Vô Hạn Tương Lai

Chương 2





Lăng Tân từ trên giường ngồi dậy, trong khoảng khắc đôi mắt hắn như bị mất hồn, lúc này hắn lặng lẽ mặc quần áo, chỉ là ngón tay thỉnh thoảng đụng tới vết bỏng tên mặt, cảnh tượng trong mơ đêm qua thoáng hiện lên trong đầu hắn.
Lăng Tân là cô nhi, chuẩn xác mà nói từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy cha mẹ của mình, cô nhi viện mà hắn ở là được chính phủ xây dựng, bên trong tất cả đều do chính phủ điều hành, nên không có việc những cô nhi bị ngược đãi và nhiều tình huống xấu khác tồn tại, thời thơ ấu của Lăng Tân tuy rằng không có bao nhiêu hạnh phúc nhưng xét cho cùng cũng coi như là yên bình, trong cô nhi viện cũng quen một đám trẻ em, thanh mai trúc mã, nếu như tiếp tục như thế nữa, có thể sau này hắn lớn lên, trong đầu cũng vẫn còn kí ức tốt đẹp lúc nhỏ...
Nhưng tất cả đã thay đổi năm hắn được mười tuổi, một trận lửa đã thiêu hủy hết tất cả cô nhi viện, cũng thiêu hủy hết kí ức thời thơ ấu của hắn, rất nhiều bạn bè của hắn đã chết cháy, sống sót hoặc bị người khác nhận nuôi hoặc do chính phủ sắp xếp chỗ ở cho đến khi trưởng thành, sau đó chính mình tự phải nuôi sống bản thân...
- Vẫn là giấc mộng kia...
Mười năm sau khi xảy ra biến động kia, Lăng Tân hiện tại đã 19 tuổi, cũng đã học đại học được một năm, là một đại học nào đó ở Thượng Hải, bản thân là cô nhi do chính phủ trợ cấp vì vậy chỉ cần chính phủ trợ cấp với học bổng hàng năm cũng để hắn sinh hoạt bình thường, thậm chí ở bên ngoài còn thuê nguyên một căn phòng nhỏ, hắn cũng không thích môi trường ồn ào, có thể do thời thơ ấu đã hình thành nên thói quen đó, hắn ưa thích yên tĩnh. Ngoại trừ... hai người bạn thân của hắn. Sau khi rửa mặt chải đầu sửa sang lại hoàn tất, Lăng Tân đẩy cửa đi ra ngoài, khi hắn vừa mở cửa ra thì bỗng nhiên phát hiện mảnh giấy tại khe cửa, mở cửa phòng ra thì mảnh giấy liền rơi xuống mặt đất.
- Mắc tại khe cửa? Ai đã làm chuyện này? Lăng Tân trong lòng hiếu kì, hắn liền nhặt mảnh giấy từ dưới đất lên, mảnh giấy này khoảng chừng nửa bàn tay, ghi thời gian là của ngày hôm nay, hẳn là tờ giấy ban đầu bị xé thành hai mảnh, sau đó mỗi một nửa lại xé làm tư, cái mảnh giấy lớn chừng nửa bàn tay này, ước chừng chính là lớn tương đương một phần tám bản gốc a…
- Là tiếp thị, quảng cáo sao? Xé một mảnh nhét vào vào cửa phòng của mỗi người, để mỗi người nhìn thấy một ít nội dung... Thủ đoạn tiếp thị như vậy có thể thành công...
Lăng tân trong lòng nhất thời ngạc nhiên, nhưng hắn không tin do gió hoặc cái gì đó có thể nhét vừa vặn mảnh báo này vào chính giữa khe cửa, sự trùng hợp thật sự là có chút khó tin, cho nên hắn dứt khoát đóng cửa lại, sau đó hắn nhìn cái khe nhỏ của cánh cửa, nhưng không thể đặt vừa một mảnh giấy nhỏ, thế thì vì sao cái khe đó lại có một mảnh nhỏ, tình huống như vậy lại càng làm Lăng Tân không thể nào nghĩ ra.
- Đây ý gì? Mảnh giấy nhỏ này góc bị xé rất thô, rõ ràng là có người lấy tay xé nó. Chẳng lẽ có người nào đó nhắn lại cho ta cái gì?
Lăng Tân trong lòng cảm thấy kì lạ càng thêm hứng thú, hắn liền đọc chữ trong trang giấy, cầm lật qua lật lại, đọc qua nội dung bên trên mảnh giấy, ngoài một chút chuyện không quan trọng bên ngoài, dường như làm người khác chú ý chỉ có một chuyện, trước cổng trường đại học của hắn có vụ tai nạn xe cộ, thế nhưng trong đó hắn không có phát hiện ra bất cứ mật mã nhắn lại hoặc tiếng lóng ghi lại... Lai lịch mảnh giấy này thật có chút đáng ngờ.
- Trước mắt để đó cái đã, tí nữa đến trường học hỏi xem có phải bọn hắn bày ra trò này hay không, chẳng lẽ đây là phương thức khảo nghiệm ta sao?
Lăng Tân trời sinh tính cách cởi mở, thoải mái, không nghĩ ra chuyện gì thì sẽ không để ý nữa, hắn liền cầm mảnh giấy tùy ý nhét vào cặp, rồi tiếp tục đi đến lớp học. Lăng Tân thân hình thoạt nhìn rất cân xứng, cao khoảng chừng một mét tám, dù không phải cả cơ thể đều cơ bắp thế nhưng thoạt nhìn coi như thân hình cũng cường tráng, nhưng trên mặt hắn còn có dấu vết bị bỏng, làm khuôn mặt hắn toàn bộ đều phá hủy, nếu không có dấu vết đó, gương mặt hắn cũng rất đẹp trai, góc cạnh nếu nhìn nghiêng qua rất có một loại mị lực hấp dẫn với nữ giới.
Chỗ ở của Lăng Tân cách cổng chính trường học không xa, lúc đầu hắn thuê phòng ở đây cũng vì nó gần trường, vài bước là chạy đến nơi, Lăng Tân còn thuận tiện ăn một bữa điểm tâm, nhưng hắn có cảm giác kì quái, chính là không có ai nói chuyện về vụ tai nạn xe cộ trước cổng trường học, có cảm giác mọi người đều không quan tâm.
- Cảm giác hình như có chút gì đó không đúng.
Lăng Tân trong lòng cũng không có suy nghĩ nhiều, hắn ăn xong điểm tâm, liền đi về cổng chính của trường đại học, nhưng điều làm cho hắn có cảm giác ngoài ý muốn là cổng trường không hề có vết tích đánh dấu của vụ tai nạn xe cộ, thậm chí một vết máu cũng không có, tình huống như vậy thật sự là có chút không thể hiểu nổi, hoặc là mảnh giấy đó chứa tin tức giả, hoặc là nó được giải quyết lập tức, trước khi mọi người chú ý đến thì mọi dấu vết đã được xóa.
- Làm sao có khả năng, trừ phi người bị đụng phải làm chức vụ lớn ở trung ương, chỉ là như vậy thì sự việc có khi lại càng huyên náo lớn hơn một chút... Tin tức giả? Như vậy còn đưa cho ta làm gì?
Lăng Tân lẩm bẩm một mình, hắn cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, sáng sớm vừa ngủ dậy liền gặp phải một chuyện lạ, không biết người nào lại bày ra trò đùa này nữa, làm ra một phần tám mảnh giấy để lừa gạt hắn. Nếu như không phải đã chính mắt nhìn thấy không phải, xem ra cái mảnh giấy kia thật đúng giống như sự thật vậy. Nghĩ tới đây, Lăng Tân cũng không nghĩ đến chuyện mảnh giấy giả nữa, cũng không có ý định sẽ xé nó đi, dù sao cũng là đồ vật do người khác cố ý làm ra, nếu như xé nát nó đi ngược lại không có ý tứ gì, chi bằng giữ lại, nhìn xem người kia còn thủ đoạn gì không rồi tính tiếp, nếu như không có mà nói, chỉ một mảnh giấy này muốn tìm ra người kia thật không có khả năng nào.
Để những chuyện này lại phía sau, Lăng Tân liền đi đến phòng học, tất cả những ai đã học qua đại học đều biết, cuộc sống đại học kì thực rất tự do, nếu là chủ nhiệm môn học không điểm danh vậy người có đi hay không đều được, vì thế tất cả sinh viên đại học trên cơ bản đều là hai cực phân hóa, một bên toàn là nghỉ học và một bên là đi học, mà Lăng Tân là người hay đi học, chỉ là hắn đặc biệt thông minh, đọc một... mà hiểu ba, nhưng hắn không phải đeo kính giống mấy tên luôn chúi đầu vào sách vở, cảm giác hắn thường ngày tự do tự tại ngược lại có chút giống như nghỉ học.
- Lăng Tân ngươi lại là đi tay không sao?
Một tiếng nói trong trẻo của con gái vang lên từ phía sau Lăng Tân, hắn khỏi cần quay đầu lại cũng biết người đến là ai, khóe miệng bất tri bất giác lộ ra nụ cười. Cô gái này tên là Vĩ Thi Thi, cũng là một trong những người bạn hồi đó của hắn tại cô nhi viện, là một trong hai người thân thiết duy nhất còn bên cạnh hắn, từ sau vụ hỏa hoạn mười năm trước, bọn họ ba người được chính phụ trợ cấp tiền mà sống đến bây giờ, ngay cả tương lai bọn họ cũng quyết định cùng nhau đi làm, cho nên hắn và Vĩ Thi Thi cùng nhau học ngành chính trị và pháp luật, mà người còn lại là học ngành tài chính, hắn quyết định làm luật sư, Vĩ Thi Thi lại vào bộ phận cơ quan quan trọng của chính phủ, người còn lại là ra biển làm ăn cố gắng thực hiện thành lập một công ty đa quốc gia, ba người sẽ giúp đỡ nhau cho đến khi họ đạt thành nguyện vọng mới thôi, từ sau vụ hỏa hoạn mười năm trước mộng tưởng đã bị chôn sâu, hoặc có thể nói là tín niệm...
Vĩ Thi Thi cao ước chừng một mét bảy, thoạt nhìn thân hình duyên dáng, đặc biệt cặp đùi rất đẹp, dài nhỏ thẳng tắp, thân hình cả người rõ ràng là một mỹ nữ, dù chỉ là ăn mặc áo thun dài tay và quần short ngắn, thế nhưng bốn phía cả trai lẫn gái đều đưa ánh mặt nhìn theo cặp đùi đẹp đang đi về phía trước, về phần dung mạo của nàng thì tuyệt đối không tầm thường, khuôn mặt trái xoan, miệng nàng mỉm cười, chỉ là cũng không phải là giống như nữ sinh mỉm cười ngọt ngào mà là mỉm cười tự tin kiên định, làm cho người khác nhìn qua có chút cảm giác hình tượng nữ lãnh đạo cao ngạo mỹ lệ.
Vĩ Thi Thi sau khi gọi một tiếng, liền chạy tới bên người Lăng Tân, nàng cũng không quan tâm xung quanh mọi người đang hướng ánh mắt về nàng, đứng đối diện với Lăng Tân nói
- Này, ta van ngươi ngươi có thể nghiêm chỉnh cho ta có được hay không? Lần nào đi học cũng không mang sách vở, ngươi thật tưởng rằng bằng vào một ít thông minh của ngươi có thể coi như ngày nghỉ vậy sao? Ngươi biết Trần Hạo Thao gần đây làm gì không? Hắn đã bắt đầu cùng với một số người chung vốn đầu cơ cổ phiếu rồi, ngươi thì sao?
Lăng Tân xoa nhẹ huyệt thái dương, hắn lẩm bẩm nói:
- Mới sáng sớm không nên cứ ríu rít như vậy nói một hồi liên tục, ngươi nghĩ một sinh viên còn chưa tốt nghiệp ngành chính trị và pháp luật có thể đi tiếp nhận vụ án làm luật sư sao? Ngành tài chính có khả năng thực tập sớm, đây là hai ngành khác nhau hoàn toàn ngươi có biết không?
- Thế nhưng ngươi cũng có thể chọn đọc tài liệu những vụ án kinh điển vẫn được mà, như vậy không phải cũng có thể trợ giúp ngươi sao...
Vĩ Thi thi mới nói được đến đây, bỗng nhiên từ phía sau hai người truyền đến một tiếng nổ, hai người bị chấn động làm cho sửng sốt, tiếp theo bọn họ mỗi người đồng thời quay đầu lại, lúc này bọn họ cách cổng chính trường học không xa, hầu như tất cả mọi người đều hướng về bên ngoài trường học chạy ra, mỗi người đều vội vã muốn phải mau chân đến xem bên ngoài cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Lăng Tân và Vĩ Thi Thi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không hẹn mà cùng hướng cổng chính chạy đi, thế nhưng khi đang chạy, Lăng Tân trong đầu bỗng nhiên chợt hiện ra một cái suy nghĩ, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chợt lóe rồi hoàn toàn biến mất, thậm chí hắn cũng không hồi tưởng lại được suy nghĩ này.
- Chúng ta sẽ không thể trở lại được thời điểm mỹ hảo này nữa rồi, rốt cuộc...
Bên ngoài cổng trường, một chiếc xe con đâm vào một chiếc xe tải, chiếc xe con bị đụng nát vụn, chỗ lái xe ngồi xuất hiện huyết nhục không rõ, mà ở phía sau chiếc xe con còn có hai xe khác theo sau, đều tránh né nhau, cho nên hai bên đường phố đều vì hai chiếc xe tránh né tiếp tục va chạm vào nhau, có mấy người đi đường tránh không kịp bị đâm chết, rõ là xe ô tô liên hoàn đâm nhau gây tại nạn, người ngồi trên xe ô tô con và xe tải đều bị đâm chết trước tiên. Chỉ có duy nhất trên một chiếc xe, một cô bé chừng bảy, tám tuổi được mẹ ôm vào ngực, thoạt nhìn bị thương không nặng, người mẹ thì đầu đập vào cửa sổ xe đã bị nát bét, đã chết, cô bé thì khóc lay lay người mẹ như muốn mẹ sống lại.
Đây là tình huống Lăng Tân đến hiện trường trước tiên nhìn thấy, tai nạn liên hoàn đã chết mười mấy người mà những người này nhiều người chân tay đã bị cụt, nát thậm chí chiếc tay cụt còn bị văng ra ngoài, chạy tới đến nơi đây thì Vĩ Thi Thi trước tiên bị nôn ọe, thiếu chút nữa đem tất cả những gì có trong bụng nôn hết ra, nàng cũng không dám nhìn nữa, vội vã quay người sang chỗ khác hít sâu, tay của nàng hoàn toàn bám chặt vào góc áo của Lăng Tân, nữ hài lộ vẻ kiêu hãnh lúc này cả người run rẩy đứng lên.
Lăng Tân cười khổ một cái, cũng bất chấp nhìn hiện trường tai nạn xe cộ, cũng không nhớ đến mảnh giấy không trọn vẹn trong ví, chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng Vĩ Thi Thi, làm tâm tình trong lòng nàng bĩnh tĩnh lại, thế nhưng khi hắn thấy chiếc xe cuối cùng còn một cô bé còn sống thì hắn cảm thấy toàn bộ tỉnh táo, dường như một kí ức về trận hỏa hoạn năm mười tuổi hiện ra, bên tai vẫn còn mơ hồ tiếng gọi ầm ĩ.
- Ca ca,.. Ca ca tới cứu ta...
Lúc này chiếc xe con thứ nhất và thứ hai đột nhiên bốc lửa, lửa bốc lên theo hướng chiếc xe thứ ba, chiếc xe này đầu xe đã bị vỡ, xăng chảy đầy ra mặt đất, chỉ trong chốc lát ngọn lửa đã tới, thậm chí đã bùng cháy lớn, nhiệt độ đủ để dẫn cháy bình xăng này, cuối cùng chiếc xe thứ ba trong nháy mắt bị ngọn lửa bao trùm hết, cô bé lần này tuyệt đối sẽ chết, mà những người xung quanh cố kỵ hai chiếc xe bị bốc lửa kịch liệt phía trước, ai cũng không dám tiến lên. Từ trong vọng ra tiếng của cô bé, kéo cô bé ra khỏi xe, thế nhưng có khả năng sao? Trước tiên không nói đến bị thương nghiêm trọng, tuổi nhỏ mà mẹ mới chết thảm, gặp biến đổi lớn. Vậy còn có khả năng như người trưởng thành tự mình cứu mình sao?
Lăng Tân bỗng nhiên cắn răng một cái, thoát khỏi bàn tay nhỏ bé của Vĩ Thi Thi đang nắm góc áo, cả người đã hướng về chiếc xe cuối cùng xông qua, khi hắn lao ra khỏi đám người, xung quanh đang yên tĩnh mọi người liền kêu, tiếp theo tất cả mọi người đều la to lên, có người kêu hắn không nên đi chịu chết, có người kêu nguy hiểm, có người thì lớn tiếng nói không rõ ý nghĩa từ ngữ, Lăng Tân lúc này chỉ cảm thấy đầu óc đầy máu nóng, căn bản không nghe được người xung quanh nói cái gì, thầm nghĩ phải cứu cô bé này ra đi cấp cứu, đến gần chiếc xe con thì đầu xe bốc lên ngọn lửa, rốt cục hắn vọt tới chỗ cô bé ở ngồi phía sau xe gần cửa sổ.
Cho đến lúc này Vĩ Thi Thi mới quay đầu, nàng liếc mắt liền thấy Lăng Tân đang ở ngoài cửa sổ xe mãnh liệt đập vào cửa kính, mà ngọn lửa đang lan tới cực nhanh, sau vài nhịp thở ngọn lửa đã bốc lên cao, bên trong xe nhiệt độ tăng cao. Còn có các loại khí sinh ra khi các loại đồ vật bị thiêu đốt, cô bé lập tức ho khan kịch liệt, tối đa vài giây, cô bé này sẽ rơi vào trạng thái hôn mê hít thở không thông, lúc đó trên cơ bản đã chết chắc rồi.
Lăng Tân dùng khủyu tay liên tục mãnh liệt đập vào thủy tinh, tuy bởi đầu mẹ cô bé đập vào cửa sổ làm biến dạng nhưng đây dù sao cũng không phải loại thủy tinh phổ thông, ngoài ra độ mềm dẻo dai cũng hơn các loại thủy tinh thông thường rất nhiều, khi khủyu tay Lăng Tân phá vỡ được cửa kính, cô bé cũng đã không còn động tĩnh, hắn trong lòng hoảng hốt, liền đưa tay vào làn khói đặc tới chỗ ngồi phía sau. Tìm kiếm, rốt cục cũng thấy, hắn cũng không dám chần chờ đem cô bé kéo ra ngoài cửa sổ, ôm vào trong ngực vội vàng chạy đi, mới vừa chạy được mười bước, phía sau chợt nghe... Ầm... Ầm hai tiếng nổ, chiếc xe thứ nhất và thứ hai phát nổ, vô số mảnh vỡ bắn về bốn phía, những người đứng gần có mấy người té trên mặt đất, mà hai bên trái phải những người vây xung quanh liền chạy tứ tán về phía xa hơn.
Bất quá Lăng Tân coi như may mắn, chiếc xe cách hắn gần nhất vẫn chưa phát nổ, mấy mảnh vỡ cũng không làm thương tổn đến hắn, giúp hắn vọt một mạch tới đoàn người, nhất thời đoàn người xung quanh hơi tản ra chút, nhìn người anh hùng vừa mới chịu khổ cứu cô bé, mọi người bốn phía nhất thời đều im lặng không lên tiếng, chỉ có Lăng Tân nhẹ nhàng vuốt ngực cô bé làm sơ cứu, đến khi chiếc xe thứ ba cũng phát nổ thì cô bé mãnh liệt ho khan một tiếng, lúc này mới khóc òa lên, mà những người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lúc nhất thời những người xung quanh bắt đầu tán thưởng việc làm của Lăng Tân.
Cùng lúc đó, cách cổng chính không xa, tại phòng ở lầu một tòa nhà, một nam một nữ hai người phân biệt nhìn chăm chú vào vụ tông xe trước cổng chính cho đến khi mấy cái xe con đều nổ tung, mà người trước cổng thì ngày càng tập trung nhiều, nam tử kia sờ vào chỗ ngực, thì thào nói:
- Ngày hôm nay tông xe, tại cổng trường... Còn có nửa mảnh giấy này... Tương lai sao? Có thể thay đổi hay không thể thay đổi?
Nam tử thở ra nói, tiếp theo trên mặt hắn sự nghiêm túc dần dần thay bằng sự lãnh đạm, khóe miệng xuất hiện một tia mỉm cười, thoạt nhìn thực sự là vừa anh tuấn vừa có khí chất, hoàn mang theo một loại mị lực tà dị, nam tử quay đầu lại, hướng về ngoài phòng học đi ra, cho đến khi đi ra khỏi cửa phòng học thì mới nhìn thấy mấy nữ sinh vội vàng chạy đi, trong đó có một nữ sinh vừa nhìn thấy nam tử đó liền đỏ mặt lên, nhưng nàng vội vàng nói rằng:
- Bạn Trần Hạo Thao, ngoài cửa trường xảy ra vụ tông xe liên hoàn, chúng ta cùng đi xem đi.
- Ân, được, cùng đi xem sao.
Trần Hạo Thao mỉm cười, đi theo mấy nữ sinh, mà có hắn đi cùng, mấy nữ sinh này dường như cũng không có vội vàng đi nữa, ngược lại cùng với hắn nói chuyện rất nhiều, hắn cũng không có gì phải sốt ruột, liền nói chuyện vui vẻ với mấy nữ sinh, bất tri bất giác hắn đã đi ra khỏi tòa nhà dạy học. Ở tòa nhà dạy học trên tầng vẫn còn nữ nhân kia đứng đó, khuôn mặt nàng vẫn một mực lạnh đạm, trong mắt nàng cũng một mực yên lặng nhìn xem ánh lửa từ vụ nổ, người ngoài căn bản không thể biết được nàng đang nghĩ gì, sau nửa ngày cho đến khi mấy người nam sinh tới thì nàng lúc này mới xoay người lại, mà mấy nam sinh này dường như nhận thức nàng, trong đó có một người nam sinh nói rằng:
- Lớp trưởng, hôm nay giờ học khả năng bị muộn, vừa nãy tựa hồ các giáo sư đều chạy ra ngoài xem vụ tông xe liên hoàn rồi, cũng chỉ còn mấy người chúng ta trong lớp học... Đúng rồi, ngươi từ cửa số nhìn ra cổng chính, như vậy cũng có thể thấy rõ sao?
-...Thấy rõ đại khái.
Nữ sinh nói xong liền hướng cửa phòng học đi tới. Người nam sinh vội vã hỏi:
- Sở tuyết, bạn đi ra chỗ đó?
- Đi ra cổng, nhìn kết cục của vụ tai nạn xe cộ...còn có...Tương lai...