Y Đạo Quan Đồ

Chương 57: Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng




Thị trưởng Giang Thành Lê Quốc CHính chậm rãi buông điện thoại. Mấy tầm rèm trong phòng đều buông xuống, hơn nữa lại không có bật đèn, bầu không khí trở lên u ám y như tâm tình của Lê Quốc Chính lúc này. Hắn chỉ có duy nhất một đứa con là Hạo Huy, thế nhưng chẳng hiểu vì sao ông trời lại tàn nhẫn, hết lần này đến lần khác cứ khiến cho nó đâm đầu vào Tần Thanh, cực độ chấp nhất khiến nó càng ngày càng trở lên điên điên dại dại. Từ lần hạo Huy lái xe đâm chết Lý Chấn Dương kia, trong lòng hắn coi như đã mất đi đứa con, nhưng mà số phận lại vẫn cứ không ngừng trêu ngươi hắn.

Hắn không rõ vì sao Tần Thanh nhất định chọn cong đường làm quan, nhưng hắn rõ vì sao trong năm năm mà Tần Thanh lại có thể lên được đến địa vị cao như vậy. Tất cả đều bởi Hứa Thường Đức, điều này làm cho Lê Quốc Chính cảm thấy rất đau đầu, là Hứa Thường Đức đang đưa Tần Thanh từng bước trở thành trung tâm. Ai cũng biết Hứa Thường Đức sắp trở thành tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải tới nơi, ai nhìn vào cũng nghĩ bản thân Lê Quốc Chính hắn sẽ đương nhiên tiếp nhận cái ghế của Hứa Thường Đức, trở thành lão đại Giang Thành này. Thế nhưng trong lòng Lê QUốc CHính hiểu rõ đường quan lộ của mình xem chừng là chững lại tại đây, Hứa Thường Đức sẽ không cấp cơ hội này cho mình, không ai có thể hiểu rõ đối thủ của hắn hơn hắn.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, Lê QUốc CHính ổn định lại tâm tình một chút, đứng lên kéo rèm lên, dương quang ấm ám rực rỡ của buổi chiều ùa vào phòng và chum lên cả người hắn, thế nhưng nọi tâm của hắn vẫn cứ u ám chẳng có chút khá hơn chút nào.

Gõ cửa hắn chính là thư kí Vương Cảnh Lượng, sau khi được Lê QUốc Chính đồng ý, Vương Cảnh Lượng đẩy cửa tiến vào, nhẹ giọng nói: “Lê thụ trưởng, năm giờ chiều có chuyến bay…”

Lê Quốc Chính nhíu mày, chậm rãi nói ra hai từ: “Huỷ đi!”

Quyết định của hẵn cũng y nhưa trong dự liệu của Vương Cảnh Lượng, Vương Cảnh Lượng gật đầu nói: “Ta sẽ đi làm ngay!” Khi hắn gần bước ra khỏi phòng thì Lê Quốc CHính nói thêm một câu: “Giúp ta liên hệ với Hứa bí thư xem hắn có rảnh không, ta muốn gặp mặt hắn một chút.”

Vương Cảnh Lượng gật đầu đang định rời đi thì Lê Quốc Chính lại thay đổi ý định: “À thôi đi! Để ta tự làm!”

Tâm tình Lê Quốc Chính lúc này đang cực độ trầm trọng, hắn sở dĩ muốn Vương Cảnh Lượng đi thăm dò trước là bỏi vì hắn đối với Hứa Thường Đức cũng có nhiều hiểu biết. Hiện tại vị tất Hứa Thường Đức đã hội kiến hắn, thế nhưng trong nháy mắt hắn liền thay đổi chủ ý, bởi vì sự tình của đứa con điên khùng kia gây ra mà Hứa Thường Đức đã chiếm hết tiên cơ. Hắn trước khi đi nhất định muốn huất phục mình, Lê Quốc CHính hiểu rõ Hứa Thường Đức là loại người có thù tất báo, suy nghĩ mãi cuối cùng cũng đành liên hệ với hắn.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lê Quốc Chính, Hứa Thường Đức đã tắt điện thoại. Tại thời điểm nhạy cảm như thế này, hắn cư nhiên là chọn lựa phương án tắt điện thoại. Gọi cho thư kí của hắn thì cũng được báo là Hứa bí thư không có ở văn phòng thị uỷ. Lê Quốc Chính minh bạch hẳn là trước khi đi, Hứa bí thư muốn nương chuyện này mà gây một ít sóng gió rồi. Lê Quốc Chính nhìn xa xăm ra phía ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới một câu nói, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng.

Đối với sự tình phát sinh tại trường Đảng lần này, Điền Khánh Long biểu hiện ra vô cùng lão lạt, lấy thủ đoạn thành thục mà xử lý. Triệu tập tất cả các cán bộ có mặt tại hiện trường vụ việc trong trường Đảng tập trung tại hội trường, Điền Khánh Long đầu tiên là nói năng rành rọt phân tích lợi hại, sau đó lại cường điệu hoá mà nói nếu sự tình này mà truyền ra ngoài hẳn sẽ gây ảnh hưởng xấu trong dư luận Gianh Thành. Tất cả mọi người ở đây cũng đều hiểu, chuyện này còn liên quan đến nhiều mặt phức tạp khác, kể cả cho dù có nói ra ngoài nhưng chắc cũng sẽ chả có ai có gan đứng ra làm chứng.

Điền Khánh Long muốn mỗi người đều tự ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, làm cho mỗi người đối với vấn đề này nảy sinh lo lắng, này sinhc ái ý nghĩ thà rằng mình không có mặt tại hiện trường lúc đó còn hơn, biết nhiều vị tất đã là chuyện tốt. Thế nhưng Điền Khánh Long cũng rõ ràng, toàn bộ ở đó có tới gần hai trăm người, muốn ngăn khẩu bịt kín toàn bộ sự tình lan ra ngoài căn bản là không có khả năng, bất quá chỉ cần không có bất cứ chứng cớ thực tế nào, thì dù truyền ra ngoài cũng có thể xử lý. Chúng ta là những cán bộ quốc gia, không sợ lời đồn nhảm.

An bài xong xuôi hết thảy, Điền Khánh Long mới tới văn phòng của hiệu trưởng trường Đảng. Thị trưởng phu nhân Phùng Ái Liên ngồi ở trên ghế, bà ta cũng đã khôi phục được vẻ trấn định, thân là chủ tịch kiêm giám độc một hãng dược, tố chất tâm lý của bà cũng hơn hẳn so với người thường. Bà cũng không có đi cùng nhỉ tử Lê Hạo Huy mà ở lại đây, bởi vì thân phận Lê Quốc Chính nhạy cảm không thích hợp xuất hiện, cho nên tất cả công việc giải quyết hậu quả đều do bà phải làm.

Vài lãnh đạo trường Đảng thấy vậy lập tức ly khai khỏi văn phòng.

Điền Khánh Long ngòi xuống đối diện Phùng Ái Liên, đặt mũ lên trên bàn, thở dài thấp giọng nói: “Tẩu từ à! Sao các ngươi không chiếu cố tốt cho Hạo Huy chứ!” Trong lời nói của hắn có chút trách cứ, hắn cũng không lo lắng khiến Phùng Ái Liên bất mãn, nói lý ra giao tình của hắn và nhà Lê Quốc Chính vẫn rất tốt, thế nhưng cũng không hề có chút vướng mắc nào trong quan hệ với Hứa Thường Đức. Điền Khánh Long này thoạt nhìn giống như một người hào sảng thô kệch, thế nhưng đó chỉ là hắn cố tình làm như vậy cho người khác thấy, nếu như không có tâm cơ và thủ đoạn làm sao hắn có thể có được địa vị như ngày hôm nay.

Phùng Ái Liên thở dài một hơi: “Khánh Long, chúng ta dù sao cũng không thể suốt ngày nhìn tới hắn được. Hơn nữa hài tử này từ đợt tết âm lịch trở về nhà cũng trở lên rất khá, nhìn không có chút biểu hiện gì của bệnh cả. Ta cùng lão Lê còn đang vui vẻ vì điểu đó, ài có thể ngờ được nó lại đột ngột…” Bà móc ra cái khăn tay, nhẹ nhàng lau đi lệ ngân, tuy rằng vẫn đầu tư chăm sóc sắc đẹp thoả đáng, thế nhưng dấu vết của năm tháng vẫn để lại trên khoé mắt của bà ta vài nếp nhăn nhỏ nhỏ. Phùng Ái Liên cắn môi nói: “Đều là do ả hồ ly tinh kia cả!”

Điền Khánh Long trong lòng cười nhạt, đối với ân oán của Tần Thanh cùng gia đình Lê thị trưởng hắn biết rõ. Hắn cho rằng lê Hạo huy kia bây giờ bị như vậy là đúng người đúng tội lắm, nhưng Phùng Ái Liên là mẫu thân của Lê Hạo Huy thì không cho rằng như vậy, bà một mực cho rằng con trai mình ra nông nỗi đó đều là do Tần Thanh hại.

Tiếp đó Điền Khánh Long thấp giọng nói: “Chuyện này sợ rằng ít nhiều có ảnh hưởng.” Hắn nói quả thật rất khéo léo, Lê Hạo Huy tâm thần có vấn đề là điều chắc chắn không cần phải nghi ngờ, thế nhưng vấn đề then chốt lại không phải là ở đó, hắn tin tưởng rằng Tần Thanh có lẽ cũng sẽ không truy cứu chuyện này, thế nhưng hắn sẽ khó hắn nói ăn nói với Hứa Thường Đức. Ở Giang Thành ai cũng biết bí thư thành uỷ Hứa Thường Đức đối với Tần Thanh đều rất mực giúp đỡ che chở. Bên ngoài cũng không ít tin đồn thất thiệt về quan hệ bọn họ, thế nhưng Điền Khánh Long thì minh bạch, Hứa Thường Đức và Tần Thanh tuyệt đối là quan hệ thanh thanh bạch bạch. Tần Thanh đối với người ngoài, bất kì là ai cũng dều luôn bảo trì khoảng cách, từ sau khi Lý Chấn Dương qua đời, nàng tựa hồ đã phong bế hoàn toàn thế giới của mình, cho dù là người đối nghịch cũng không thể không thừa nhận là nàng tuyệt đối giữ mình trong sạch. Hơn nữa Điền Khánh Long càng rõ hơn, Hứa Thường Đức ra sức nâng đỡ nàng như vật là vì nàng là một quân cờ, Hứa bí thư muốn đem quân cờ này gây áp lực mạnh lẽ lên Lê thị trưởng. Lần này Tần Thanh gặp chuyện không hay thế này, chắc chắn Hứa bí thư sẽ không bỏ qua cơ hội mà giáo huấn Lê thị trưởng một phen. Đây là cao thủ đành cờ a, hiện tại điều hắn cần làm là đem chuyện này khống chế trong phạm vi có thể.

Phùng Ái Liên tựa hồ cũng ý thức được ý Điền Khánh Long, nàng nhỏ giọng nói: “Ta sẽ để Hạo Huy lại bệnh viện điều trị cho tốt.”

Điền Khánh Long nghe ra ý tứ của nàng chỉ nhàn nhạt cười, hắn cũng không có nghi vấn gì với bệnh tình của Hạo Huy cả. Bất quá vẫn cần phải làm cho xong mấy thủ tục, Lê Hạo Huy vẫn cần một cái giám định xét nghiệm tâm thần toàn diện, hắn thấp giọng nói: “Đoàn thị uỷ bí thư Tần Thanh kia, tẩu tử…”

Phùng Ái Liên không đợi hắn nói dứt câu đã ra sức lắc đầu: “Ta tuyệt đối không hướng cãi nữ nhân ấy mà xin lỗi!” Nàng thần tình có chút kích động mà nói: “Ả hồ ly tinh ấy hẳn là muốn hại nhi tử của ta, giả như nói một câu dù là nói dối thôi, sự tình cũng đâu có đến mức như thế này!”

Điền Khánh Long cũng đành thở dài, nếu Phùng Ái Liên đã kiên quyết như vậy, hắn cũng chỉ có thề đành thế thôi, gật đầu rồi nói: “Về Hạo Huy ta sẽ tân lực xem xét.”

Hai người Trương Dương cùng Tần Thanh trực tiếp được xe cứu thương đưa tới bệnh viện nhân dân số 1 tại Giang Thành. Trương đại quan nhân từ lúc chào đời tới giờ còn chưa bị ai đối đãi như vậy, trước đây đều là hắn trị liệu cho người ta, lần đầu tiên chính mình được người khác chữa trị cho. Tuy rằng hắn rõ ràng mình chẳng việc gì, nhưng thôi, dù sao cũng tới đây rồi, nhân tiên coi như kiểm tra sức khoẻ miễn phí đi vậy.

Nào là xét nghiệm máu, chụp X quang, CT hạch từ, giám định điện tâm đồ, Trương Dương cùng Tần Thanh sau khí được kiểm tra qua tất cả các phương pháp tiên tiến nhất, tuy rằng cả hai không có làm sao cả, nhưng bọn họ vẫn được an bài tại phòng bệnh VIP.

Trương Dương bị mặc y phục của bệnh nhân, trên người vẫn đeo giám hộ điện tâm đồ, mũi còn bị cắm ống thở.

Chủ nhiệm khoá não Liễu Hiển Trình tự thân tới kiểm tra bệnh cho TRương Dương, hắn đứng bên giường quan sát Trương Dương một chút ròi ra cầm cái tấm CT lên cẩn thận quan sát.

Trương Dương nói: “Ta không sao!”

Liễu Hiển Trình gật gật đầu nói: “Không có việc gì cũng phải lưu lại để kiểm tra. Lãnh đạo đặc biệt chiếu cố hai người, nhất định phải đảm bảo an toàn cho hai ngươi.”

Trương Dương cười cười, lúc này viện trưởng Tả Ủng Quân cùng một cơ số bác sĩ trong bệnh viện cũng xuống. Hắn đầu tiên là mỉm cười tiến vào bắt chuyện cùng Trương Dương.

Bởi vì biết rõ Tả Ủng Quân chính là phụ thân của Tả Hiểu TÌnh nên Trương Dương đối với hắn đặc biệt tỏ ra lễ phép. Tả Ủng Quân lần này xuống đây cũng chỉ là cái hình thức, thăm bênh xong, một đám người bọn họ lập tức rời phòng bệnh.

Tả Ủng Quân thấp giọng nói chuyện với Liễu Hiển Trình về tình hình của Trương Dương cùng Tần Thanh.

Liễu Hiển Trình cười nói: “Các loại kiểm tra đều đã cho kết cả, đích thân chủ nhiệm các khoa bọn ta cũng đã kiểm tra, hẳn sẽ không có vấn đề gì.”

Tả Ủng Quân gật đầu nói: “Nhất định phải chiếu cố thật tốt. Tuyệt đối không để phat sinh bất cứ chuyện gì!”

Liễu Hiển Trình nói: “Hẳn là sáng ngày mai cũng có thể xuất viện!”

Tả Ủng Quân nhíu mày, đệ đệ hắn là tân nhiệm phó thi trưởng Giang Thành vừa mới gọi điện đến nhắc nhở hắn chuyện này thập phần mẫn cảm. Trước khí bên trên xử lý đưa ra kết quả, tuyệt đối không thể để cho hai người họ xuất viện. Tả Ủng Quân nghĩ vậy, trịnh trọng nói: “Chuyện xuất viện cứ từ từ xem xét, phía lãnh đạo thành phố đã có dặn dò rồi. Cứ an bài họ tại phòng bệnh VIP, đám người vớ vẩn miễn vào!”

Liễu Hiển Trình gật đầu: “Tả viện trưởng yên tâm!”

Tả ủng Quân đang chuẩn bị rời đi thì chủ nhiệm Trần Hạo hộc tốc chạy tới nói nhở với hắn: “Hứa bí thư tới!”

Tả Ủng Quân cũng thật không ngờ bí thưu thành uỷ Hứa Thường Đức lại phản ứng nhanh như vậy. Hắn cũng vừa mới nhận được điện thoại cả đệ đệ chưa lâu xong. Chuyện đệ đệ hắn Tả Viên Triêu được thăng chức, Tả Ủng Quân xem chừng cũng vị tất đã là chuyện tốt. Tả Viên Triêu vốn không cùng một cánh với Hứa Thường Đức mà lại là bên thị trưởng Lê Quốc Chính. Mặc dù Hứa Thường Đức cũng sắp thăng nhiệm làm tỉnh trưởng Bình Hải, nhưng là Giang Thành vẫn là thị hạt của Bình Hải cho nên tại GIang THành này, Hứa THường Đức sẽ vẫn còn có ảnh hưởng không nhỏ.

Cùng đi với Hứa Thường Đức là thư kí riêng của bí thư thành uỷ Trường Lưu Kính. Hứa Thường Đức thấy Tả Ủng Quân thì chỉ nói một câu: “Ta lấy thân phận nhân thân tới thăm tiểu Tần. Những chuyện không tất yếu miễn hết đi!”

Tả Ủng Quân cười cười gật đầu đi cùng Hứa THường Đức tới phòng bệnh, đám lâu la trong bệnh viện kia cũng định tiến tới theo nhưng lại bị Tả Ủng Quân trừng mắt ngăn lại. Muốn làm kẻ hầu cũng còn phải có trình tự có cấp bậc, đám ấy ở bệnh viện đúng là có thể làm lâu la cho Tả Ủng Quân, nhưng đi với bí thư thành uỷ thì còn chưa xứng, đủ tư cách làm kẻ hầu cho bí thư thành uỷ ít nhất cũng phải là như viện trưởng Tả Ủng Quân đây.

Tả Ủng Quân đem tình hình Tần Thanh cùng Trương Dương đơn giản hội báo lại. Sắc mặt Hứa THường Đức vẫn cứ âm trầm nghe tả Ủng QUân hội báo mà không nói gì. Tới cửa phòng, hắn dỏ tay phải lên ý bảo tất cả ở ngoài, để một mình hắn tiến vào.

Trường Lưu Kính nhìn Tả Ủng Quân một cái, rồi cả hai người bọn họ rời xa xa ra khỏi phòng bệnh, đây gọi là để tránh bị nghi ngờ, hẳn là Hức Thường Đức chắc chắn không muốn bị người khác nghe thấy mình nói chuyện.

Tần Thanh đang nằm trên giường xem báo, thấy Hứa Thường Đức đến, cuống quít định đứng dạy tiếp đón lại bị hắn ngăn lại. Phát hiện khônnàng không có dùng biện pháp giám hộ nào liền hỏi: “Một mình ngươi ở đây thôi sao?”

Tần Thanh cười cười đáp: “Viện có riêng biệt cấp cho ta một hộ lý giúp ta làm các công việc, đồng thời kiểm tra sức khoẻ, cũng không có chuyện gì, đã làm cho bí thư phải lo lắng.”

Hức Thường Đức gật đầu: “Không hiểu Lê thị thrưởng làm cái gì, biết con mình bị bệnh như thế còn để nó đi lung tung. Tần Thanh a! Chuyện này thật là uỷ khuất cho ngươi.” Ngữ khí hắn dầy vẻ quan tâm của bậc trưởng bối đối với vãn bối.

Tần Thanh nhỏ giọng nói: “Hứa bí thư, chuyện này ta sẽ không truy cứu. Cứ quên đi! Ta chỉ mong muốn không có sự tình như thế phát sinh nữa.” Từ câu nói kia nàng cũng đã nghe ra, Hứa Thường Đức cũng không muốn để cho chuyện này nháo đại. Ở trong quan trường đx lâu, Tần Thanh tự nhiên hiểu rõ vi diệu trong đó. Trong mắt mọi người nhìn vào, thị uỷ bí thư đích thị là quý nhân của Tần Thanh, nếu như không có hắn giúp sức, nâng đỡ, nàng cũng không thể đề thăng nhanh đến như vậy được. Nhưng Tần Thanh cũng hiểu rõ được, Hứa Thường Đức cũng muốn lợi dụng chính mình để tạo áp lực đối với Lê Quốc Chính. Tuy Tần Thanh tịnh không rõ vì sao Hứa Thường Đức làm như vậy, thế nhưng có một điều nàng có thể khẳng định đó la mâu thuẫn của Hứa bí thư và Lê thị trưởng là không để điều hoà. Trước khi rời đi nhậm chức mới, hẳn Hứa bí thư sẽ không bỏ qua cơ hội để chèn ép Lê thị trưởng. Tần Thanh cũng hiểu rõ chính mình sẽ là nhân vật chính trong sự kiện này, sẽ trở thành công cụ chính trị để Hứa THường Đức chèn ép Lê Quốc Chính. Sự tình tuy chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng nàng thực sự chỉ muốn nó sớm kết thúc.

Hứa Thường Đức thấp giọng: “Cứ nghỉ ngơi cho thật tốt. Chuyện này ta sẽ xử lý!” Hắn đang chuẩn bị ly khai thì Tần Thanh nói: “Hứa bí thư, ta muốn xuất viện!”

Hứa THường Đức xoay người lại, mỉm cười nói: “Ngày mai đi, dù thế nào cũng nên đợi kết quả trước đã!”

Hứa Thường Đức đương nhiên không có thèm đi thăm Trương Dương. Trong mắt hắn mà nói, Trương Dương chỉ là một nhân vật râu ria, vô luận Trương Dương có làm cái gì, thì nhân vật anh hùng của chúng ta cũng không thể có được trực tiếp tuyên dương.

Tả Ủng Quân tiễn Hứa Thường Đức tới tận ô tô, lại vừa lúc thị trưởng Lê QUốc Chính đến bênh viện. Ánh mắt Hứa THường Đức cùng Lê Quốc CHính gặp nhau hết thảy đều có chút ngạc nhiên, nhưng không ngoài dự đoán, cả hai đều lộ ra vẻ tươi cười trên mặt. Lê Quốc CHính nhiệt tình chào hỏi Hứa THường Đức một câu, Hứa Thường Đức cũng tươi cười vỗ vỗ vai vai Lê Quốc Chính nói: “Lê thị trưởng thế nào lại tới đây?” Một câu nói khéo léo chỉ ra rằng ngươi là phụ thân mà phản ứng xem chừng cũng chậm quá a.

Lê Quốc Chính cũng không có nhắc tới chuyện vừa mói gọi điện cho Hứa Thường Đức, hắn thở dài nói: “Hứa bí thư, ta đang muốn nói chuyện với ngươi đây.”

Hứa Thường Đức chỉ chỉ chiếc xe riêng của mình, hai người tiến vào ngồi trong xe.

Hai nhân vật phong vân đệ nhất Giang Thành này cũng không có thói quen hút thuốc. Lê Quốc Chính thân mật hỏi: “Tình hình tiểu Tần thế nào?”

“Còn có thể thế nào? Một nữ tử tuổi còn trẻ như vậy mà bị kích động đến như thế, về mặt tâm lý khó tránh khỏi nảy sinh một số vấn đề. Bất quá Tần Thanh cũng rất kiên cường, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt chắc không có vấn đề gì.”

Lê Quốc CHính thấp giọng thở dài: “Chuyện này thực sự là không ngờ tới.”

Hứa Thường Đức liếc mắt nhìn Lê Quốc Chính. Hắn cực kì bất mãn đối với cái thái độ trốn tránh trách nhiệm của Lê Quốc Chính. Nếu sự tình đã phát sinh thì đừng có sợ nhận sai, nhi tử ngươi bát cóc Tần Thanh rành rành ra đấy, dùng một câu thực sự không thể ngờ tới là có thể hoá giải sạch sẽ sao? Kể cả là Tần Thanh nguyện ý, lão tử cũng sẽ không có đáp ứng. Hứa Thường Đức thở dài dựa lưng vào ghế rồi nói: “Hạo Huy lúc nào thì có kết quả giám định tâm thần?”

Lê Quốc Chính không khỏi một trận hết hồn, hắn đương nhiên cảm nhận được hàm ý uy hiếp trong lời của Hứa Thường Đức, hắn nhỏ giọng ho khan: “Ta sau này nhất định nghiêm cẩn trông giữ, tuyệt đối không để phát sinh chuyện như thế nũa.” Những lời này coi như gián tiếp thỉnh cầu tới Hứa THường Đức, hy vọng hắn không làm căng chuyện này.

Hứa Thường Đức nhẹ nhàng nói: “Quốc Chính a! Ngươi biết loại chuyện này nếu truyền ra sẽ có ảnh hưởng thế nào tới danh tiếng của ngươi chứ.”

Lê Quốc Chính trong lòng thầm mắng chỉ sợ lúc danh tiếng ta bị ảnh hưởng thì kẻ vui nhất chính là ngươi. Nhưng thầm oán thầm trách thì hắn cũng đành nuốt trong lòng.

Hứa Thường Đức lại nói: “Ta cũng chẳng còn ở Giang Thành bao nhiêu lâu nữa, nhưng dù sao cũng vẫn phải gánh trách nhiệm cao nhất tại đây trong những ngày còn lại. Vài ngày trước khi thường uỷ họp ta sẽ đưa ra vấn đề để xem xét, ngươi thấy thế nào?”

Lê Quốc Chính hơi ngẩn người ra một chút, hắn bỗng nhiên minh bạch, Hứa Thường Đức hẳn là muốn mượn chuyện này để tiếp tục kinh doanh thế lực tại Giang Thành. Hắn tuy rằng sẽ ly khai khỏi Giang THành, nhưng lại không muốn buông tay khỏi quền lực và sức ảnh hưởng tại đây. Như vấn đề Tả Viên Triêu, đệ trình Tả Viên CHiêu làm thường vụ phó thị trưởng là Lê Quốc CHính, hơn nữa đa số thường uỷ cũng không phản đối vấn đề này. Hứa Thường Đức trước giờ vẫn không có tỏ thái độ gì tựa hồ như đã chấp nhận đề nghị này của hắn. THế nhưng sau chuyện này Hứa Thường Đức bỗng nhiên lại đề cập đến, chứng tỏ Hứa THường Đức vẫn không chấp nhận đề nghị của hắn, trong mắt Hứa Thường Đức hẳn là Tả Viên Triêu không phải là đối tượng thích hợp để ngồi lên chiếc ghế phó thị trưởng.

Tâm tình Lê Quốc Chính lúc này cực kì mâu thuẫn và phức tạp, nhiều dấu hiệu cho thấy bí thư thành uỷ Giang Thành sắp tới có lẽ sẽ là nguyên thị trưởng Lam Sơn Hồng Vĩ Cơ. Hắn đối với Hồng Vĩ Cơ cũng không hiểu rõ lắm, nhưng có một điều chắc chắn là quan hệ của Hồng Vĩ Cơ đối với Hứa Thường Đức là không tệ, hơn nữa bọn họ đều là đồng học tại trường chính trị trung ương, không thể nghi ngờ là lại càng dễ câu thông với nhau. Lê Quốc Chính đã lờ mờ thấy được cái tiền cảnh ảm đạm của mình. Hắn minh bạch Hứa Thường Đức đang lợi dụng quyền lực để chèn ép, giảm sự ảnh hưởng của mình tại Giang THành.

Lê Quốc Chính cẩn thận hỏi lại: “Hứa bí thư có ý kiến gì a?” Trong đầu hắn đã tính toán lại một vài cái tên, hắn thật không tưởng tượng ra Hứa Thường Đức đến tột cùng là nhìn trúng ai? Chả lẽ là Lý Trường Vũ?

Hứa Thường Đức cười nói: “Đồng chí Trường Vũ cũng không tồi, có quyết đoán, có đảm lược, tuổi tác cũng không lớn.”

Lê Quốc Chính thực sự không rõ tại sao Hứa Thường Đức lại nhìn trúng Lý Trường Vũ. Lý Trường Vũ tại Xuân Dương thành tích cũng không có gì nổi bật. Xuân Dương cũng là một vùng kinh tế bạc nhược nhất tại Giang Thành. Một nhiệm kì của Lý Trường Vũ ở đó cũng không có gì khỏi sắc. Trước đây cũng không thấy quan hệ của Hứa Thường Đức cùng Lý Trường Vũ có gì đặc biệt. Lê Quốc Chính cũng gần một năm nay mới chú ý tới người này, từ bí thư huyện uỷ thăng cấp tới thường vụ phó chủ thị trưởng cũng không tính là quá lớn. Đương nhiên Lê Quốc Chính không thể biết được Hứa Thường Đức chú ý tới Lý Trường Vũ là vì quan hệ với Hồng Vĩ Cơ. Lý Trường Vũ với Hồng Vĩ Cơ vốn là bạn học đại học. Lúc Hồng Vĩ Cơ xác định gần như chắc chắn tới làm bí thư Thành Uỷ, hắn liền hướng Hứa Thường Đức ám chỉ mong muốn chức phó thị trưởng rơi vào vị đồng học cũ này, như vậy hắn càng có thể gây sức ép và làm suy yếu quyền lực của Lê Quốc Chính, mà lại có thể không để cho người khác hiềm nghi gì. Làm chính trị là phải nhìn xa trông rộng như vậy.

Lê Quốc Chính hiểu rất rõ vị đồng nghiệp đã nhiều năm hợp tác này, Hứa Thường Đức là một người rất thâm tang và cơ hội, kể cả hắn rất muốn làm chuyện gì cũng phải mượn tay người khác làm cho hắn. Lòng dạ của hắn hơn xa cá vẻ đạo mạo hào sảng bên ngoài của hắn. Lê Quốc Chính từ trước tới giờ vẫn cho rằng có thù tất báo là tiểu nhân, mâu thuẫn của bọn họ từ mười lăm năm trước, khi đó Hứa Thường Đức còn là bí thư đảng uỷ kiêm giám đốc một xí nghiệp cơ khí, Lê Quốc Chính thì là một phó trưởng khu một nông trường muối. Từ khi đó bọn họ đã là đối thủ chính trị của nhau, vì chèn ép đối phương không tiếc sử dụng hết thảy mọi thủ đoạn, theo tuổi tác mà tăng lên, loại tranh dấu này càng trở lên phía trước phong kinh vân đạm, nhưng phía sau thì tàn nhẫn vô tình. Sau những màn đấu tranh kịch liệt, Hứa Thường Đức gần như hoàn toàn chiếm thượng phong, tuy rằng Lê Quốc Chính không cam lòng chịu thất bại, nhưng cũng không thể không thừa nhận sự thật đó. Nhưng Hứa Thường Đức lại không có cái tấm lòng rộng lượng của kẻ thắng cuộc, hắn bồi đưỡng Tần Thanh trở thành Đoàn thành uỷ bí thư là một cái biểu hiện để trả thù Lê Quốc CHính. Tại nhà Lê gia vẫn thuỷ chung cho rằng Tần Thanh chính là nguyên nhân căn bản khiến cho Lê Hạo Huy trở lên điên điên dại dại, chính là nàng đã phá huỷ đi tương lai của hắn. Mà Tần Thanh lại đột ngột theo con đường chính trị làm cho Lê Quốc Chính hiểu được cừu hận của Tần Thanh đối với Lê gia là không nhỏ. Thậm chí hắn có thể đoán được nếu có cơ hội, chắc chắn Tần Thanh sẽ không do dự trả thù hắn. Hứa Thường Đức hiển nhiên nhìn ra điểm này, hắn chiếu cố Tần Thanh như vậy chính là để làm cho Lê Quốc Chính giống như hóc xương, ngày ngày ăn uống không yên.

Lê Quốc Chính cũng hiểu được sau này Hứa Thường Đức trở thành tỉnh trưởng cũng sẽ không bỏ qua hắn tại Giang Thành này, chỉ cần nào nào hắn còn đương quyền, mình vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Lê Quốc Chính chậm rãi gật đầu: “Ta sẽ đề nghị đồng chí Lý Trường Vũ đảm nhiệm vị trí thường vụ phó thị trưởng.” Nói xong câu đó, cả người hắn vô lực dựa vào thành ghế phía sau.

Hứa Thường Đức cười đầy thâm ý: “Ta sắp rời đi rồi, sau này gánh nặng quản lý Giang Thành này có lẽ sẽ rơi trên vai ngươi.”

Hứa Thường Đức đi rồi, Lê Quốc CHính vẫn không thoát khỏi áp lực trong lòng, hắn cư nhiên bỏ không thăm hỏi Tần Thanh nữa. Nếu đã đạt thành thoả thuận thì hắn cần gì phải hạ thấp mình tới xin lỗi Tần Thanh nữa. Hắn nhượng bộ Hứa Thường Đức thì chuyện này cũng coi như viên mãn.

Buổi chiều hôm đó Điền Khánh Long mới tới bệnh viện, trước khi tới, hắn đã xem qua thái độ hai vị lão đại. Chuyện này khẳng định là xong rồi, giám định tâm thần cảu Lê Hạo Huy chắc cũng chẳng còn cần tới nữa.

Lúc Điền Khánh Long tới, Tần Thanh đã ngủ rồi. Hắn cũng không có quấy rầy nàng, liền đi tới phòng bệnh bên cạnh. Còn chưa có bước vào đã nghe thấy tiếng cười khanh khách bên trong. Nhìn qua cửa sổ thì thấy Trương Dương đang hoa chân múa tay nói cái gì, tiểu y tá phụ trách chăm sóc hắn bị đùa tới cười nghiêng ngả liên tục. Điền Khánh Long không khỏi nơ nụ cười, tiểu tử này trong đây mà vẫn không quên tán gái. Hắn nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Trương Dương ngầng đầu lên, thấy Điền Khánh Long liền cười nói: “Điền cục trưởng, ngài thế nào lại đại giá quang lâm tới đây!” Điền Khánh Long cười cười, tên tài xế phía sau mang bó hoa tươi đặt ở cái từ đầu giường của Trương Dương. Điền Khánh Long ngồi xuống giường rồi nói: “Trương Dương! Ta tuy rằng ở Giang THành, thế nhưng nghe nói qua không ít chuyện của ngươi!”

Trương Dương thẳng thắn nói: “Hẳn là Điền Bân nói cho ngài a!”

Điền Khánh Long cười ha hả đứng lên, cái tính cách ngay thẳng của Trương Dương làm cho hắn thập phân thích thú. Đối với người ta, cái ấn tượng đầu tiên rất trọng yếu, Trương Dương dũng cảm cứu Tần Thanh khiến cho tất cả cảnh sát Giang Thành có mặt ở đó đều rung động. Cho dù là đặc nhiệm xuất sắc nhất của bọn họ cũng không cam đoan có thể làm được như Trương Dương. Là một lão cảnh sát, Điền Khánh xLong đối với người có dũng khí thì thập phần yêu thích, cái này đại khái có thể nói là anh hùng tích anh hùng. Điền Khánh Long liếc mắt nhìn thoáng qua tiểu ý tá kia rồi nói: “Trương Dương, ta muốn nói một hai câu với ngươi.”

Tiểu y tá kia nhìn qua Trương Dương rồi mứoi lưu luyến rời đi.

Tài xế của Điền Khánh Long cũng ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Trương Dương từ một loạt những động tĩnh nghe được cũng đoán ra chuyện Điền Khánh Long nói nhất định có liên quan tới cái vụ này, hắn mỉm cười nói: “Điền cục chắc là muốn làm cho việc to hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không?”

Điền Khánh Long vô cùng ngạc nhiên trước độ nhảy cảm của thằng nhãi này, hắn hứng thú nói: “Ngươi thế nào biết được?”

Trương Dương cười nói: “Từ lúc đó tới giờ cũng đã hơn năm tiếng rồi. Cũng chẳng có ai tới lấy khẩu cung, chỉ là đem nhốt ta tại một cái phòng bệnh. Ta có phần không rõ, ta là anh hùng cứ người hay là tù phạm, theo lý thuyết mà nói bị giam giữ hẳn không phải là ta mới đúng.”

Điền Khánh Long cười nói: “Ngươi cho rằng thế nào?”

Trương Dương nói: “Lê Hạo Huy kia là quý công tử của Lê thị trưởng, tần Thanh là Đoàn thành uỷ bí thư. Chuyện này nếu làm căng hẳn là sẽ gây ảnh hưởng xấu trong sư luận xã hội. Bất quá về lý mà nói thì không thể bưng kín hoàn toàn được, trù phi đem chuyện này biến thành lời đồn nhảm.” Hắn mỉm cười rồi nói tiếp: “Ta cũng phải nói là, việc này ta không phải là nhân vật chính, chỉ cần Tần bí thư đồng ý xử lý như thế, ta coi như chuyện này chưa hề phát sinh.”

Ánh mắt Điền Khánh Long đầy vẻ tán thưởng mà nhìn Trương Dương, hắn bỗng nhiên nhớ tới Điền Bân từng phàn nàn trước mặt hắn. Hắn gật gật đầu nói: “Trương Dương! Cảm tạ lý giải của ngươi!” Sau đó đứng lên, cầm bút viết vào tờ giấy một số điện thoài rồi đưa cho Trương Dương và nói: “Sau này gặp chuyện gì có thể trực tiếp gọi điện cho ta.” Điền Khánh Long làm như vậy không phải chỉ bởi hắn rất thích tính cách của Trương Dương mà còn vì hắn thiếu Trương Dương một cái nhân tình. ĐIền cục trưởng là người ân oán phân minh, nhân tình hắn nợ người khác nhất định trả.

Trương Dương cười nói: “Ngài so với Điền bân sảng khoái hơn nhiều!”

Điền Khánh Long cười nói: “Nếu không ta thế nào là bố nó.”

Điền Khánh Long ly khai khỏi đó thì lại gặp Tả Hiểu Tình dưới lầu. Tả Hiểu Tình thấy hắn nhanh chóng bước lại chào: “Bác!”

Điền Khánh Long thấy sắc mặt nàng không tốt cũng đoán được điều gì, thấp giọng nói: “Đến thăm Trương Dương hả?”

Tả Hiểu Tình nhẹ gật đầu, rồi lại cấp tốc lắc đầu: “Không…Không phải. Chỉ là vừa đi ngang qua thôi.”

Điền Khánh Long ít nhiều cũng đã nghe Điền bân nói về chuyện của Tả Hiểu Tình. Hiện tại cũng minh bạch vì sao Tả Hiểu TÌnh đối với cái tên cán bộ cơ sở quèn ở Xuân Dương lại lo lắng như vậy, hắn mỉm cười nói: “Nó không sao! Có muốn ta mang ngươi tới đó không?”

Tả Hiểu TÌnh cuống quít lắc đầu, Điền Khánh Long trong lòng thầm than, cái cô em vợ Tương Tâm Tuệ của hắn đúng là một nữ nhân tham vọng, cứ muốn đem nữ nhỉ của mình giá nhập danh môn. Trong lòng Điền Khánh Long cũng không tán thành ý tưởng này của nàng ta. Phải biết là hầu môn thâm tự hải (ý nói mấy nhà quyền quý rất là phúc tạp), nếu là cốt nhục thân sinh của hắn hắn sẽ không làm như vậy, hắn rất thương Tả Hiểu TÌnh, nhưng dù sao Tả Hiểu TÌnh cũng không phải là nữ nhi của mình cho nên hắn cũng không có quyền lên tiếng. Điền Khánh Long vẫn cho rằng nữ nhân là phải giúp chồng nuôi con dạy cái, chuyện lục đục tranh đấu chính trị là việc của nam nhân, nữ nhân nên tránh càng xa càng tốt, càng không nên trở thành một công cụ để trao đổi lấy lợi ích chính trị.

Tả hiều Tình lại sợ Điền Khánh Long suy nghĩ nhiều, liền nhẹ giọng nói: “Bác à! Ta đi!”

Điền Khánh Long nói với nàng: “Ta nghe ba ngươi nói, tốt nghiệp xong sẽ để ngươi đi du học tại Mĩ?”

Tả Hiểu TÌnh cắn cắn môi sau đó bất đắc dĩ gật đầu, mọi sự của nàng đều là do mẫu thân an bài cả, duy nhất chỉ có một lần lệch khỏi quỹ đạo đó là xuống Xuân Dương huyện thực tập. Nhưng dù sao thì cũng chẳng được bao nhiêu thời gian đã bị mãu thân đem trở lại.

Điền Khánh Long nói: “Lúc nào có thời gian ghé qua nhà ta chơi, dì Ba ngươi suốt ngày đều nhắc tới ngươi đó.”

“Vâng!” Tả Hiểu TÌnh gật đầu, thấy phụ thân nàng đang cùng một vài cán bộ trong bệnh viện từ xa xa tiến lại, cuống quít cáo từ Điền Khánh Long rồi rời đi.

Tả Ủng Quân thấy Điền Khánh Long liền bảo đám người bên cạnh dừng lại, rồi mỉm cười đi nhanh tới chỗ Điền Khánh Long chào một tiếng. Điền Khánh Long gật đầu: “Ủng Quân, ta vừa mới gặp Hiểu Tình. Lâu lâu không gặp nha đầu đó, thế nào mà sao lại trông gầy như vậy? Các ngươi làm cha mẹ có vẻ hà khắc quá rồi.” Ý tứ hắn có chút khởi binh vấn tội với Tả Ủng QUân.

Tả Ủng Quân cười khổ: “Ta bận công tác quá, rất ít có thời gian chú ý tới nó. Đều là Tâm Tuệ ở nhà chiếu cố cho nó.”

Điền Khánh Long nói: “Ta nói ngươi chứ, có một số việc không thể cứ nghe vợ được, đàn bà quản việc nhà là hỏng hết!”

Tả Ủng Quân nở nụ cười

“Cười! Lúc nào cũng chỉ biết cười! Nhưng ta nói cho các ngươi, các ngươi mà làm cho Hiểu Tình uỷ khuất, ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!”

Tả Ủng Quân cười: “Anh rể a! Nếu như ngươi thích, ta đồng ý để Tả Hiểu Tình làm con thừa tự cho ngươi đó.”

“Ta thật ra cũng muốn lắm. Nhưng ngươi đã hỏi ý kiến vợ ngươi chưa?” Điền Khánh Long cười ha hả hỏi lại. Hai người cùng đi về phía trước, Điền Khánh Long nhỏ giọng nói: “Ta xem Tả Hiểu Tình vị tất đã thích các ngươi an bài như vậy. Chuyện tình cảm, ta thấy cứ thuận theo tự nhiên đi là hơn!”

Tả Ủng Quân thở dài: “Ta tuy rằng khôgn tán thành cách làm của Tâm Tuệ, thế nhưng cũng không thể để mặc cho hài tử này làm lung tung được. Xã hội này phức tạp như vậy, vạn nhất nó bị lừa thì ngươi bảo ta phải làm sao?”

Điền Khánh Long gật gù: “Tiểu tử Trương Dương này coi như cũng không tệ!”

Lần này tới phiên Tả Ủng Quân giật mình: “Trương Dương? Ngươi nói cái tên Trương Dương cứu Tần bí thư kia hả?”

Điền Khánh Long nheo mắt: “Ngươi không biết thật là giả vờ không biết thế?”

Trương Dương năm trong phòng bệnh sớm đã không kiên nhẫn nổi, thế nhưng viện cứ bắt hắn phải lưu lại để quan sát 24 tiếng đồng hồ. Vốn Trương Dương cũng không để ý tới chuyện này, thế nhưng nghĩ tới các mặt của vấn đề, chuyện này hẳn là trở thành một sự kiện chính trị rồi. Trương Dương cũng chỉ đành tiếp nhận hiện thực, dù sao cứ ở trong đây ăn ngon ngủ kĩ, có tivi để xem, có báo chí để đọc, lại có tiểu ý tá xinh đẹp nói chuyện cùng, xem ra cũng là du nhàn tự đắc. Lúc trời chạng vạng hắn ly khai phòng bệnh để đi bộ, dù sao bệnh viện cũng cho phép hắn tự do đi bộ, chỉ cần không rời khỏi tầng lầu này thì không ai hỏi đến hắn.

Đi tới trước của phòng Tần THanh, Trương Dương đang chuẩn bị gõ cửa, không nghĩ của phòng lại mở ra, tần THanh mặc bộ y pchụ bệnh nhân xuất hiện ngay trước mặt hắn. Ánh mắt hai người nhìn nhau đều có chút ngạc nhiên, sau đó song song nở nụ cười, Tần Thanh nói: “Buồn quá! Đang định tìm ngươi.” Vừa nói vừa mời Trương Dương vào phòng.

Trương Dương cười nói: “Ngươi không có việc gì chứ?”

Tần THanh lắc lắc đầu rồi hỏi lại: “Ngươi thì sao?” Từ thời khắc Trương Dương mạo hiểm cứu nàng, ấn tượng của nàng đối với tiểu tử này cải biến rất nhiều.

Trương Dương cười nói: “Không có gì. Phía dưới còn có đệm khí, phía trên không phải còn có tần bí thư sao!”

Tần THanh trên mặt nóng lên, nàng nghe ra ý tứ trêu trọc trong lời của thằng nhãi này, trong lòng nhất thời lại cảnh giác lên. Tuy rằng là chính hắn cứu mình, thế nhưng cũng không thể vì thế mà buông lỏng cảnh giác. Nghĩ tới đây, trên mặt tần Thanh lại lạnh lùng cao ngạo như lúc bình thường. Trương Dương cũng nhận thấy biến hoá của nàng, nhưng lại chợt nhớ đến cảnh xuân bên trong váy của nàng, Trương Dương phát hiện tà ác bắt đầu trỗi dạy trong nội tâm mình. Biểu hiện của tần Thanh càng tỏ ra cao ngạo, trong lòng hắn lại càng giấy lên một cái dục vong chiếm hữu. Trương thần y từ lúc sống lại tại thời đại này, dường như dục vọng đối với mỹ nữ lại càng mạnh hơn so với lúc còn ở thời Tuỳ.

Tần Thanh thấp giọng hỏi: “Tiểu Trương, Điền cục trưởng tìm ngươi nói chuyện hả?”

Trương Dương gật gật đầu, tuy Tần Thanh dùng cái giọng lãnh đạo nói chuyện với hắn làm cho hắn cảm thấy khó chịu, nhưng dù sao đây cũng là sự thực. Người ta là một cán bộ cấp thành phố, còn mình chỉ là một nhân viên cấp phòng, chênh lệch đó không phải là nhỏ, người ta tự nhiên là có tư cách nói kiểu đó với hắn.

Tần Thanh nói: “Chuyện lần này thực sự là cảm ơn ngươi!”

Trương Dương cười nói: “Cảm ơn thế nào?”

Tần Thanh hơi nao nao, nàng thật sự không nghĩ tới vấn đề này, nhưng dù sao cũng ở trong thể chế đã nhiều năm, suy nghĩ cùng năng lực ứng biến của nàng không như người bình thường, nàng đạm nhien cười nói: “Có lẽ ngươi sẽ nhận được một lời nhận xét kết nghiệp vừa lòng.” Nguyên lai nàng dự định đem tình hình thực tế của Trương Dương ghi lại vào hồ sơ.

Điều kiện như vậy đương nhiên chưa khiến cho Trương Dương thoả mãn, hắn cười nói: “Nếu không cứ thế này, ngươi mời ta ăn cơm!”

Tần Thanh không nghĩ tới hắn lại đưa ra điều kiện đơn giản như vậy, liền sảng khoái gật đầu: “Tốt! Bất quá ta là người thanh liêm a, ngươi cũng đừng có ôm cái tâm lý ăn cướp đó.”

Trương Dương cười nói: “Đối diện có hàng thịt dê Tân Cương không tệ chút nào. Tần bí thư hẳn là sẽ không tiếc rẻ món cỏn con đó chứ.”

Tần Thanh mỉm cười gật đầu: “Không thành vấn đề, thời gian do ngươi định!”

“Luôn đi thôi!”

“Luôn bây giờ?” Tần Thanh ngạc nhiên hỏi lại.

Trương Dương ngao ngán nói: “Ở mãi cái nơi này, ta sớm đã bực muốn chết rồi. Chúng ta ra ngoài một chút, thuận tiện ăn một bữa thôi. Có sao đâu nào!”

Kì thực Tần Thanh ở chỗ này cũng rất bực mình, bất quá nàng vẫn luôn luôn là một người cực kì tuân thủ nguyên tắc. Kỳ thật trong thể chế cũng không nhiều người như vậy, điều này khiến cho nàng không khỏi có chút nghiêm túc cứng nhắc.

Trương Dương thì đúng là một tên không có khuôn phép, phép tắc nào cả. Điểm này đối với Tần Thanh hoàn toàn là một khuyết điểm. Cũng có thể là vì xung quanh nàng, nàng không có quen biết một ai như vậy. Trương Dương nói: “Dù sao chúng ta cũng không việc gì, ở đây mãi làm gì. Dù sao ăn xong quay về là được rồi, không thể cái gì cũng cứ nghe bọn họ sắp xếp được.” Nói một hồi vẫn thấy Tần THanh thờ ơ, hắn không nhịn được nói: “THế nào? Ngươi sợ à? Ta thật sự không rõ, phạm tội là thằng nhãi Lê Hạo Huy kia, như thế nào ta thấy lại giống như hai chúng ta mới là tội phạm vậy. Thật là không có đạo lý gì cả.”

Tần Thanh trừng mắt nhìn hắn: “Chú ý cách ăn nói của ngươi. Thân là một cán bộ quốc gia, đừng có nhiễm cái thói ăn nói kiểu xấu xa đó.”