100 Cách Cưng Vợ

Chương 503




Lúc tỉnh lại thì Thẩm Dĩnh đã ở trong một căn phòng ngủ rộng lớn, đập vào mắt cô đầu tiên chính là chiếc đèn chùm pha lê sang trọng ở trên đỉnh đầu, trong phòng không có mở đèn, chỉ có ánh trăng sáng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ mà thôi.

Cô thử nhúc nhích cơ thể mình, ngoại trừ cơn đau nhói do cú đánh ở gáy ra thì không còn gì bất thường nữa.

Thẩm Dĩnh cẩn thận ngồi dậy, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã nghe thấy từ trong bóng tối truyền đến một thanh âm đàn ông thanh lãnh rồi.

“Cô tỉnh rồi.”

Đôi chân vừa bước xuống giường chợt khựng lại, thanh âm này khiến cô nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi cô ngất đi.

Trong một căn phòng riêng tư, không biết từ đâu lại lòi ra một người đàn ông, anh ta cầm dao, trên đó còn có một vệt máu tươi nữa…

Thẩm Dĩnh đột nhiên quay đầu lại, lúc này cô mới phát hiện ra ở trên chiếc ghế sofa kia có một bóng người, cô híp mắt lại nhìn kỹ, quả đúng là tên đàn ông ngoại quốc đó.

Hawk đứng dậy từ chiếc ghế sofa, giống như là đã đợi rất lâu rồi, anh ta hoạt động cổ mình một chút sau đó quay người đi về phía bức tường đằng sau, rồi nhấc tay lên bật công tắc.

‘Cạch’ một tiếng, căn phòng lập tức được bao trùm bởi ánh sáng, Thẩm Dĩnh có chút không thích ứng được nên liền lấy tay che mắt lại, rồi lại sợ anh ta làm ra chuyện gì đó nên lại vội vàng dời bàn tay ra.

Một chiếc ghế sofa, một cái bàn, một chiếc giường, dưới chân còn được trải một tấm thảm lông cừu cao cấp, vừa trống rỗng lại vừa sang trọng, mang đến một cảm giác quỷ dị không nói nên lời.

Thấy anh ta đang đi về phía mình, Thẩm Dĩnh vội vàng bước xuống giường, còn không kịp mang giày mà đi chân trần lui về bên cạnh bệ cửa sổ: “Anh đừng qua đây!”

Hawk làm sao mà quan tâm đến lời của cô được, anh đi đến trước mặt cách cô khoảng hai mét thì ngừng lại, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô: “Sao, cô muốn nhảy xuống à?”

Khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Dĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yêu nghiệt vô độ đó: “So với việc ở cùng một phòng với anh, tôi thà nhảy xuống còn hơn!”

“Được a, cô nhảy đi.” Khoé môi Hawk hiện lên một nụ cười khiêu khích, anh ta lại bước lên trước vài bước như muốn bắt lấy cô.

Trong lòng Thẩm Dĩnh lập tức hoảng loạn, cô cắn răng quay người lại, vừa định dùng sức leo lên bệ cửa sổ thì lại nhìn thấy một mảnh vườn hoa với ba màu đỏ trắng tím xen kẽ ở bên ngoài cửa sổ, khiến cô sững sờ.

“Sao không nhảy nữa?” Hawk đã đi đến đằng sau cô, rồi men theo tầm mắt cô nhìn ra ngoài: “Dưới đất tôi còn chôn không ít đồ nữa, nếu cô may mắn thì sẽ đụng trúng một cái, cho dù không té chết thì cũng sẽ bị nổ chết.

“...” Thẩm Dĩnh bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, cho dù là đêm tối nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cái mùi hương khiến người ta sợ hãi đó, đây không phải là loại hoa bình thường, mà là hoa anh túc!

Kể từ khi mở tiệm hoa, cô đã nghiên cứu qua rất nhiều loại hoa rồi, trong lúc đó cô cũng có tra qua hoa anh túc, nhưng cũng chỉ là trên ảnh thôi chứ chưa từng nhìn thấy qua vật thật, bây giờ lại có một mảnh hoa anh túc lớn đến như vậy ở trước mắt, cái bộ dạng đung đưa trong gió đêm đó không những không khiến cô cảm thấy đẹp đẽ, mà ngược lại còn đầy ắp một sự xơ xác lạnh lẽo.

Anh ta rốt cuộc là ai mà lại có thể có một mảnh hoa anh túc, một loại thực vật không được phép trồng như vậy!?

Hawk nhìn cơ thể đang dần cứng đờ của cô, nhân lúc cô còn đang phân tâm thì anh đột nhiên đưa tay kéo cô vào trong lòng mình.

“Á!” Thẩm Dĩnh cảm nhận được thân nhiệt của người đàn ông đang áp phía sau, cô vặn vẹo giãy dụa: “Bỏ tôi ra!”

Thân người của Hawk cao đến hơn một mét tám, đối diện với một Thẩm Dĩnh thấp hơn mình đến hơn 20 cm, khống chế cô cũng chỉ đơn giản giống như một con mèo thôi: “Đừng nhúc nhích, nếu lát nữa thú tính của tôi xông lên thì chỉ có cô chịu thôi.”

Hơi thở của anh phà vào bên tai, cả người Thẩm Dĩnh giống như là bị rắn độc quấn lấy vậy, thật ghê tởm: “Oden, rốt cuộc anh muốn làm gì?!”

“Tôi không phải là Oden, cái tên ngu ngốc này vốn không thích hợp với tôi.” Giống như là rất bất mãn với cách xưng hô này của cô, cánh tay người đàn ông chợt siết chặt lại, khiến cho hô hấp của Thẩm Dĩnh trở nên khó khăn.

Đau quá…

Cô cố gắng nhẫn nhịn cái cảm giác khó chịu khi bị ôm này mà nhìn chằm chằm vào bóng ảnh ngược trên cửa sổ trước mắt: “Anh rốt cuộc là ai?”

“Xem ra chồng cô giải thích cho cô nghe quá ít rồi.” Hawk khom người xuống, chiếc cằm cọ vào đỉnh đầu của cô: “Nhưng mà không sao, tôi sẽ dạy cho anh ta một bài học lớn.”

Sự đụng chạm và tiếp xúc của anh ta khiến cho Thẩm Dĩnh buồn nôn, nghe thấy lời này trong lòng cô chợt sinh ra vài dự cảm không lành: “Anh muốn làm gì anh ấy!”

“Tôi muốn anh ta thưởng thức cảm giác mất đi thứ mà anh ta quan tâm, nhất định là rất thú vị.” Hawk đưa một tay ra kéo lấy mặt cô nghiêng qua, năm ngón tay dùng sức lập tức để lại dấu trên má cô: “Cô phải ngoan ngoãn ở lại đây, như vậy thì trò chơi mới vui được, biết chưa?”

Thẩm Dĩnh đối mắt nhìn đôi con ngươi màu nâu đó, trong đó lúc này đã không còn sự ôn hoà nguỵ trang kia nữa, mà chỉ còn sự âm hiểm giảo hoạt và sự tàn bạo khát máu, cô hoàn toàn không nghi ngờ Hawk có thể giết cô, sát khí trên người anh ta thật sự quá nặng rồi, anh ta giống như là một con cá sấu bị mất đi tình cảm vậy, lãnh huyết dị thường.

Thẩm Dĩnh cảm thấy mình nhất định phải bình tĩnh, hơn nữa ngàn vạn lần không thể chọc giận người đàn ông trước mắt này được, hậu quả nếu như chọc anh ta xù lông chắc chắn không phải là thứ mà cô có thể chịu đựng được.

Thứ anh ta muốn chính là muốn dùng cô để hãm chân Lục Hi lại, sự hãm chân này vốn không có cấp thiết, mà càng giống với một canh bạc tràn đầy thú vị hơn, anh ta muốn Lục Hi khó chịu, anh ta ghét cái cảm giác cao cao tại thượng đó.

Cho nên tạm thời anh ta sẽ không cần thiết giết chết cô, mà cô bây giờ thì cũng rất khó để thoát thân, chỉ với mảnh vườn hoa xung quanh biệt thự này thì cô không thể ra ngoài được rồi, tuy không biết dưới đó có thật là có thuốc nổ hay không, nhưng chỉ cần đi sai một bước là sẽ đối mặt với cái chết ngay.

Điều bây giờ cô phải làm chính là nghĩ cách để kéo dài thời gian với người đàn ông này, như vậy mới có hy vọng rời khỏi.

Nghĩ xong điều này, cảm xúc như sóng gợn của Thẩm Dĩnh mới bình tĩnh lại, cô ép bản thân mình phải trấn tĩnh: “Anh tưởng bắt được tôi thì sẽ nắm được thóp của Lục Hi sao?”

Cô hít một hơi thật sâu, trào phúng lắc lắc đầu: “Không, từ trước đến giờ chưa hề có chuyện gì có thể uy hiếp được anh ấy.”

“Bao gồm cả những lần anh ta vào sinh ra tử vì cô?” Hawk hoàn toàn xem những lời của cô là nói dối, trước khi ra tay anh đã điều tra qua mối quan hệ giữa hai người rồi, không chỉ có một lần anh ta vì cô mà đã chọn dấn thân vào nguy hiểm đâu.

Một người phụ nữ còn quan trọng hơn mạng sống của mình, đương nhiên là có thể uy hiếp được anh ta rồi.

“Anh sai rồi.” Ngữ khí của Thẩm Dĩnh mang theo một sự khẳng định, khiến cho cô suýt chút nữa là cũng tin luôn rồi: “Anh ấy trước đây cứu tôi chỉ là bởi vì có lợi cho mình mà thôi, anh ấy là thương nhân, nếu như không có lợi mà còn tổn hại đến bản thân mình, anh ấy sẽ không quan tâm đến sống chết của tôi đâu.”

“Cô tưởng tôi sẽ tin cô sao?” Hawk cũng không phải là người dễ bị lừa gạt, nếu anh ta đã ra tay với Thẩm Dĩnh thì đương nhiên là đã có tính toán rồi, sẽ không vì hai câu nói của cô mà thay đổi suy nghĩ đâu.

“Tin hay không tuỳ anh, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, bắt cóc tôi như vậy hoàn toàn không có tác dụng gì cả.”

“Vậy chúng ta cược một ván đi.” Con người Hawk thích những thứ không được tốt đẹp, đương nhiên cũng bao gồm mấy loại cá cược sinh mạng này: “Nếu như tôi thua, tôi sẽ thả cô đi, còn nếu như cô thua…”

Anh ta nói đến đây thì ngừng, giống như là đang cân nhắc gì đó, trái tim Thẩm Dĩnh lúc này đập rất nhanh, nhưng cô ráng nhịn không thốt lên tiếng nào mà đợi anh ta tiếp tục nói.

Đột nhiên, cánh tay siết chặt xung quanh người cô buông lỏng ra, Hawk xoay người cô lại để đối mặt với mình, đôi con ngươi màu nâu đó lướt lên lướt xuống người cô, cuối cùng dừng lại ở nơi ngực trái của cô, sau đó anh ta đưa ngón trỏ chọt vào đó hai cái một cách không mạnh không nhẹ, Thẩm Dĩnh phải gồng hết sức của cơ thể mình mới nhịn được không đẩy anh ta ra.

“Tôi muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi.”