Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 47




Mùa này đã đến gần đầu thu, bên ngoài còn có ánh mặt trời, nhưng bên trong nhà giam vẫn lạnh đến thấu xương.Giang Tiểu Lâu đánh giá chốc lát phòng giam nhỏ hẹp này, trong phòng đặt một cái giường, nói là giường, thật ra chỉ là mấy khối gỗ thô ráp chắp vá lại, tro bụi đóng trên đó rất dày, trên mặt có vết bẩn loang lổ. Toàn bộ vách tường đầy rẫy vết nứt, trên đỉnh có một cái cửa sổ rất nhỏ, nhưng độ cao thì người bình thường tuyệt đối không thể nào leo lên được. Trong không khí đầy rẫy mùi vị quái lạ, là mùi máu, hoặc là mùi chuột chết đã bắt đầu mục nát.

Giang Tiểu Lâu biết, Tiêu Quan Tuyết đang chờ nàng xin tha, nếu nàng chịu ôm lấy chân hắn khóc lóc khẩn cầu, hắn sẽ cảm thấy thú vị, vui thích. Niềm vui của loại người đó được xây dựng trên thống khổ của người khác, nhưng lần này hắn đã tìm sai người, nàng sẽ không xin tha.

Như là không nhìn thấy mớ bụi dầy đó có thể làm người ta chết ngạt, Giang Tiểu Lâu trực tiếp nằm xuống, nhắm mắt lại, trong hơi thở có một mùi vị đáng sợ, ở phòng giam bên cạnh có người không ngừng la hét, rõ ràng có người bị ngày tháng sống trong ngục này ép đến phát điên. Nhưng mà những chuyện đó khôngliên quan gì đến nàng, hình ảnh trước mắt nàng hiện giờ chỉ có hoa viên Giang gia, phụ thân mỉm cười, đại ca thích ăn nói huyên thuyên nhưng sẵn sáng đánh nhau vì nàng, tưởng tượng như vậy làm cho tâm tình nàng cảm thấy vui vẻ hơn, đồng thời lại tỉnh táo thêm lần nữa. Không ai có thể thắng mãi, thế lực Tiêu Quan Tuyết quá mức khổng lồ, tâm tư cũng hết sức gian xảo, nàng gây ra sự chú ý nơi hắn cũng không có gì lạ. Đây không phải thất bại, chỉ là một lần thử thách.

Đương nhiên, nếu trong thử thách này nàng bị thất bại, chờ đợi nàng chỉ có con đường chết.

Cơm tối là một bát cháo loãng, dĩ nhiên nếu như trong chén nước xám xịt có vài ba hạt gạo thì cũng có thể xem là cháo loãng. Giang Tiểu Lâu không từ chối, nàng sâu sắc biết khoảng thời gian này thứ nàng nhận được chính là như vậy. Tư tốt lấy bát đi, nàng ngồi trên tấm ván giường, cân nhắc hiện tại là thời gian nào. Thứ duy nhất giúp nàng phán đoán là tia sáng yếu ớt chiếu vào cửa sổ, rọi bóng lan can trên mặt đất, thời gian từng chút qua đi, cái bóng càng ngày càng ngắn, càng ngày càng mờ, cuối cùng biến mất. Đến lúc ánh trăng chiếu vào, Giang Tiểu Lâu đột nhiên nghe tiếng bước chân, từng bước từng bước như đang dẫm vào lòng người, mang đến cảm giác ngột ngạt nặng nề.

Chìa khóa cắm vào lỗ khóa, tạo nên âm thành cùm cụp, cửa nhà lao mở ra: “Đại nhân muốn gặp ngươi, mau ra đây.”

Lương Khánh? Ánh mắt Giang Tiểu Lâu ngưng lại.

Nữ tư tốt cao to vạm vỡ không lập tức đưa Giang Tiểu Lâu đi thẩm vấn, ngược lại, dẫn nàng đi một đoạn đường rất xa, để cho nàng quan sát toàn bộ phòng hình cụ xử phạt phạm nhân. Bên trong phòng hình cụ xếp đầy dụng cụ tra tấn, xem ra vô cùng đáng sợ.

“Phạm phải cái gì cũng được chỉ là đừng phạm lỗi, phạm lỗi cũng đừng để rơi vào tay Kinh triệu doãn đại nhân chúng ta, ngươi nhìn đi, hình cụ trong này đều là ngài ấy phát mình. Loại thứ nhất là đâm thủng ngực, bọn ta dùng thiết côn sắc bén đâm thấu vào trong ngực, treo trên cây gỗ thị chúng, sống không được chết không xong, chà chà, mùi vị chỉ có thể nói là rất đau. Loại thứ hai…”, tư tốt chỉ vào một thanh đao nhọn treo ngang trên tường, cười híp mắt nói: “Nếu phạm nhân muốn tự sát, đại nhân sẽ lột trần rồi đặt lên tấm ván gỗ, đâm cây đao nhọn này vào xương quai xanh, xuyên từ bên xương vai này qua đến xương bên kia, nếu do người có kỹ thuật cao làm thì thậm chí còn không thấy máu.”

Con ngươi Giang Tiểu Lâu khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt nói: “Ha, thật sao?”

Tư tốt cho rằng nàng giả vờ bình tĩnh, tiếp tục nói: “Đó gọi là đồng lạc, phàm là nữ phạm nhân không chịu cung khai, sẽ bị đưa đến trên bếp lò này để nướng chín, có người ngay cả thịt bị chín rồi còn không nhận ra nữa. Bên cạnh gọi là thiết lăn, nặng đến nghìn cân, chỉ cần treo lên bên hông ngươi, bất kể ngươi được tạo ra từ cái gì cũng phải đứt làm hai đoạn.” Trong mắt của nữ tư tốt mang theo một ý cười đáng sợ, thần bí chờ đợi Giang Tiểu Lâu sợ hãi đến run rẩy.

Giang Tiểu Lâu mềm mại cười, rất hứng thú hỏi: “Cái rương sắt lớn như vậy dùng để làm gì, cũng có thể nướng sao?”

Tư tốt có chút giật mình, mặt trầm xuống: “Người bị nhốt ở bên trong chỉ có đầu ló ra ngoài, một cái búa lớn đập xuống, ngươi nói sẽ như thế nào?”

“Nhất định óc sẽ vỡ toang…Lương đại nhân đúng là có thiên phú.” Mặt Giang Tiểu Lâu vẫn điềm tĩnh yên lặng như trước.

Tư tốt cáu giận cắn răng, rồi lại rất nhanh nói như không có chuyện gì: “Đối với những phạm nhân chết không hối cãi, có lúc sẽ dùng cách móc ngực hoặc là vạn tiễn xuyên thân.”

Móc ngực dĩ nhiên rất dễ hiểu, đối với nữ phạm nhân mà nói vô cùng ác độc. Nhưng vạn tiễn xuyên thân, Giang Tiểu Lâu biết nhất định không phải đơn giản như mặt ngoài.

“Nhắc tới cũng không khó, chỉ cần đem phạm nhân quấn vào một khối ván gỗ, triệu tập hơn mười người bắn tên đứng bên cạnh, quan hành hình ra lệnh bắn vào đâu thì bắn vào đó…” Tư tốt nói tới chỗ này, trong đôi mắt nhỏ bắn ra tia nhìn tà ác, như là đang cười nhạo, chờ đợi.

Chỉ tới chỗ nào thì bắn chỗ đó, dĩ nhiên sẽ không phải là chỗ dễ chịu rồi.

Trong gian phòng hành hình phía trước vang lên tiếng kêu thảm,tư tốt cố ý đẩy Giang Tiểu Lâu một cái, muốn bắt nàng đến xem. Trong phòng hành hình nhỏ hẹp có một nữ tử trẻ tuổi thân thể trần truồng bị ép nằm trên một tấm thiết bản, trên thiết bản có rất nhiều gai nhọn nổi lên, vô cùng sắc bén, nhỏ như lông trâu. Nàng không chịu lăn qua, liền bị người lôi kéo qua lại trên thiết bản, hậu quả dĩ nhiên là máu me đầm đìa, tiếng kêu rên liên hồi… Cách đó không xa, một quan hành hình khác đang đem chuỗi côn tử đàn chụp vào ngón tay nữ phạm nhân, đây thừng vừa kéo sát lại, người bị hành hình liền phát sinh tiếng kê thảm thiết, quan hành hình lêu to: “Kéo chặt, kéo chặt.”

“A…” sau khi một tiếng théo chói tai vang lên rồi tắt đi, phạm nhân lập tức ngất xỉu.

Dùng chút thủ đoạn ấy tưởng là hù dọa được nàng? Khóe môi Giang Tiểu Lâu mang ý cười trào phúng, Lương Khánh cũng quá khinh thường nàng rồi.

Tư tốt tỉ mỉ nhìn vẻ mặt Giang Tiểu Lâu, thông thường nữ nhân nhìn thấy cảnh này không phải vừa khóc vừa gào thì chính là sợ đến chóang váng, nhưng ánh mắt và vẻ mặt đối phương đều có vẻ tràn đầy phấn khởi, cũng không toát ra chút nào sợ sệt, điều này khiến cho tư tốt vô vùng buồn bực không vui.

Giang Tiểu Lâu đến phòng thẩm vấn, đây là một gian phòng u tối, ngoại trừ hai tên nha sai ở ngoài thì chỉ còn một tên chủ thẩm, vách tường bốn phía đã dơ đến mức không nhìn ra màu sắc trước kia, trên đất có vết máu đen đen. Chủ thẩm không phải Lương Khánh, điều này làm cho Giang Tiểu Lâu hơi ngạc nhiên.

“Quỳ xuống.” Quan chủ thẩm lạnh lùng quát lớn.

Âm thanh Giang Tiểu Lâu mềm mại: “Đại nhân, đầu gối của ta từng bị thương, quỳ thì có thể quỳ, chỉ sợ sẽ không đứng lên nổi nữa.”

Trong giọng nói đều là nghiêm túc, không hề có nửa phần sợ hãi.

Quan chủ thẩm sững sờ, đang muốn nổi giận, nha sai vội vã ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, hắn biến sắc, đánh giá Giang Tiểu Lâu từ trên xuống dưới, tựa hồ đang ước lượng thân phận của nàng, sau nửa ngày mới tằng hắng một cái: “Ngươi có biết đây là nơi nào?”

“Ngục Kinh triệu, nơi giam giữ phạm nhân.” Nụ cười Giang Tiểu Lâu vẫn tao nhã như trước.

“Biết là tốt rồi, phạm nhân nơi này đều phạm vào trọng tội, đi vào thì không thể ra được nữa.” Khuôn mặt quan chủ thẩm âm trầm.

“Nếu đúng là như vậy, thì đại nhân không nên nhốt ta ở đây, vì ta không có tội gì hết.”

Ngữ khí vẫn ôn nhu như trước, từng chữ rất rõ ràng.

Ngửi phải mùi máu tanh trong phòng thẩm vấn này, nữ nhân thông thường đã sớm run rẩy hoảng sợ, nàng ngược lại đúng là hiếm có. Quan chủ thẩm phát ra tiếng cười nhạo: “Không có tội? Người nào vào đây cũng đều có tội.”

“Vậy mời đại nhân lấy ra tội chứng của ta.” Giang Tiểu Lâu nhướng mày.

“Dĩ nhiên là ngươi có tội, chúng ta cũng có chứng cớ.” Trong âm thanh của quan chủ thẩm mang theo tàn nhẫn, “chỉ là cần tra tấn một phen, ngươi nên nói cái gì thì sẽ nói ra cái đó, lúc đi vào không thấy phòng tra tấn sao, ngươi muốn thử từng cái, dĩ nhiên ta sẽ cho ngươi toại nguyện.”