Tình Yêu Duy Nhất

Chương 27




Trên bàn ăn bày rất nhiều những món ăn ngon và đẹp mắt, Tiêu Cảnh Hoàn mặc chiếc áo phông màu trắng kết hợp với quần màu đen vô cùng đơn giản thong thả đi đến bàn ăn kéo ghế ra ngồi vào. 

Từ Âm xới cơm vào bát đặt trước mặt anh do dự một lát mới lên tiếng

"Có cần tôi đem bữa tối lên cho cô Tô không ạ?"

"Không cần. Cho cô ta chết đói luôn đi"

Anh bực bội nói, người phụ nữ này đúng là làm anh tức chết mà. Không học những tính cách dịu dàng biết nghe lời thì thôi đằng này lại đi học mấy trò làm người khác phát điên. Làm anh nghĩ tới liền muốn điên đầu!!!

Ăn cơm tối xong anh đứng lên đi vào phòng sách, có rất nhiều việc chờ anh sắp xếp. Đến khi từ phòng sách đi ra đã là 11 giờ đêm rồi, ngẩng đầu nhìn lên  trên gác anh liền thở dài đi vào trong bếp 

"Vú Đồng, còn gì ăn không?"

"Còn. Bữa tối vú có để lại một chút, nếu như Tiểu Niệm đói còn xuống ăn". 

Bà cười nói, thiếu gia là một tay bà nuôi từ nhỏ đến lớn chẳng lẽ trong lòng cậu nghĩ gì bà còn không biết hay sao? Đứa nhỏ Tô Thư Niệm kia chính là khắc tinh của thiếu gia nhà bà, mắt nhìn người của bà từ trước đến giờ không sai thiếu gia nhà bà định sẵn là thua trên tay cô gái này rồi.

"Ai nói là muốn đem cho cô ta ăn"

Tiêu Cảnh Hoàn bị vú Đồng đoán trúng suy nghĩ liền thẹn quá hóa giận lớn tiếng nói, rồi làm như bực bội bỏ ra phòng khách xem phim.

Vú Đồng chỉ biết lắc đầu thở dài, hâm lại đồ ăn cho nóng bà lặng lẽ cho vào khay rồi cầm lên phòng ngủ. 

Tiêu Cảnh Hoàn nghe thấy tiếng bước chân của vú Đồng liền quay lại nhìn rồi lại tiếp tục đem ánh mắt dán trên ti vi.

Tô Thư Niệm thiếp đi từ lúc nào không biết, trên người cô chỉ khoác mỗi cái chăn mỏng làm lộ ra da thịt trắng nõn. Vú Đồng đẩy cửa đi vào đặt khay thức ăn lên bàn đi tới giường gọi 

"Tiểu Niệm, dậy ăn chút đi. Để bụng đói đi ngủ là không tốt đâu".

"Vú Đồng, con rất mệt. Để con ngủ một lúc"

Giọng nói khàn đặc của cô vang lên, vừa nghe đã biết trước khi ngủ đã khóc rất nhiều.

Vú Đồng nhìn cô gái nằm trên giường không khỏi thở dài, bà để thức ăn trên bàn rồi lặng lẽ đóng cửa ra ngoài. Nghe thấy tiếng bước chân Tiêu Cảnh Hoàn quay lại nhìn thấy vú Đồng lên tiếng 

"Cô ấy ăn chưa?"

Vú Đồng lắc đầu rồi đi về phòng.

Tâm tình của Tiêu Cảnh Hoàn vì cái lắc đầu của vú Đồng mà trở nên vô cùng tồi tệ. Tắt ti vi ném điện thoại lên bàn anh thay đồ rồi cầm chìa khóa lái xe khỏi biệt thự.

----------

Cuối tuần Tô Thư Niệm bắt xe về nhà, dù cô không muốn về nhưng đó vẫn là nhà của cô, có người thân của cô, mặc dù người ấy cũng không quan tâm đến cô. 

Về đến nhà không có ai ở nhà cô tìm một lượt không thấy ai liền thở dài đi về  phòng. Mở cửa ra cô không còn tin vào mắt mình nữa, căn phòng vốn  là của cô nhưng giờ đây chất đầy những thùng các tông, những món đồ cũ bụi bặm bám đầy làm cô phải bịt mũi lại.

Phòng của cô đã trở thành một nhà kho, một nhà kho đúng nghĩa.

Nghe thấy có tiếng mở cửa Tô Thư Niệm đi ra, Tô Triết và Ôn Kiều vừa đi chợ về trên tay xách bao nhiêu là đồ để làm hàng. Thấy cô ở trong nhà Tô Triết tươi cười đặt mấy túi trong tay xuống đi đến cạnh cô 

"Tiểu Niệm về bao giờ thế? Sao không gọi điện để bố mua đồ con thích về nấu?"

Cô nhìn người bố tươi cười trước mặt mà trong lòng càng cảm thấy tủi thân, cô nhìn thẳng vào mặt ông cất giọng 

"Bố có thật sự muốn con về thăm nhà không?"

"Con bé này, sao lại hỏi mấy câu vớ vẩn thế?" Tô Triết đập vào tay cô một cái trách móc.

Tô Thư Niệm gạt tay ông ra

"Vậy phòng của con đâu? Đồ đạc trong phòng đâu hết rồi?"

Tô Triết đối mặt với câu hỏi của con gái liền nghẹn họng không nói được, ông nhìn Ôn Kiều đứng phía sau rồi cúi mặt xuống. Ôn Kiều khẽ ho mấy tiếng nói 

"Dù gì cô cũng không thường xuyên ở nhà, mà đồ đạc trong nhà lại nhiều không có chỗ để nên tôi với bố cô để tạm mấy ngày. Cô làm sao phải căng thẳng như vậy?"

"Bà im miệng. Trong nhà này bà mới là người không có tư cách lên tiếng, bà không biết xấu hổ sao? Tôi khuyên bà sống tử tế một chút, tích phúc cho Niệm Thành đi". 

Tô Thư Niệm thật sự nổi điên. Căn nhà này vốn là đứng tên của mẹ cô, trước khi bà chết đã kịp thời sang tên cho Tô Thư Niệm vậy mà bây giờ lại để một người vợ lẽ như Ôn Kiều lấn nước sao? Cô quyết không để yên chuyện này.

"Cô...Tô Triết, ông xem con gái ngoan của ông ăn nói với tôi như thế nào kìa?"

Bà ta lại không quên giở mấy cái trò cả vú lấp miệng em này, không ngừng đẩy Tô Triết kêu lên.

"Bà im một lúc thì chết à?"

Tô Triết hất tay bà ra thấp giọng mắng rồi nhìn Tô Thư Niệm khẽ nói 

"Tiểu Niệm, bố xin lỗi. Mai bố sẽ chuyển đồ đi ngay".

Cô thật sự không còn lời nào để nói về ông bố nhu nhược của mình, từ lúc người đàn bà kia về sống trong ngôi nhà này cô đã chịu bao nhiêu uất ức, bao nhiêu thiệt thòi ông không hề hay biết cũng không hề hỏi han quan tâm. Cô cũng thật sự hết hy vọng về ông rồi

"Bố, bố coi mẹ con là gì? Trong căn phòng đó có bao nhiêu đồ của mẹ con để lại vậy mà bố lại có thể..." 

Cô không thể nói nên lời, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được rơi xuống. Tô Thư Niệm cầm túi chạy ra khỏi nhà.

"Tiểu Niệm...."

Tô Triết gọi với theo bóng lưng cô nhưng cô không hề quay lại. 

Ôn Kiều đứng một bên bĩu môi "Lắm chuyện, có giỏi thì đi luôn đi"

----

"Mình nghỉ lễ giỗ Tổ hơi lâu, sorry mọi người nha. Em hứa sẽ đăng chương mới sớm ạ"