Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 7




Vì đã đóng lại vòi nước lạnh, bể nước rải đầy cánh hoa hồng bị đun nóng đến bốc hơi ngùn ngụt, mùi thơm phân tán khắp nơi. Lý Hương Lan bị kéo đến bên cạnh bể nước, một tay Giang Tiểu Lâu khóa chặt cổ nàng, một chân đè lên hông nàng áp chặt xuống, khiến cho nàng không thể động đậy, miệng lạnh lùng nói: “Lá gan của ngươi cũng thật lớn, dám dùng cách này hại người.”

Sắc mặt Lý Hương Lan trắng bệch, run rẩy nói: “Ta…ta không biết, ta không biết gì hết, Giang Tiểu Lâu ngươi đừng vu oan ta.”

Chết không hối cải? Một tay Giang Tiểu Lâu nắm lấy tóc nàng ta, bắt nàng ta ngẩn mặt lên, mạnh mẽ cho nàng ta một bạt tai, đánh một cái thật vang dội.

“Hãm hại người vô tội, không thể tha thứ.”

Hai nha đầu trước sau chạy vào, vừa đúng nghe thấy câu này, chỉ cảm thấy giọng điệu của Giang Tiểu Lâu giống hệt như gió lạnh giữa đêm, khiến lòng người nảy sinh ý sợ.

Lý Hương Lan không nghĩ tới Giang Tiểu Lâu ra tay thật, trên gương mặt trắng nõn lập tức có thêm năm dấu tay đỏ, trong lòng không khỏi tức giận, la lớn: “Người đâu mau tới đây, Giang Tiểu Lâu điên rồi, người đâu mau tới đây.”

Phỉ Thúy lập tức nhào lên giải cứu tiểu thư của mình, Giang Tiểu Lâu liếc nàng một cái: “Tiến lên một bước, ta liền đem tiểu thư của ngươi thả xuống.”

Phỉ Thúy trong lòng run lên, nhất thời không dám manh động.

Giang Tiểu Lâu cong môi nở nụ cười, nhìn chằm chằm Tiểu Điệp nói: “Đóng cửa lại.”

Tiểu Điệp không biết làm sao, đứng lại chỗ suốt nửa ngày không dám động đậy. Giang Tiểu Lâu hờ hững, đáy mắt hiện lên một tầng sương: “Ngươi cho rằng chuyện hôm nay ngươi có thể chạy thoát?”

Kim Ngọc bảo Tiểu Điệp trông chừng Giang Tiểu Lâu, mình dĩ nhiên không thể để nàng ta có chuyện, chuyện các cô nương tranh giành ganh ghét nhau vốn rất nhiều, chuyện hôm nay nếu làm lớn ra, cả Lý Hương Lan và Giang Tiểu Lâu đều không bị phạt, còn mình và Phỉ Thúy nhất định sẽ không được yên, nếu Giang Tiểu Lâu có biện pháp chặn được miệng Lý Hương Lan vậy là tốt nhất! Tiểu Điệp cắn răng, quay người lại đóng cửa.

Lý Hương Lan kinh hãi nhìn Tiểu Điệp đóng cửa, không ngừng giãy dụa vặn vẹo: “Giang Tiểu Lâu, ngươi không thể lén lút xử trí ta! Ngươi mới đến mấy ngày, có chuyện gì cũng phải báo lại Kim Ngọc tỷ.”

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy nàng như vậy, không nhịn được lắc đầu cười khẽ: “Trước kia ta tới đây, ngươi tìm mọi cách gây xích mích ly gián trước mặt Kim Ngọc tỷ, hôm nay ta không tính chuyện cũ giải vây cho ngươi, ngươi lại đổ hết lỗi lên đầu ta, ngươi coi ta là đồ dễ bắt nạt sao?” Còn không chờ Lý Hương Lan phản ứng lại, nàng đã áp gương mặt nàng ta đến gần hồ nước nóng bố chơi ngùn ngụt.

“Ngươi biết đó, ta vốn không có hứng thú với vị trí của ngươi, nhưng là ngươi tự chuốc lấy thôi.”

Phỉ Thúy muốn hành động, nhưng khi chạm đến ánh mắt sắc như dao của Giang Tiểu Lâu, tất cả động tác lập tức dừng lại.

Giang Tiểu Lâu bị đè nén đến cực hạn, biểu tình thể hiện ra giống như lửa nóng bộc phát, bộ dạng yêu kiều, rụt rè khuê tú vốn được đào tạo ra đã hoàn toàn không còn nữa, chỉ lộ ra một cái nhìn sát phạt quyết đoán. Trong cơ thể nàng toát ra một luồng khí oán hận, đem tất cả quá khứ toàn bộ lật đổ. Khi nàng quyết tâm vứt bỏ con người Giang Tiểu Lâu mềm yếu dễ bị bắt nạt, nàng trở nên tràn ngập quyết tâm, tất cả những thứ này, đều là do bọn người này bức ra.

Ai cản trước mặt nàng, chính là kẻ thù của nàng.

Da đầu Lý Hương Lan gần như bị kéo căng ra, nàng ngàn vạn lần cũng không ngờ đến một nữ tử lại có sức lực kinh người như vậy, dù cách nào cũng không thể nhúc nhích được, đau đến chảy nước mắt, vội vã hạ giọng nói: “Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu, ta sai rồi, ta sai thật rồi, ta không phải cố ý…”

“Không phải cố ý? Vậy là cố tình rồi.” Gương mặt ôn nhu của Giang Tiểu Lâu nhất thời lạnh lùng tàn khốc, mang theo sự quyết đoán.

Xin lỗi? Xin lỗi có ích gì, muốn để cho nàng bị bỏng chết, nói một câu xin lỗi là đủ tha thứ? Nàng đã không muốn nghe người khác nói xin lỗi mình nữa, mỗi người đều sẽ mắc sai lầm, nhưng có những sai lầm không thể tha thứ được. Gương mặt thanh lệ của Giang Tiểu Lâu hiện ra một tia lạnh lẽo, thân người ôn nhu yếu ớt nhưng vẻ mặt lại uy nghiêm, khiến cho người khác không kềm được run rẩy. Nàng ép đầu Lý Hương Lan sát đến bể nước, nói: “ Lúc nãy nếu ta ở trong bể nước, hiện giờ cả người chắc đến da cũng không còn, hiện giờ cũng nên để ngươi nếm mùi vị này. Hương Lan tiểu thư, lần sau phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng bao giờ chọc ta nổi giận.”

Vừa dứt lời, nửa bên mặt của Lý Hương Lan bị áp thẳng vào trong hồ nước nóng. Lý Hương Lan gào thét, ở thân dưới có thứ chất lỏng mang mùi hôi thối không thể kềm chế được chảy ra ào ào, tiếng kêu vang động muốn lật tung nóc nhà.

Phỉ Thúy kêu thảm một tiếng, cả người run lên, quỳ xuống, liều mạng bò qua tha thiết cầu xin Giang Tiểu Lâu dừng tay.

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy Lý Hương Lan khiếp đảm như vậy, không khỏi cười gằn một tiếng, nhẹ buông tay, Lý Hương Lan lập tức ngã xuống đất, che một bên mặt của mình khóc lóc không ngừng. Cho dù gương mặt nàng chưa chạm vào nước sôi, nhưng cũng đã đỏ hồng một mảng.

“Ngươi vì ham muốn của bản thân và vì trút giận, không tiếc làm hại tính mạng người khác, lần này ta chỉ cho ngươi một bài học nhỏ. Nếu lần sau lại làm bậy, ta sẽ có một phần lễ vật lớn cho ngươi.”

Giang Tiểu Lâu nói từng chữ, chậm rãi, tiếng nói ôn nhu uyển chuyển nhưng nghe như sấm sét.

Lý Hương Lan chớp hai mắt, trong chốc lát đã hôn mê. Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt quay về hướng hai tỳ nữ đang đứng như tượng gỗ nói: “Được rồi, bây giờ đi thông báo cho Kim Ngọc tỷ đi.”

Sau khi tin tức truyền đi, đúng lúc Kim Ngọc đi ra ngoài không kịp quay lại, ở trong phòng của Lý Hương Lan, nô tỳ Phỉ Thúy đang quỳ trên đất, nơm nớp lo sợ.

Lý Hương Lan hôn mê bất tỉnh, nửa bên mặt nổi đầy bóng nước, hình dung khủng bố.

Đại phu chẩn trị cho nàng một phen, mới thở dài nói: “Tính mạng của tiểu thư không sao, chỉ là nhất định phải tịnh dưỡng, cố gắng uống thuốc, không thể nổi giận càng không được ra gió, bằng không… e là phải mang theo vết sẹo cả đời.”

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu thản nhiên: “Đa tạ đại phu.”

Chờ đại phu đi ra ngoài, Lý Hương Lan mới tỉnh lại, nhìn thấy bên ngoài màn có 1 bóng người, thân hình mảnh mai, khuôn mặt thanh lệ, chính là hung thần ác sát Giang Tiểu Lâu, nàng trong lòng sợ hãi, lạnh lùng nói: “Cút, cút ra ngoài, nhanh cút ra ngoài, người đâu.”

“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không luống cuống như vậy.” Giang Tiểu Lâu uống 1 hớp trà, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Lý Hương Lan giọng căm hận nói: “Ta nhất định sẽ báo với Kim Ngọc tỷ, bắt ngươi…”

“Là ngươi có âm mưu làm hại tính mạng của ta, vốn ta còn định che giấu cho ngươi, nếu là như vậy thì không cần nữa. Ngươi nói nếu Kim Ngọc biết được gương mặt ngươi có khả năng không thể lành lại, cô ta sẽ đối với ngươi ta sao? Sẽ bỏ ra núi vàng trị liệu cho ngươi, hay là bắt ngươi lập tức cút đi, chà chà, ta cũng rất muốn biết.” Giang Tiểu Lâu nhàn nhã nói.

Lý Hương Lan khiếp sợ nhìn chằm chằm đối phương, giờ khắc này gương mặt Giang Tiểu Lâu thanh lệ thoát tục, đáy mắt lại tràn đầy khí lạnh ghê người, khiến cho trong lòng nàng lạnh lẽo.

Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Lý Hương Lan, ta xưa nay rất đại lượng”

Hàm răng Lý Hương Lan gần như phát run: “Ngươi…ngươi điên rồi.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười bình thường: “Nhìn ngươi đi, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi mà, sao lại bị dọa thành bộ dạng này?” Nàng đột nhiên đem ly trà để ở một bên, chủ động ngồi lên giường, kề sát vào Lý Hương Lan, ôn nhu nở nụ cười: “Hương Lan tỷ tỷ, chúng ta sau này phải chung sống hòa thuận đó”

Lý Hương Lan hoảng sợ nhìn vào mắt đối phương, Giang Tiểu Lâu phảng phất đã biến thành một người khác.

Lạnh lùng, hoang dã, khiến người ta khiếp sợ. Đôi mắt lưu chuyển, không nhìn ra một tia cảm tình.

Lý Hương Lan sợ sệt lùi về sau co rúm người lại.

Giang Tiểu Lâu đột nhiên đưa tay ra, Lý Hương Lan kinh hãi liều mạng lùi về sau, nhưng ngón tay thon dài của đối phương đã đặt lên vai nàng, nhẹ nhàng vuốt lên tấm trung y màu trắng nhăn nheo của nàng, nói: “Sợ cái gì, nếu ta muốn lấy mạng ngươi, vừa nãy đã có thể trực tiếp đem ngươi ném vào trong nước sôi rồi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giữ lại ngươi, để ngươi nhìn cho thật rõ ràng.”

“Nhìn…nhìn cái gì…” âm thanh Lý Hương Lan run run hỏi lại.

“Nhìn cái gì, cuối cùng sẽ có ngày ngươi hiểu.” Giang Tiểu Lâu cười thật hòa ái thân thiện, giọng điệu cũng đặc biệt dịu dàng, nhưng Lý Hương Lan lại sợ đến mức toàn thân phát run.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận náo động, Kim Ngọc bước nhanh đến, nàng mới từ bên ngoài về đến nơi đã nghe thấy tin tức không may này, mặt mũi gấp gáp: “Hương Lan, muội làm sao vậy?”

Khóe môi hình vòng cung của Giang Tiểu Lâu hơi vểnh lên, hiện ra nét tươi cười.