bên trên đó, trái tim Tịch Giai Giai đập có chút nhanh: “Sao thế?”

Bùi Dục nhìn bộ dạng cẩn thận dè dặt của cô, anh khẽ sáp đến trước vài phần, đưa tay nắm lấy chiếc cằm của cô, nhìn kỹ càng một hồi: “Khuôn mặt mối tình đầu.”

“Hả?” Não của Tịch Giai Giai suýt chút không theo kịp: “Mặt mối tình đầu? Anh nói tôi á?”

“Ừm.” Bùi Dục nhàn nhã nhìn cô, uống rượu xong, tinh thần cũng được thả lỏng, không còn sự nghiêm nghị xa cách nữa, mà giống với một đối tượng mà mình có thể tuỳ ý bộc lộ tiếng lòng của mình vậy: “Cô rất thiếu tiền à?”

Tịch Giai Giai thành thật gật đầu: “Ừm, có ai mà không thiếu tiền chứ.”

Mọi người mỗi ngày đều bôn ba bận rộn vì cuộc sống của mình, suy cho cùng thì cũng vì kiếm tiền mà thôi.

Ai mà ngờ, Bùi Dục nghe thấy lời này thì lại nhún nhún vai, cất giọng như một lẽ dĩ nhiên: “Tôi đâu có thiếu tiền đâu.”

“Anh là người có tiền đương nhiên là không thiếu tiền rồi, tôi đang nói tới những bá tánh bình thường như tôi.”

Bùi Dục cười cười, không thảo luận đến vấn đề này với cô nữa, anh đã rời khỏi văn hoá phẩm hạnh và vui chơi không lành mạnh lâu rồi, cho dù có nói cô cũng chưa chắc hiểu được, có khi còn cảm thấy anh khoe giàu nữa.

“Vậy cô có muốn sống cuộc sống như tôi không?”

Đột nhiên bị anh hỏi như vậy, Tịch Giai Giai sững sờ một hồi rồi mới nói: “Không muốn.”

“Tại sao?”

Bùi Dục còn tưởng là cô sẽ nói ra lời gì khác biệt với những người khác, nhưng không ngờ cô lại vô cùng chất phác mà nói một câu: “Tôi không kinh doanh được giống như anh, tôi vẫn muốn đi làm cho tốt thôi.”

“Ha ha ha.”

Thanh âm trầm thấp và vui vẻ của người đàn ông vang lên từ ngực anh ta, Tịch Giai Giai nghe thấy mà lỗ tai ngưa ngứa, đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp đó cũng vì ý cười này mà trở nên cong lên, lần đầu tiên nhìn thấy anh cười vui vẻ đến như vậy.

Nếu như không biết Bùi Dục có một bối cảnh nguy hiểm đến như vậy, nhất định sẽ cảm thấy người đàn ông này vô cùng ấm áp và trong sáng.

Bùi Dục đưa tay quệt đi giọt nước mắt nơi khoé mắt mình: “Cô đúng là một người quê mùa mà.”

“...”

Bùi Dục hiếm khi tâm tình tốt như vậy, anh đưa một lon bia đến trước mặt cô: “Uống với tôi một chút?”

“Tôi không biết uống bia rượu.”

“Từ nhỏ đến giờ chưa từng uống?”

“Ừm.”

“A.” Bùi Dục có chút tiu nghỉu mà ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đột nhiên có một cảm giác tội lỗi sâu sắc.

Cô gái này quá là thuần khiết, sạch sẽ còn hơn một tờ giấy trắng nữa, từ khi sinh ra đến bây giờ, ngoại trừ những nữ sinh mà anh tiếp xúc ở trường mẫu giáo hay tiểu học ra thì anh chẳng còn được tiếp xúc với ai như vậy nữa.

Trong một xã hội phức tạp và hỗn độn như vậy, có thể giữ gìn được một trái tim thuần khiết như vậy, quá là khó rồi.