Y Đạo Quan Đồ

Chương 77: Điều tra




Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà Hứa Thường Đức gầy dộc cả người đi, mái tóc vẫn đen bóng trước kia của hắn cũng đã lấm tấm nhiều sợi bạc, trên trán cũng nhiều nếp nhăn thêm. Điều này làm hắn có vẻ già đi cả chục tuổi. Truyện "Y Đạo Quan Đồ " Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Trên tay hắn đang cầm một bức ảnh, người trong ảnh không ai khác chính là vị nữ phát thanh viên Hải Lan xinh đẹp. Nàng cười, một nụ cười ngọt ngào, tràn đầy sức sống của thiếu nữ đôi mươi. Nhìn nụ cười của Hải Lan trong ảnh, mà lòng hắn lại càng quặn đau hơn. Tay phải hắn đưa lên, nhẹ bật lửa, ngọn lửa hắt hiu chiếu sáng cả khuôn mặt u ám sầu não của hắn. Hắn giữ bật lửa một lúc lâu, sau đó mới hạ quyết tâm châm lửa đốt một góc tấm ảnh trên tay. Ngọn lửa nhanh chóng cháy lan ra cả bức ảnh, nhưng dường như Hứa Thường Đức lại không có ý muốn buông tấm ảnh đang cháy trong tay ra. Nhìn khuôn mặt cười của Hải Lan đang dần dần biến mất sau màn lửa đỏ, mà lòng hắn như đang rỉ máu. Một lúc sau, lửa cháy lan tới tận tay hắn, thế nhưng cảm giác đau buốt do bị bỏng sao bằng cảm giác đau đớn trong lòng hắn lúc này được.

Đột nhiên điện thoại kêu lên, làm Hứa Thường Đức như người trong mộng giật mình tỉnh lại. Hắn vội vàng buông tấm ảnh lúc này đã thành một mảng đen sì trong tay xuống. Đến giờ hắn mới cảm nhận từng trận đau buốt do bị bỏng từ bàn tay truyền tới. Hắn chậm rãi dùng tay kia để lên chiếc điện thoại, thế nhưng lại không có nhấc lên. Nhưng chiếc điện thoại vẫn cứ đổ chuông mãi không ngừng, mãi một lúc sau hắn mới thở dài một hơi rồi nhấc điện thoại lên: “Alo!”

Đầu dây bên kia truyền tới một âm thanh trầm thấp của đàn ông: “Hiện giờ nàng ta bị mất trí nhớ, cái gì cũng đều không nhớ rõ ràng. Nghe bác sĩ nói, nàng ta chỉ còn nhớ được những chuyện của tuổi hai mươi, còn lại thì đều quên sạch!”

Hứa Thường Đức mấp máy môi nhưng lại không nói gì. Trên mặt hắn thoáng qua một tia vui mừng, nhưng lại có chút áy náy khó hiểu. Trong lòng hắn lúc này cảm xúc hỗn loạn bất định. Hắn len lén hít sâu một hơi rồi mới hỏi lại: “Có chắc chắn không?”

“Chắc chắn! Chủ nhiệm khoa thần kinh đã khám qua và đưa ra kết luận, khả năng nàng ta có thể lấy lại ký ức đã mất gần như bằng không. Ngài yên tâm, đợi ít lâu nữa, tình hình lắng xuống, ta sẽ trừ khử mầm họa này giúp ngài.”

Hứa Thường Đức chậm rãi nhắm hai mắt lại, cẩn thận suy xét tính toán thế cục lại một lượt. Hắn trầm ngâm một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Nên bỏ đi thôi!”

“Thế nhưng …”

“Không có gì là nhưng cả, mọi việc dừng ở đây thôi. Nếu như sau này nàng ta nhớ ra điều gì, thì ta cũng sẽ thẳng thắn nhận trách nhiệm!”

Lại nói tới người không bao giờ cam chịu số phận, Trương đại quan nhân. Đến giờ Trương Dương mới nhận ra một điều, trên đời này có rất nhiều việc, cho dù hắn có muốn cũng không thể thay đổi được. Hay cũng chính gặp nạn này của Hải Lan. Tưởng rằng đã nối lại được mối quan hệ với nàng ta, vậy mà đột nhiên lại bị tai nạn như vậy.

Tuy rằng đã được Trương Dương cẩn thận điều trị, cùng với sự chăm sóc cẩn thận nhất của bệnh viện, những vết thương bên ngoài của Hải Lan khôi phục một cách kinh người. Thế nhưng đoạn ký ức bị mất của nàng thì vẫn không có cách nào khôi phục lại được. Nàng đã quên mất những đoạn ký ức phiền não nhất của mình, đã quên mất những ngày tháng đau khổ, bất hạnh, nàng cũng quên mất Trương Dương, quên mất tình cảm sâu đậm của mình dành cho hắn. Giờ đây, nàng đã quay trở lại khoảng thời gian năm năm trước của mình. Cũng chính là lúc nàng còn là cô gái trong trắng, ngây thơ hồn nhiên yêu đời. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Lúc Cố Giai Đồng tìm thấy Trương Dương, là lúc Trương Dương đang ngồi một mình uống rượu ở quán bar Munich 1860 phía đối diện bệnh viện nhân dân tỉnh. Trong khoảng thời gian này, Trương Dương vẫn ở bệnh viện nhân dân tỉnh chăm sóc bảo vệ cho Hải Lan. Thế nhưng lúc nào nàng ta tỉnh dậy, thấy Trương Dương đều sợ hãi hét toáng cả lên, làm Trương Dương không biết phải làm gì, đành phải ra quán bar ngồi uống rượu riết thời gian. Mấy hôm nay, hầu như thời gian của hắn đều là ở đây ngồi uống rượu buồn một mình.

Dưới ánh đèn lờ mờ lúc sáng lúc tối, Trương Dương lại nâng cốc rượu to tướng mình lên, nhấp một ngụm nhỏ. Trương Dương cũng không phải vì cách cư xử như người xa lại của Hải Lan mà mất lòng tin. Nhưng hắn biết, trong một khoảng thời gian ngắn, vô pháp chữa lành bệnh mất trí của Hải Lan được. Với địa vị là bí thư bệnh viện huyện của hắn bây giờ, hắn cũng không thể ở đây suốt. Mà dù hắn có ở lại đây thì cũng chẳng giúp ích gì được nhiều cho Hải Lan cả.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, nàng ta cứ như đã biến thành một người khác hẳn, ánh mắt nàng nhìn hắn không còn chan chứa tình cảm như trước, mà chỉ toàn sự sợ hãi cùng chán ghét. Lại nhớ ánh mắt nhìn mình như nhìn một gã xấu xa đáng ghét của Hải Lan, Trương Dương lại càng thấy chán nản buồn bực hơn. Ngửa cổ dốc nốt chỗ rượu còn lại vào mồm, nặng nề đặt cái phịch! Chiếc cốc xuống mặt bàn. Rồi ngoắc tay ra hiệu cho gã nhân viên ý bảo tiếp thêm một cốc nữa.

Đúng lúc này, trong không khí lại thoang thoảng mùi hương nước hoa dịu nhẹ. Đối với mùi hương đầy quyến rũ này, mấy ngày nay Trương Dương đã khá quen thuộc, chẳng cần quay người lại nhìn, cũng thừa biết người vừa tới là cô nàng Cố Giai Đồng kia. Từ lúc Hải Lan gặp chuyện không may, rồi cả lần Trương Dương ra tay cứu mạng nàng đến nay, dường như hai người bọn họ đã xóa bỏ mọi thành kiến trước kia, mà giờ lại thành bạn tốt của nhau.

Cố Giai Đồng mặc một chiếc váy dài màu đen tuyền, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Trương Dương. Nhìn cốc rượu trống không trên bàn, nàng nhịn không được cười nói: “Sao lại ở đây uống rượu giải sầu một mình vậy?”

Trương Dương gượng cười cười đáp trả, rồi lại lớn tiếng nói với gã phục vụ quầy bar: “Cho một chén nữa!”

Cố Giai Đồng mỹ lệ vén mớ tóc đen dài của mình ra sau gáy, rồi lấy chiếc di động của Trương Dương trong chiếc túi xách da của mình ra, để trước mặt Trương Dương cười nói: “Ta đã nhờ người sửa lại giúp ngươi. Nhớ, lần sau phải cẩn thận, không được để ngấm nước như vậy nữa!”

Trương Dương với tay cầm lấy di động của mình, thuận tiện mở nguồn: “Hết bao nhiêu vậy?”

Cố Giai Đồng trừng mắt nhìn Trương Dương, giọng điệu có chút bất mãn nói: “Ngươi trông ta giống mấy gã con buôn lắm sao? Đừng lúc nào cũng nói chuyện tiền nong với ta như vậy nữa. Mấy thứ đó ta chẳng để vào mắt!”

Trương Dương ha hả cười lớn: “Nếu như ngươi không để vào mắt, thế tại sao mỗi ngày ngươi đều liều mạng kiếm tiền như vậy?”

Lúc hai người nói chuyện, cũng đúng lúc gã phục vụ quầy rượu tiếp rượu cho hai người. Nghe thấy câu vừa rồi của Trương Dương, hắn liếc mắt nhìn Cố Giai Đồng, vẻ mặt có chút đen tối mập mờ. Chính cái khí chất cao quý lại mỹ lệ của Cố Giai Đồng rất dễ khiến đàn ông xung quanh phải chú ý. Cố Giai Đồng cũng nhận ra ánh mắt bất thiện của gã nhân viên kia nhìn mình, lại nhớ tới câu nói đầy ẩn ý vừa rồi của Trương Dương, khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng vì xấu hổ mà hơi ửng đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn gã phục vụ quầy rượu: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi có tin ta bảo ông chủ đuổi việc ngươi không?”

Gã nhân viên sợ hãi cuống quít cúi gằm mặt xuống, bê cái khay chạy mất.

Cố Giai Đồng rút một điếu thuốc từ bao ra, định châm lửa hút, lại nhớ ra, trên người mình không có cái bật lửa nào.

Trương Dương cầm bao diêm dưới bàn lên, châm một que đưa tới trước mặt nàng. Cố Giai Đồng hơi cúi đầu xuống để đầu điếu thuốc chạm vào lửa, đôi môi đỏ mọng của nàng nhẹ cử động hút thuốc. Lửa từ que diêm cũng nhỏ dần lại rồi tắt ngấm đi. Cố Giai Đồng ngồi thẳng dậy, dùng bàn tay nhỏ xinh của mình một lần nữa vuốt đám tóc rối loạn của mình ra phía sau. Nàng chậm rãi nhả ra một đám khói trắng. Lúc này nàng mới để ý, qua màng khói trắng, Trương Dương vẫn nhìn chằm chằm nàng từ nãy tới giờ. Nàng nở nụ cười rụt rè nói: “Ngươi nhìn gì ta vậy?”

Trương Dương chỉ chỉ vào điếu thuốc trong tay nàng nhỏ giọng nói: “Hút thuốc nhiều có hại cho sức khỏe!”

Cố Giai Đồng cười nói: “Thói quen rồi, muốn bỏ cũng không bỏ được nữa!”

Trương Dương thấp giọng nói: “Nghe nói người kia của ngươi là phó giám đốc nhà máy sản xuất thuốc lá. Nhưng mà ngươi cũng đừng vì nhà làm được mà suốt ngày hút thuốc phì phèo như vậy chứ?”

Nếu như là người khác nói móc nàng như vậy, chắc chắn nàng đã ném thẳng cả điếu thuốc đang hút dở vào mặt hắn rồi. Nhưng mà những lời này Trương Dương nói, thì nàng lại không hề thấy tức giận một chút nào. Mà đã không tức giận thì lại là vui vẻ, nàng cười nói: “Ta tới đây vốn định tìm lời an ủi ngươi chút ít, thế nhưng cái bản tính khó ưa của ngươi, vẫn cứ nói móc trêu chọc ta, chứng tỏ ngươi cũng chẳng có buồn phiền nhiều lắm. Căn bản cũng chẳng cần người khác an ủi giúp đỡ!”

Nếu là bình thường, chắc hẳn Trương Dương đã thuận nước đẩy thuyền, châm chọc nàng ta mấy câu. Nhưng giờ chuyện tình của Hải Lan, cũng ảnh hưởng phần nào tới tâm lý của Trương Dương, bởi vậy hắn cũng chẳng còn lòng dạ nào đi vui vẻ cười đùa với người con gái khác nữa.

Đột nhiên di động của Cố Giai Đồng lại kêu lên liên hồi. Cố Giai Đồng nhận tới ba cuộc điện thoại xong mới cất di động đi. Cười Cười áy náy nói: “Xin lỗi, có hơi nhiều việc cần ta giải quyết một chút. Được rồi, chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?”

Tưởng Dương cũng vừa uống xong một ngụm rượu nữa, thản nhiên nói: “Là ngươi nói tới đoạn ta chẳng cần người an ủi giúp đỡ!”

Cố Giai Đồng nở nụ cười duyên nói: “Tình hình Hải Lan giờ thế nào rồi?”

Lại nhắc tới Hải Lan, Trương Dương không khỏi nhíu nhíu mày một chút: “Những thương tích bên ngoài đã hoàn toàn bình phục. Nhưng vẫn không tài nào nhớ ra những ký ức bị mất. Những ký ức của năm năm trở lại đây, nàng đều không nhớ được một chút gì!” Trên thực tế, tình trạng bệnh tình của Hải Lan nghiêm trọng hơn lời của Trương Dương rất nhiều. Không những Hải Lan đã quên Trương Dương là ai, mà hơn hết, nàng lại xem Trương Dương như kẻ thù, chẳng hiểu sao Trương Dương lại khiến nàng sợ hãi đến vậy. Mỗi lần thấy ánh mắt Hải Lan nhìn mình đầy kinh sợ cùng lúng túng, lòng Trương Dương lại càng thấy nhói đau hơn. Cũng vì nguyên nhân này mà hắn mới chạy hẳn sang quán bar phía đối diện bệnh viện để uống rượu chứ không ở lại trong bệnh viện, ở lại bên cạnh Hải Lan. Bất quá tửu lượng của thằng nhãi này lại quá hãi nhân, nốc cả đống rượu như vậy rồi mà vẫn chẳng thấm vào đâu. Đám rượu vừa rồi cũng chỉ đủ làm hắn giải khát mà thôi.

Cố Giai Đồng cố ý nhắc nhở Trương Dương: “Mấy ngày nay ngươi vì chuyện của Hải Lan mà cứ ở đây suốt, cũng không tới chữa bệnh cho em gái ta nữa đó!”

Trương Dương áy náy gượng cười nói: “Thực sự không phải. Mấy hôm nay ta cũng không còn nhớ được điều gì nữa. Ngươi thấy đó, bản thân ta ta cũng chẳng còn để ý mấy nữa là!”

Cố Giai Đồng thở dài nói: “Nhiều lúc quan tâm quá lại thành hỏng chuyện đó. Nếu như Hải Lan vẫn không nhớ ra ngươi, vẫn cứ xem ngươi là người xa lạ, vậy thì trong khoảng thời gian ngắn, chưa chắc đã bình phục lại được đâu. Không nhẽ ngươi lại định ở đây suốt hay sao?”

“Ngày mai ta sẽ rời khỏi tỉnh!”

Cố Giai Đồng ngẩn người, thực sự nàng không nghĩ tới Trương Dương lại trả lời thẳng như vậy.

Trương Dương bỏ cốc rượu trong tay xuống bàn, đứng dậy nói: “Đi, ta với ngươi về chữa bệnh cho Dưỡng Dưỡng!”

Mấy hôm nay, Cố Dưỡng Dưỡng đều dành phần lớn thời gian của mình ở trong phòng vẽ thanh. Lúc Trương Dương đến, cũng là lúc nàng đang vẻ dở một bức tranh phong cảnh. Bầu trời xám xịt, thác nước trắng xóa, dòng nước xanh biếc lượn lờ khúc khủy, toàn cảnh đượm vẻ ưu buồn. Chỉ có đôi cò trắng giang cánh trên bầu trời là đem đến cho người ta sự hy vọng, sự siêu thoát trần tục. Thấy bức tranh này, Trương Dương không khỏi nhớ đến hình ảnh lần đầu Trương Dương gặp gỡ cô bé Dưỡng Dưỡng đáng thương này. Khóe môi hắn nhẹ cười mỉm.

Cố Giai Đồng nhẹ ho khan một tiếng, cố ý kéo Trương Dương khỏi sự chìm đắm trong bức tranh của Dưỡng Dưỡng. Thấy có tiếng người phía sau, Cố Dưỡng Dưỡng quay đầu nhìn lại xem ai. Vừa thấy Trương Dương, đôi môi thiếu huyết sắc của cô bé liền mỉm cười nhẹ, trong đôi mắt trong trẻo của cô bé tràn ngập sự vui mừng khôn xiết. Cả khuôn mặt xinh đẹp của Dưỡng Dưỡng trở nên xinh động đáng yêu hơn nhiều.

“Trương ca!” Cố Dưỡng Dưỡng buông cây cọ vẽ trong tay xuống đất, vui mừng hô to một tiếng, rồi vộ vàng đẩy xe lăn tới trước mặt Trương Dương. Mới mấy ngày không gặp, mà Trương Dương lại gầy đi không ít, tóc tai cũng rối bời cả lên. Chỉ có điều không đổi là dáng điệu cao cao của hắn, hai mắt vẫn trong suốt như thủy tinh, cùng với nụ cười ấm áp như vầng thái dương. Nhưng Cố Dưỡng Dưỡng lại phát hiện ra, ở chỗ sâu nhất trong con mắt Trương Dương lại có một chút u buồn đau thương.

Trương Dương ngồi xổm xuống đất, như vậy càng làm cô bé Cố Dưỡng Dưỡng cảm thấy gần gũi, thân thiết hơn. Cô bé nhẹ giọng nũng nịu nói: “Trương ca, sao mấy ngày nay anh cũng chẳng chịu tới đây gì cả? Anh nói hôm sau lại tới đây chữa bệnh cho em, vậy mà đợi cả ngày cũng chẳng thấy tới?”

Thấy cô bé ngốc nghếch dễ thương đang làm nũng kia, Trương Dương không khỏi nở nụ cười: “Xin lỗi, là mấy hôm rồi anh bận chút việc nên không tới được. Chẳng phải hôm nay anh tới rồi đó sao? Đúng rồi, thuốc lần trước anh đưa, có uống đầy đủ không đó?”

Cố Dưỡng Dưỡng cố sức gật đầu lia lịa.

Cố Giai Đồng cũng biết thói quen không để người ngoài thấy hắn chữa bệnh của Trương Dương, nàng lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.

Cố Dưỡng Dưỡng thấy chị mình ra ngoài rồi mới nhỏ giọng nói với Trương Dương: “Trương ca, bài khí công lần trước anh dạy em, mỗi ngày em đều luyện tập đầy đủ. Nhưng mà hai hôm nay em lại cảm thấy chân cứ nóng rực lên rồi đau buốt khó chịu!”

Trương Dương nhẹ nâng chân cô bé nên, chỉ vào ba huyệt hãm cốc, trùng dương, cùng giải khê nói: “Có phải cơn đau bắt đầu từ những chỗ này hay không?”

Cố Dưỡng Dưỡng gật gật đầu.

Trương Dương mỉm cười nói: “Điều đó chúng tỏ phương pháp này có hiệu quả. Em cứ yên tâm đi, cơn đau sẽ không quá gay gắt đâu, chắc em cũng chịu được thôi. Xem ra tốc độ hồi phục hai chân của em nhanh hơn so với tưởng tượng của anh.” Trương Dương chậm rãi cởi giày cho cô bé, nâng chân đặt lên đùi mình rồi lại áp lòng bàn tay mình vào gang bàn chân cô bé.

Vẫn biết rằng Trương Dương đang chữa bệnh cho mình, thế nhưng cô bé vẫn thấy có chút ngượng ngùng. Cố Dưỡng Dưỡng xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại, cảm nhận thấy dưới chân, chỗ tiếp xúc với lòng bàn tay Trương Dương đang không ngừng nóng rực lên. Hai dòng nhiệt lực như tơ nhện theo mạch máu ở chân đang từ từ len lỏi chạy khắp hai chân. Cố Dưỡng Dưỡng cảm nhận thấy những mạch máu dưới chân đang không ngừng giãn nở ra, sau đó lại có cảm giác tê tê như bị hàng nghìn hàng vạn con kiến đang bò dưới chân. Loại cảm giác này khiến cô bé đau nhức tê buốt cực kỳ khó chịu. Cô bé cắn chặt môi dưới mình, cố gắng không kêu lên một tiếng nào, hai bàn tay trắng nõn nhỏ xinh nắm chặt lấy tay vịn của chiếc xe đẩy.

Trương Dương đang dùng nội lực của mình đả thông những chỗ kinh mạch bị bế tắc ở chân cô bé. Chuyến du hành của hắn từ Đại Tuỳ triều đến thời đại này, rất may Trương Dương vẫn giữ được luồng nội lực thâm hậu của mình, nhưng cũng bị suy giảm ít nhiều. Nếu như ở quá khứ, lúc nội lực hắn vẫn còn sung mãn, thì chỉ cần dùng nội lực Trương Dương cũng có thể đả thông mọi kinh mạch bị bế tắc ở chân Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng đổi lại, nội lực cũng bị hao tổn đại bộ phận. Giờ Trương Dương cũng muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho cô bé, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm. Hiện tại cũng chỉ có thể miễn cưỡng đả thông phần kinh mạch ở các đốt ngón chân. Còn nếu muốn đả thông toàn bộ kinh mạch ở cả hai chân, thì phải dùng thêm thuốc men cùng sự nỗ lực của chính bản thân cô bé Cố Dưỡng Dưỡng.

Nội lực Trương Dương vận hành đủ ba vòng xong mới thu lại. Rồi Trương Dương mới chậm rãi đi lại giày cho cô bé.

Hai mắt to tròn của Cố Dưỡng Dưỡng lẳng lặng nhìn Trương Dương đang đi giày cho mình. Trong lòng cô bé đột nhiên lại dấy lên cảm giác ấm áp khó tả. Trương Dương đeo lại giày xong đứng lên: “Em cứ tiếp tục vẽ tranh đi, bao giờ có thời gian, anh sẽ lại tới thăm em sau!”

“Anh phải đi rồi sao?” Trong lòng Cố Dưỡng Dưỡng tràn ngập sự ngạc nhiên cùng không muốn.

Trương Dương cười nói: “Công tác hiện giờ của anh là ở huyện Xuân Dương. Anh còn phải về đó làm việc nữa chứ?”

“Nếu như anh muốn được thay đổi công tác, em sẽ nhờ cha giúp đỡ anh!” Cố Dưỡng Dưỡng vội vàng nói mà không cần suy nghĩ nhiều.

Nếu như là người khác, nghe được mấy lời này thì hiển nhiên sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng Trương Dương lại chẳng biểu hiện ra bất cứ điều gì. Thực ra Trương Dương cũng có ý lấn ná làm quen với vị Cố bí thư kia, thế nhưng Trương Dương không hề có ý định thông qua việc chữa bệnh cho cô bé Cố Dưỡng Dưỡng để lấy lòng hắn. Lại càng không muốn lợi dụng sự hồn nhiên trong sáng của cô bé để được thăng quan tiến chức. Hiện giờ, Trương Dương cũng chẳng có chút hứng thú nào với tỉnh lỵ, thà làm kê thủ bất vi ngưu hậu. Đây cũng là nguyên tắc bất di bất dịch của Trương Dương từ trước tới nay. Mà nếu như muốn lợi dụng đoạn ân tình này, thì cũng nên sử dụng vào lúc then chốt tối cần thiết, hiện tại Trương Dương cũng chẳng có việc gì cần nhờ vả Cố bí thư cả.

Trương Dương mỉm cười nói: “Anh giúp em không phải vì muốn em trả ơn. Em cứ an tâm tĩnh dưỡng, đừng suy nghĩ nhiều, chắc chắc anh sẽ còn quay lại thăm em!”

Trương Dương càng nói cái kiểu như vậy, ngược lại, càng làm cô bé Cố Dưỡng Dưỡng cảm động hơn. Trước đây, vì cha là bí thư tỉnh uỷ nên mọi người xung quanh đều tỏ ra yêu mến cùng kính trọng, thế nhưng bọn họ làm vậy đều có mục đích cả. Nhưng Trương Dương lại khác bọn họ, nàng nói giúp nhưng lại chẳng khác gì khẩu cầu, thế nhưng Trương Dương vẫn lắc đầu không nhân. Trái lại, điều đó lại có vẻ xúc phạm tới Trương Dương. Cố Dưỡng Dưỡng áy náy cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi...!”

Trương Dương cười nói: “Không có gì phải xin lỗi cả. Từ rầy không được nói với anh mấy lời khách sáo như vậy nữa là được rồi!” Nói xong Trương Dương cũng cáo từ rời đi. Vừa ra ngoài liền phát hiện, Cố Giai Đồng vẫn đứng bên ngoài chờ hắn. Nhận chiếc khăn mặt từ nàng ta rồi lau đám mồ hôi nhễ nhại trên trán đi.

Cố Giai Đồng lại đưa hắn một chén nước. Từ biểu hiện của Trương Dương, nàng cũng đoán ra tiểu tử này chắc chắn rất mệt. Cố Giai Đồng tràn ngập hiếu kỳ nói: “Ta vẫn không biết, rốt cuộc là ngươi chữa bệnh cho Dưỡng Dưỡng ra sao? Nhìn ngươi có vẻ rất mệt!”

Trương Dương cười nói: “Sao ta thấy đàn bà con gái, ai cũng giống ai, đều có tính tò mò như vậy?”

Cố Giai Đồng trừng mắt nhìn Trương Dương giận dữ mắng: “Trương Dương! Ngươi có thể bớt nói những câu trêu chọc ta như vậy có được hay không?”

Trương Dương thản nhiên lắc lắc đầu. Sóng vai cùng Cố Giai Đồng trở lại phòng khách. Hiện giờ Cố bí thư vẫn chưa về, cả căn phòng khách xa hoa rộng lớn bây giờ đâm ra lại có gì đó trống trải cô tịch. Đây là lần thứ hai Trương Dương đến đây, vậy mà hắn vẫn cảm giác bị áp lực vô hình đè nặng. Đây là do căn nhà này thiếu không khí ấp áp, hạnh phúc như những căn nhà bình thường khác. Xem ra Cố Duẫn Trí là một người cứng nhắc, đến cả nhà mình mà hắn cũng làm như là nơi làm việc của hắn vậy, lúc nào cũng nghiêm nghị quy củ chặt chẽ.

Trương Dương lấy giấy bút ở trên mặt bàn, viết một đơn thuốc rồi đưa cho Cố Giai Đồng nói: “Chị cứ dựa theo đơn này mà bốc thuốc, chắn chắn sẽ có lợi cho sức khoẻ của chị!”

Cố Giai Đồng nhíu mày nhìn kỹ lại đơn thuốc trong tay, nhưng nàng lại chẳng biết chút gì về y thuật, nên cũng chẳng biết rốt cuộc là Trương Dương viết những gì nữa.

Cũng bởi vì chuyện xảy ra với Hải Lan gần đây, mà Trương Dương đã thu liễm tâm tình lại không ít. Nhưng bản tính hay nói móc đùa dai của thằng nhãi này thì vẫn còn. Thấy Cố Giai Đồng cứ chăm chú đọc đơn thuốc, Trương Dương nhoẻn miệng nở nụ cười tà ác thấp giọng nói: “Chỉ cần uống đúng theo đơn thuốc em đã kê, đảm bảo trong nửa tháng, kinh nguyệt của chị sẽ trở lại bình thường!”

Khuôn mặt cười của Cố Giai Đồng bị thằng nhãi này trêu đùa mà đỏ bừng lên vì xấu hổ. Chẳng biết da mặt thằng nhãi này dày đến độ nào nữa? Loại chuyện như vậy mà hắn cũng có thể nói không chút ngượng mồm như vậy được sao? Chẳng nhẽ vốn từ của thằng nhãi này xấp xỉ bằng không, nên mới không biết dùng từ khác thay thế hay sao chứ? Cố Giai Đồng cắn cắn môi dưới, mắng nhẹ: “Miệng cẩu thì chẳng bảo giờ sủa được tiếng hay!”

Trương Dương ha hả cười lớn. Cười xong Trương Dương lại nghiêm mặt lại trịnh trọng nói: “Chị Giai Đồng, chị có thể giúp em một chuyện được hay không?” Cũng chẳng có việc gì ngoài việc của Hải Lan. Mai hắn đi rồi, nên muốn nhờ Cố Giai Đồng để ý chăm sóc dùm hắn.

Cố Giai Đồng không cần nghĩ cũng thừa biết Trương Dương đang định nói gì, nhẹ gật đầu nói: “Là ngươi muốn nhờ ta chăm sóc Hải Lan dùm ngươi?”

Trương Dương nói: “Không chỉ là giúp đỡ chăm sóc, mà còn bảo vệ nữa! Những vết thương bên ngoài thì đều không đáng ngại nữa, còn chuyện khôi phục ký ức đã mất thì cũng chẳng biết đến bao giờ nữa. Điều ta lo lắng nhất lại chính là tính mạng của nàng. Chuyện buổi tối hôm đó chắc chị vẫn còn nhớ, là có người cố ý hãm hại nàng ta. Giờ em cũng sắp rời đi rồi, không có em ở bên bảo vệ nữa, sợ rằng tính mạng nàng ta bị nguy hiểm.”

Cố Giai Đồng nói; “Ngươi cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ đánh tiếng bảo Trương Đức Phóng để tâm một chút. Kêu hắn điều thêm người bảo vệ thật tốt cho Hải Lan!”

Trương Dương cũng tin Cố Giai Đồng là người nói được làm được. Nhấc chén trà lên uống một ngụm nhỏ xong chân thành nói: “Em cảm ơn chị trước!”

“Vậy còn ngươi, bao giờ ngươi lại tới Đông Giang nữa?”

Trương Dương thản nhiên đáp lời: “Sẽ nhanh thôi. Thứ nhất, còn phải khám lại cho Hải Lan một lượt nữa. Thứ hai, quay lại để còn chữa tiếp cho hai chân của Dưỡng Dưỡng.”

Cố Giai Đồng vui mừng nói: “Tốt! Vậy lúc nào ngươi tới, nhớ gọi điện báo trước cho ta một tiếng!”

Lần lên tỉnh lần này, Trương Dương đi mất tròn một tuần lễ. Từ lúc trở lại Xuân Dương, Trương Dương đã trở nên trầm lặng hơn rất nhiều. Cũng vì cả tinh thần lẫn thể trạng của Trương Dương đều mệt mỏi nên Trương Dương ở Xuân Dương nghỉ ngơi thêm một ngày một đêm nữa. Từ lúc được sống lại tới nay, hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi uể oải như ngày hôm nay, cảm giác như cả người không còn chút sức lực nào nữa vậy. Qua chuyện của Hải Lan lần này, Trương Dương mới biết, trên đời này dù có võ công cao cường hay y thuật tinh thông đến đâu đi chăng nữa cũng đều không thể giải quyết được. Đành trơ mắt ếch nhìn người thân bị nạn mà không giúp ích gì được.

Di động của Trương Dương cả ngày hôm nay đều kêu suốt, thế nhưng hắn lại không bắt một cuộc nào, cứ mặc kệ nó kêu. Trương Dương ngủ từ sáng cho tới tận lúc trời xẩm tối mơi dậy. Quờ tay lấy cái di động, nhìn một chút màn hình điện thoại, hầu hết đều là của Sở Yên Nhiên gọi tới. Nhớ tới khuôn mặt cười xinh tươi đầy quyến rũ của cô nàng Sở Yên Nhiên, nhớ tới sự quan tâm ân cần của nàng ta dành cho mình. Bất giác Trương Dương cảm thấy một trận ấm áp khó tả. Vì gọi cho Trương Dương mà không được, nên Sở Yên Nhiên đành nhắn tin cho hắn: “Tiểu tử thối, ngươi đang ở đâu vậy? Bao giờ thì về?”

Đọc xong tin nhắn, Trương Dương liền gọi lại cho cô nàng Sở Yên Nhiên.

Đường dây vừa nối thông, đầu dây biên kia liền truyền đến tiếng của Sở Yên nhiên vừa oán trách lại vừa vui mừng: “Ngươi xảy ra chuyện gì mà mấy ngày nay đều bặt vô âm tín vậy? Chuyện của bệnh viện ngươi cũng mặc kệ. Chuyện xây dựng trung tâm thẩm mỹ ngươi cũng mặc kệ. Là ngươi kêu bọn ta tới đầu tư cùng ngươi, vậy mà giờ ngươi lại phủi tay bỏ đi biền biệt...”

Trương Dương tức giận lớn tiếng cắt đứt lời nàng: “Nha đầu thối, vậy rốt cục là ngươi quan tâm tiền vốn của mình hay là quan tâm ta?”

Sở Yên Nhiên giật mình, nhưng cũng không trả lời ngay mà trầm ngâm một lúc. Lúc sau mới thấp giọng nói: “Một kẻ vô tình như ngươi đáng để ta phải quan tâm để ý hay sao chứ?”

Trương Dương cười mỉm nói: “Được rồi, ta hiểu rồi. Vậy là nếu như trên đời này vẫn còn có người quan tâm tới ta, hẳn người đó là ngươi rồi!”

“Nè nè, ngươi nói bậy bạ cái gì vậy? Nghe buồn nôn chết đi được. Ngươi nghe cho rõ đây, ta không thèm quan tâm tới ngươi. Mau mau thành thật khai ra, mấy ngày nay ngươi đi đâu, làm những gì?”

Đương nhiên Trương Dương không thể nói cho nàng ta nghe toàn bộ chuyện tình phát sinh mấy ngày vừa rồi ở Đông Giang được. Hắn cười nói: “Chỉ là ta đưa em gái ta đến trường, thuận tiện quan hệ với mấy người ở đó thôi mà. Ta ở lại đó vài hôm, cũng là do di động bị ngấm nước mưa nên trục trạc một chút, hôm nay sửa xong mới trở về. Bởi vì ta thấy hơi mệt, ngủ suốt từ sáng tới giờ, điện thoại đổ chuông nhưng cũng không thấy. Thực sự xin lỗi!”

Sở Yên Nhiên nhẹ cắn cắn môi dưới. Trực giác của con gái rất tinh tế, nàng cũng biết những lời này của Trương Dương chẳng quay chỉ là lấy lệ cho qua chuyện mà thôi. Nếu như hắn thực sự nghĩ tới mình, vậy thì tại sao nhiều ngày như vậy rồi mà đến một cuộc gọi điện hỏi thăm cũng không thấy đâu? Nghĩ tới đây Sở Yên Nhiên không khỏi cảm thấy có chút uỷ khuất. Từ lúc quen Trương Dương tới nay, lần nào cũng đều là nàng chủ động tìm hắn, chứ thằng nhãi này nào có chịu chủ động liên hệ với nàng. Nếu như trừ lần mới đây, hắn chủ động gọi điện tới thì cũng chẳng còn lần nào khác. Nhưng mà hắn gọi tới tìm vì công việc, vì dự án xây dựng trung tâm thẩm mỹ của hắn chứ nào vì thương nhớ nàng mà gọi điện hỏi thăm.

Trong lòng đã thấy không vui rồi, vậy mà thằng nhãi kia còn nói cái kiểu đó. Sở Yên Nhiên tức giận chẳng thèm nói thêm lời nào nữa, cúp điện thoại cái rụp.

Được nói chuyện với Sở Yên Nhiên nên tâm tình Trương Dương cũng khá hơn chút ít, đang định trêu đùa nàng ta mấy câu nữa, đột nhiên điện thoại lại mất tín hiệu. Trương Dương đang định gọi lại thì Lý Trường Vũ lại gọi tới. Bản tính trêu người lại nổi lên, Trương Dương đang định trêu đùa hắn mấy câu, thế nhưng lại nuốt trở lại. Bởi nhẽ chẳng hiểu sao lần này hắn lại có vẻ nghiêm túc tới vậy: “Trương Dương! Có phải ngươi ở Đông Giang lại gây chuyện gì hay không?”

Trương Dương nghe xong mà ngẩn cả người. Nhớ lại những việc xảy ra ở Đông Giang. Quả thực lúc ở Đông Giang có xảy ra chút sự tình nho nhỏ. Là khi hắn với Hải Lan đang triền miên ân ái thì cả đám cảnh sát ập vào bắt quả tang. Bất quá chẳng phải chuyện này đã giải quyết xong xuôi rồi hay sao? Loan Thắng Văn đã đồng ý không để lộ chuyện này ra ngoài rồi cơ mà? Hay là chuyện mình vì cứu Cố Giai Đồng mà giết chết một gã sát thủ? Chẳng phải bên cảnh sát đã lập hồ sơ ghi rõ chuyện này là vì phòng vệ nên mới gây án, bởi vậy mới không truy cứu trách nhiệm hình sự. Hơn nữa hai chuyện này hầu như đều được cấp trên ỉm đi, là những vụ việc cơ mật của cảnh sát, vậy thì sao Lý Trường Vũ lại hay tin được nhỉ?

Một thoáng suy nghĩ qua đi, Trương Dương liền nở nụ cười nói: “Sao Lý phó thị trưởng lại nói như vậy? Ta ở Đông Giang cũng chỉ là uống rượu quen biết thêm mấy người bạn. Chắc cũng không vi phạm nguyên tắc nghề nghiệp mới phải chứ?”

Lý Trường Vũ hơi trầm giọng xuống nói: “Trương Dương, là có người tố cáo ngươi. Dù gì ngươi cũng là cán bộ nhà nước, hành sự phải cẩn thận một chút chứ?” Dạo gần đây hắn nói chuyện với Trương Dương như hai người bạn thân, không việc gì phải giấu diếm nói ý như trước, cứ trực tiếp nói thẳng ra mọi chuyện.

“Là ai?” Trương Dương nhíu nhíu mày suy nghĩ. Nhưng chẳng biết là mình đã đắc tội với ai để giờ bị người ta đâm lén sau lưng.

Lý Trường Vũ thở dài một tiếng, nhưng lại không trả lời câu hỏi của Trương Dương, chỉ thấp giọng nói: “Là ngươi không chịu chú ý đó thôi. Ta đã sớm nhắc nhở ngươi rồi, làm việc gì cũng đừng nên huênh hoang quá. Chẳng nhẽ đến giờ ngươi vẫn chưa thấm nhuần đạo lý, muốn làm lãnh đạo thì trước tiên phải giữ được cái đầu lạnh hay sao?”

“Là ai đặt điều hãm hại ta?” Lúc này Trương Dương chẳng khác gì thú hoang đói mồi. Chỉ cần tìm đúng mục tiêu, thì Trương Dương có thể xả hết bao mối hận thù cùng sầu não chất chứa mấy hôm nay của hắn. Lần này Trương Dương quyết không lưu tình một chút nào.

Hiển nhiên Lý Trường Vũ không muốn nói tiếp vấn đề này với Trương Dương nữa. Hắn vẫn không trả lời câu hỏi của Trương Dương, mà chỉ nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngươi không nên hỏi ta vì sao? Mà phải tự mình xem lại nguyên nhân vì đâu!” Nói xong câu này hắn liền cúp điện thoại xuống.

Biến hoá nhỏ của biểu tình trên mặt Tần Thanh cũng không thoát khỏi con mắt của Dương Thủ Nghĩa, hắn nói chuyện này ra chủ yếu là để xem phản ứng của Tần Thanh thế nào. Từ phản ứng có chút lúng túng cùng khó chịu của nàng, Dương Thủ Nghĩa có thể khẳng định chắc chắn giữa Trương Dương và Tần Thanh không đơn thuần chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới. Xem ra lời đồn đại bên ngoài cũng không phải là vô lý, không có lửa làm sao có khói chứ. Trong đầu Dương Thủ Nghĩa không khỏi xuất hiện vài ý nghĩa đê tiện, “quả phụ Thanh”? Xem ra Tần Thanh cũng không phải như hình tượng băng thanh ngọc khiết mà người ta vẫn thường nói.

Tần Thanh ổn định lại tâm tình nói: “Chuyện này chỉ sợ còn nhiều nghi ngờ. Dù sao không có chứng cứ cụ thể, chúng ta cũng không nên hoài nghi một đảng viên, một cán bộ nhà nước.”

Dương Thủ Nghĩa lại hút một hời thuốc.

Tần Thanh đột nhiên ho khan mấy tiếng, dùng tay che mũi lại một chút, đôi mắt lặng lẽ nhìn Dưogn Thủ Nghĩa, nàng cố ý làm như vậy là biểu thị sự không vừa ý đối với hành động của Dương Thủ Nghĩa.

Dương Thủ Nghĩa có chút xấu hổ cười cười, khoát khoát tay xua khói thuốc: “Thật không có ý tứ! Ta nghiện thuốc lá đã lâu rồi, lại quên mất ngươi là cán bộ nữ.”

Tần Thanh ho khan một tiếng nói: “Không sao! Không sao!”

Dương Thủ Nghĩa lại còn khôgn rõ ý tứ người ta nữa sao, ha hả cười dập điếu thuốc, sau đó lại hướng trọng tâm câu chuyện vào vấn đề Trương Dương: “Tuy rằng nói chuyện này không có căn cứ chính xác, thế nhưng từ cung cách thường ngày của hắn cũng thấy có vấn đề. Ngươi xem hắn ăn mặc đều là hàng hiệu, điện thoại di động xịn, với lương tháng của hắn liệu có thể mua sắm được chăng? Xe ô tô phá hỏng một cái, ngay sau đó lại có ngay một chiếc khác…”

Tần Thanh sửa lại: “Cũng là xe cũ thôi…”

“Xe cũ cũng vài ngàn tệ, hắn bất quá chỉ là một cán bộ mới làm có nửa năm, cả lương cộng thưởng cũng có vài trăm tệ mà thôi. Ngươi nói hắn mua nổi sao?”

Tần Thanh vẫn thản nhiên nói: “Ý tứ của Dương bí thư là vấn đề tài chính của hắn có vấn đề.”

Dương Thủ Nghĩa cười giảo hoạt: “Ta không có nói thế, biết đâu là hắn xuất thân phú quý… bất quá ta lại nghe nói cha mẹ hắn là công nhân phổ thông tại một nhà máy nào đó, theo lý thuyết hẳn là cũng không dư dả gì. Ngươi bảo ta nói có đúng không nào?”

“Dương bí thư cho rằng nên làm như thế nào?” Tần Thanh đối với Dương Thủ Nghĩa này đã sinh ra sự phản cảm cực độ, hắn hiển nhiên là chĩa mũi giáo về phía Trương Dương. Mặc dù Trương Dương và hắn đúng là có chút không hợp nhau cho lắn, nhưng cũng không đến nỗi phải trăm phương ngàn kế tìm cách dồn ép người ta như thế. Từ nhiều việc khác cộng lại nữa khiến cho Tần Thanh kết luận Dương Thủ Nghĩa này đích thị là một tên tiểu nhân không hơn không kém. Hiện hắn đang muốn tạo áp lực khiến cho Trương Dương trên đường chính trị khó có thể bước đi thuận lời, Tần Thanh đang phải đối mặt với hai lựa chọn khó khăn, một là phải thuận theo thuỷ triều nhấn sâu Trương Dương xuống, hoặc là phải giảm bớt áp lực cho hắn, trợ giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn này. Nội tâm Tần Thanh đang hết sức mâu thuẫn.

Dương Thủ Nghĩa lại nói: “Ta kiến nghị, trước khi điều tra rõ ràng những việc này, Trương Dương tạm thời không thể tiếp tục công tác.”

Tần Thanh nhẹ giọng nói: “Kỷ uỷ không phải đã điều tra rồi sao, cũng không có điều tra ra vấn đề gì. Hẳn là ngài cũng đã biết rồi, vô luận là tại y viện, ban đầu tư – sở thương mại, hay ban kế hoạch xã Hắc Sơn Tử đều không có vấn đề gì.”

Dương Thủ Nghĩa nghe ra những lời này của Tần Thanh dường như là có chút ý trào phúng, bất quá hắn nghĩ rằng Tần Thanh không có ý đó, hắn tin tưởng nàng hẳn sẽ không vì một tên cán bộ cấp ban mà trở mặt với mình. Dương Thủ Nghĩa nói: “Chỉ cần tra kĩ càng xuống nữa, không sợ không tìm ra vấn đề.”

Tần Thanh nhìn Dương Thủ Nghĩa nói: “Chẳng phải Dương bí thư vừa mới nói chỉ là có thể có thôi sao?”

Vẻ cười cười trên mặt Dương Thủ Nghĩa nhất thời tắt ngúm, hắn vạn lần không thể ngờ Tần Thanh lại phản ứng trực tiếp lại nhanh như thế. Cái gọi có lẽ có, cũng chính là không chắc đã có. Thời nhà Tống, đại tướng Nhạc Phi chết cũng là vì bởi ba chữ này, tự cổ chí kim không biết có bao nhiêu người bởi vì ba cái chữ ‘có lẽ có’ mà toi mạng, bây giờ Trương Dương cũng lại dính vào ba cái chữ này. Bất quá Dương Thủ Nghĩa không thể không thừa nhận thủ đoạn của bản thân mình cũng là dùng ba cái chữ ‘có lẽ có’ này để ép Trương Dương vào đường cùng, cừu hận của hắn với Trương Dương không đơn giản chỉ có vì nhi tử của mình, mà còn cả sự kiện mỏ than kia, hỉnh ảnh con gà bị vặn cổ ngay trên giường mình vẫn còn nguyên như mới hôm qua vậy, cảnh máu me đầm đìa đó vẫn ám ảnh cả vào giấc mơ hắn không biết bao nhiêu lần làm cho hắn không thể ngủ yên đươc. Trương Dương chính là một cái gai nhọn trong lòng hắn, Dương Thủ Nghĩa hận không thể nhỏ bỏ ngay lập tức, Trương Dương còn ở Xuân Dương một ngày thì hắn còn khó chịu một ngày. Thế nhưng hiện tại Tần Thanh nói ra ba chữ ‘có lẽ có’ rõ ràng là muốn ám chỉ hắn đang cố tình hãm hại Trương Dương, Dương Thủ Nghĩa không nhịn được cười nói: “Tần Thanh! Ngươi nói lời này là có ý gì?”

Tần Thanh cũng không chịu nhượng bộ: “Chúng ta là cán bộ lãnh đạo, làm việc phải dựa vào thực tế. Không thể chỉ dựa vào ba chữ ‘có lẽ có’ mà đánh giá về một cán bộ, về một đồng chí được, càng không thể dựa vào đó để đánh giá thành tích công tác của người ta.”

Dương Thủ Nghĩa nghe ra rõ ràng là Tần Thanh hẳn là bất kể thế nào cũng sẽ bảo vệ cho tiểu tử Trương Dương kia, trong nội tâm Dương Thủ nghĩa không khỏi cảm thấy phẫn nộ, người ta vào lúc nổi giận thường hay nói ra những lời thiếu suy nghĩ, rất dễ phạm phải sai lầm, hắn lạnh lùng nói: “Tần chủ tịch, có chuyện ta cần phải nhắc nhở người! Thân là cán bộ quốc gia, cũng cần phải hiểu được công tác và cảm tinh là hai chuyện riêng biệt không thể hoà lẫn voà với nhau.” Những lời này của hắn có thể hiểu chính là trực tiếp vạch trần quan hệ tư tình của Tần Thanh và Trương Dương.

Tần Thanh đương nhiên mich bạch ý của hắn, nàng lộ ra một nụ cười kinh thường: “Dương bí thư, vấn đề cá nhân của ta không dám phiền tới ngài quan tâm. Còn về phía vấn đề công tác, ta tuyệt đối không bao giờ lẫn lỗn tình cảm cá nhân vào đó. Căn cứ vào sự thực – đó là chuẩn tắc làm việc của ta!” Ý của nàng chính là đang chỉ trích Dương Thủ Nghĩa đem tư thù cá nhân vào công việc

Dương Thủ Nghĩa cười cười đứng dạy: “Xem ra chúng ta cũng không cần phải bàn chuyện tiếp nữa.”

Tần Thanh thậm chí không còn có ý đứng dạy tiễn, nàng nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói: “Đi đường tốt a!” Qua một phen nói chuyện với Dương Thủ Nghĩa, nàng có thể minh bạch một việc đó là Dương Thủ Nghĩa quyết tâm muốn nhân cơ hộ lần này ép Trương Dương tới cùng. Mà nàng cũng phát hiện rằng tuy rằng bản thân luôn né tránh tình cảm của Trương Dương, thế nhưng trong tiềm thức của nàng lại không để cho bất kì kẻ nào làm tổn hại tới hắn. Dưới uy áp của Dương Thủ Nghĩa, nàng bỗng nhiên cảm thấy vì hắn nàng có thể không tiếc bất kì giá nào.