Trong Mắt Có Kịch

Chương 195: Tôi sẽ đến khi em cần




Buổi tối hôm đó trôi qua yên bình đúng nghĩa, yên bình đến mức Trương Mạn Đường cũng không quen, vốn tưởng rằng sẽ giống như câu nói tiểu biệt thắng tân hôn, Trương Dạng sẽ mãnh liệt chiếm lấy cậu nhưng mà Trương Dạng lại chỉ an ổn ôm cậu ở trong vòng tay. Trương Mạn Đường hơi bực bội, chỉ là khi nhìn thấy Trương Dạng vừa đặt người xuống đã ngủ, lại nhớ đến hình ảnh tiều tụy có hơi tùy ý kia của hắn, cậu biết hắn đã trải qua chuỗi ngày làm việc vất vả, cho nên mới không muốn để cho hắn vận động quá sức nữa.

Sáng ngày hôm sau, Trương Mạn Đường bị tiếng chuông điện thoại của bản thân mình đánh thức từ sớm, cậu nhíu mày tìm kiếm điện thoại dưới gối, phát hiện ra người gọi tới là Giang Lệ Châu thì ngồi dậy, đi tới đứng bên cạnh cửa sổ, xác nhận khoảng cách này không gây ồn ào quấy nhiễu giấc ngủ của Trương Dạng mới nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi.

"Mộc Nhân, con đang ở đâu thế? Ngày hôm qua con không về nhà đúng không?" Giọng nói bên kia có phần nghiêm khắc, truy hỏi.

Trương Mạn Đường nhìn về phía Trương Dạng, sau lại hạ thấp giọng trả lời Giang Lệ Châu.

"Tôi không sao, không có việc gì cả, bà không cần lo lắng."

Giang Lệ Châu cứ tưởng rằng Trương Mạn Đường qua đêm cùng với Cao Phương Nhạn, nhưng khi bà mang theo tâm trạng vui vẻ gọi điện đến Cao gia mới biết được thì ra Trương Mạn Đường không ở cùng Cao Phương Nhạn mà ở cùng một người khác, mà nghe Cao Phương Nhạn miêu tả dáng vẻ của người kia, bà cũng lờ mờ đoán ra được đối phương là Trương Dạng.

"Con ở cùng với cậu ta phải không?"

Nếu như Giang Lệ Châu đã biết rồi vậy thì cậu cũng không muốn giấu diếm, dù sao chuyện cậu ở bên cạnh Trương Dạng bọn họ đều đã biết.

"Đúng vậy."

Phía bên kia đầu dây rơi vào sự trầm mặc, Trương Mạn Đường còn nghe thấy được tiếng hít thở nặng nề như đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận của Giang Lệ Châu. Thật ra cậu cũng không sợ sự phản đối của ai cả, chỉ là cậu không muốn gây tổn hại sức khỏe của người khác mà thôi.

"Nếu như không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây."

Giang Lệ Châu nhanh chóng lên tiếng nói: "Còn có chuyện, hôm nay con nhất định phải quay về, buổi tối có một bữa tiệc trong ban quản trị Sát thị, ba con sẽ công bố chuyển giao một phần cổ phẩn cho con."

Trương Mạn Đường không tham lam cũng không hứng thú với cổ phần của Sát gia gì đó, dù sao nếu như có cho cậu số cổ phần kia thì cậu cũng không biết phải sử dụng như thế nào.

"Tôi không có ý định muốn nhận số cổ phần kia, hay là cứ để cho Mộc Dân đi."



Giang Lệ Châu kiên quyết.

"Chuyện này ba mẹ đã quyết định rồi, cổ phần đó vốn dĩ là của con, còn Mộc Dân đã gây ra chuyện lớn, từ giờ nó sẽ không còn là cổ đông tại Sát thị nữa."

Trương Mạn Đường nhíu mày, thật ra cậu không quá quan tâm đến chuyện cổ phần gì đó kia nhưng cậu luôn có cảm giác giữa Giang Lệ Châu và Sát Mộc Dân có gì đó không đúng, dường như luôn luôn có một bức tường ngăn cách giữa hai người họ, Giang Lệ Châu rất nghiêm khắc với người em trai này.

"Tôi sẽ không tham gia bữa tiệc hôm nay."

Nói rồi Trương Mạn Đường cúp máy, Giang Lệ Châu vẫn cố muốn gọi lại ngay sau đó. Trương Mạn Đường nhanh chóng chuyển qua chế độ máy bay, khẽ thở dài nhìn chằm chằm điện thoại di động, nếu sớm biết rắc rối như thế này thì cậu sẽ không đồng ý theo Giang Lệ Châu trở về Lệ Giang rồi.

Khi Trương Mạn Đường còn đang bị vây trong các rắc rối thì lúc này ở trên giường có một người đàn ông đã sớm tỉnh, nãy giờ hắn luôn im lặng lắng nghe những gì mà Trương Mạn Đường nói, tuy rằng giọng nói bên kia điện thoại hắn không thể nghe ra được nhưng hắn cũng đoán được phần nào nội dung của cuộc nói chuyện.

Đến khi tiếng bước chân lại xuất hiện, giường ngủ bên cạnh hơi lún xuống, Trương Dạng nhắm mắt làm ra dáng vẻ vẫn còn đang ngủ. Giây tiếp theo hắn cảm nhận được có một bàn tay vòng qua eo hắn, giống như đang cố gắng muốn tìm kiếm sự an ủi.

Trương Dạng mở mắt, nhìn chằm chằm người nằm gọn trong vòng tay mình.

"Dính người."

Trương Mạn Đường vùi đầu trong lồng ngực của Trương Dạng, không có ý định buông hắn ra.

"Trương Dạng, em muốn về với Tiểu Tu, lần này anh đưa em về được không?"

Trương Dạng nhàn nhạt đáp lời: "Chân là của em, em muốn đi cũng không ai ngăn cản được."

Trương Mạn Đường im lặng, chuyện này đúng là rất đúng với tính cách của Trương Dạng nhưng với Trương Mạn Đường mà nói thì rất khó làm được, cậu luôn sợ làm tổn thương đến người khác, cho nên chỉ cần người khác buồn bã một chút sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến các quyết định của cậu.

"Lát nữa tôi có việc phải đi gặp một vài đối tác bàn bạc công chuyện, tạm thời em cứ quay về đó đi."

Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn Trương Dạng, bây giờ cậu không muốn tách ra khỏi hắn, chỉ sợ người này sẽ lại đi mà không liên lạc với cậu nữa.

"Hay là em đi cùng anh được không?"

Trương Dạng xoa xoa đầu của Trương Mạn Đường.

"Không đi được, công việc quan trọng, có tính bảo mật cao, không thể dẫn theo người ngoài công việc."

Trương Mạn Đường thở dài.

"Cũng không thể ở đây đợi anh sao?"

Trương Dạng im lặng một hồi mới lên tiếng hỏi thêm một vấn đề nữa.

"Em đi cả một ngày như vậy, Giang Lệ Châu và Sát Mộc Thanh có biết không?"

Trương Mạn Đường cảm thấy biết hay không biết cũng không quá quan trọng, dù sao thì cậu cũng đã trưởng thành.

"Vừa rồi bà ấy gọi cho em, bà ấy nói hôm nay có một bữa tiệc nào đó của ban hội đồng quản trị Sát thị, em không muốn tham gia mấy buổi tiệc tùng như vậy cho nên có thể để em ở lại khách sạn hay không?"

Trương Dạng không có ý định để Trương Mạn Đường ở lại khách sạn, hắn vừa trở về đã khiến cho con trai nhà người ta bỏ nhà qua đêm, như vậy có vẻ không tốt cho lắm.

"Em cũng nên phải nói rõ với hai người kia chuyện quay trở về, hôm nay về đó nói với bọn họ một tiếng đi, buổi tối tôi đến đón em."

Trương Mạn Đường luôn có cảm giác Trương Dạng đã thay đổi rất nhiều, dường như hắn luôn muốn đẩy cậu ra xa, ngày hôm qua cũng không giống với tính cách của hắn, nếu như là Trương Dạng trước kia thì nhất định đã không chỉ ngủ như vậy.

Trương Mạn Đường chủ động hôn lên môi của Trương Dạng, nụ hôn buổi sáng này có phần nóng nảy nhưng chỉ đổi lại được một chút nhiệt tình từ đối phương rồi dừng lại.

Trương Mạn Đường có hơi buồn bực khẽ nói: "Trương Dạng, anh lạ quá."

Trương Dạng hửm một tiếng.

"Lạ chỗ nào?"

Trương Mạn Đường hỏi: "Có phải anh vẫn giận em chuyện tối qua hay không?"

Trương Dạng trả lời: "Em không nói tôi cũng suýt chút nữa đã quên."

Trương Mạn Đường đặt tay ở trên vai hắn, hai người bọn họ vẫn luôn duy trì khoảng cách gần gũi nhưng Trương Dạng lại chẳng làm đến bước nên làm kia.

"Trương Dạng, mấy giờ tối nay anh sẽ đến?"

Trương Dạng ngồi dậy, cơ thể hoàn mỹ hoàn toàn trần trụi trước mặt Trương Mạn Đường. Hắn xoay lưng lại với cậu, chậm rãi đi về hướng phòng tắm, cả một quá trình cũng không quay người lại nhìn cậu một cái.

"Sẽ sớm thôi, tôi sẽ tới đúng thời điểm khi em cần tôi."

Trương Mạn Đường ngồi ở trên giường, chẳng phải cậu vẫn luôn đang rất cần hắn sao, người đàn ông này vừa khó hiểu lại vừa vô tình, vô tình đến mức khiến cho người ta rất đau lòng.

Sau khi đã chuẩn bị quần áo chỉnh tề, hai người đàn ông xuất hiện dưới sảnh khách sạn lập tức thu hút được rất nhiều ánh nhìn. Trương Dạng vốn dĩ mang theo dáng vẻ vương tử quyền quý, đi đến đâu cũng nhận được những ánh nhìn sùng bái của thần dân, còn Trương Mạn Đường thì là kiểu thư sinh dễ gần, mang lại cho người ta cảm giác một người anh trai. Hai người khi đứng cùng một chỗ, cứ tưởng sẽ không ăn nhập gì với nhau cả, nhưng mà ở cạnh nhau như thế này mới phát hiện thì ra không phải vậy, bọn họ là một phong cảnh đẹp đến mức không thể tách rời.

Tâm trạng của Trương Mạn Đường rất bất an cho nên lúc đi đường cũng không để ý, đến khi Trương Dạng bất chợt dừng lại thì cậu cũng không biết, cứ như vậy mà bước tiếp cho dù tín hiệu đèn giao thông đã chuyển sang màu đỏ.

Trương Dạng thấy thế thì chậm rãi gọi cậu: "Tiểu Đường Tử."

Trương Mạn Đường dừng bước, quay lại phía sau nhìn Trương Dạng hả một tiếng.

Trương Dạng nhàn nhạt nói: "Qua đây."

Trương Mạn Đường xoay người đi về phía Trương Dạng, Trương Dạng nhìn về phía đèn giao thông bên đường.

"Đèn đỏ."

Trương Dạng à một tiếng, thì ra là đen giao thông chuyển màu đỏ rồi.

"Phải rồi, em cũng không để ý nữa."

Trương Dạng nắm lấy tay của Trương Mạn Đường, yên tĩnh đứng đợi tín hiệu đèn giao thông chuyển xanh. Trương Mạn Đường bất ngờ nhìn chằm chằm xuống tay mình, tuy rằng không phải bọn họ chưa từng nắm tay nhau nhưng mà nắm tay trên đường như thế này dường như chưa có lần nào thì phải.

Trương Dạng là người rất biết cách dụ dỗ người khác chỉ bằng mấy hành động nhỏ nhặt, dù sao một người đàn ông đẹp trai như hắn muốn lấy lòng ai cũng là điều không hề khó. Đối với người si mê Trương Dạng như Trương Mạn Đường mà nói thì chỉ cần một ánh mắt ân cần của hắn cũng đủ để cho trái tim cậu run rẩy kích động rồi chứ đừng nói là sự đụng chạm lãng mạn như thế này.

"Tôi có Tiểu Tu là đủ rồi." Trương Dạng nhìn về phía trước khẽ nói.

Câu nói kia khiến cho Trương Mạn Đường cũng phải giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt lộ rõ sự lo lắng ngước lên cao nhìn người đàn ông cao quý như bậc quân vương này.

Trương Dạng khẽ cúi đầu, trong ánh mắt đen được bao phủ bởi một tầng ngụy trang bất khả xâm phạm, ngoại trừ hình ảnh của cậu phản chiếu trong đó.

"Không muốn lại phải chăm thêm một đứa con nữa. Em đi đường không thể cẩn thận một chút hay sao? Cứ phải để tôi dắt tay qua đường như vậy hả?"

Trương Mạn Đường nghe hiểu ra được ngụ ý của Trương Dạng thì thở phào, không phải là hắn không cần cậu mà chẳng qua hắn không muốn cậu trở thành một nhóc con lúc nào cũng phải để hắn chăm sóc mà thôi. Trương Mạn Đường hơi xấu hổ đỏ mặt, đèn giao thông bên đường đã chuyển sang màu xanh nãy giờ rồi nhưng mà bọn họ lại chẳng có ý định bước qua, Trương Mạn Đường cũng chỉ muốn giây phút êm đềm như vậy được kéo dài mãi mà thôi.