Tình Yêu Duy Nhất

Chương 14




Sau khi Tiêu Cảnh Hoàn rời đi  Tô Thư Niệm ngây ngốc  trốn ở trong phòng không chịu ra ngoài, lúc này cô đứng bên cửa sổ ánh mắt đượm buồn nhìn về phía chân trời.

Cảm giác đau đớn ở cổ vẫn chưa hết làm cô nuốt nước bọt cũng khó khăn, bị anh ta dùng lực nắm chặt nên lúc này nơi cổ Tô Thư Niệm hiện rõ năm ngón tay bầm tím lại nhìn thực dọa người.

Tiếng gõ cửa vang lên cô cũng không buồn lên tiếng, người bên ngoài thấy không có tiếng trả lời liền mạnh dạn mở cửa đi vào. 

"Cô Tô, ta thấy lúc sáng cháu cũng không ăn được nhiều nên có làm chút điểm tâm. Lại đây ăn thử đi".

Người đi vào là vú Đồng, trên tay bà còn cầm một khay điểm tâm đi vào. Tô Thư Niệm xoay đầu lại khẽ nói 

"Con không đói".

"Không đói thế nào được? Lại đây, ăn một miếng đi".

Nhìn vẻ hiền từ của vú Đồng cô cũng không nỡ từ chối liền nhấc chân đi tới bên cạnh bà. Cô vươn tay cầm lấy miếng bánh ngọt cho vào miệng chậm rãi ăn, vú Đồng thấy cô chịu ăn cũng vui vẻ cười nghiêng đầu hỏi 

"Ngon không?"

"Ngon ạ"

Đây là lời nói thật lòng của Tô Thư Niệm, cô không nghĩ rằng điểm tâm vú Đồng làm lại ngon miệng đến vậy.

"Ngon thì ăn nhiều một chút". 

Vú Đồng thích thú cười tít mắt, cô gái nhỏ trước mặt không phải là xinh đẹp động lòng người nhưng lại làm người khác vừa nhìn là đã có thiện cảm, bà cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy vết bầm ở cổ Tô Thư Niệm bà liền thở dài, bàn tay đã có vài nếp nhăn chạm vào nó đau lòng hỏi 

"Có đau không?"

Ngay lúc nghe thấy câu hỏi này nước mắt của Tô Thư Niệm không nhịn được rơi xuống, cô thật sự cảm thấy ấm ức mà

"Không...không đau ạ".

Làm sao có thể không đau được, vết bầm tím dọa người như thế đến người ngoài như bà nhìn thấy cũng cảm thấy thương xót chứ nói gì đến Tô Thư Niệm. Bà vỗ vai cô khuyên bảo 

"Cậu chủ không thích những ai làm trái ý với cậu ấy, con hãy cố gắng thuận theo đi đừng chọc giận cậu ấy là được. Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, cậu ấy sẽ không đối xử tệ bạc với con đâu".

Đã đi đến bước đường này rồi cô cũng không thể làm gì khác được đối với lời khuyên của vú Đồng Tô Thư Niệm cũng gật đầu lấy lệ. 

Tô Thư Niệm đã ở trong nhà của Tiêu Cảnh Hoàn được tròn một tháng, chỉ duy nhất sáng hôm sau khi cô đến gặp anh hai người xảy ra tranh cãi rồi anh tức giận bỏ đi thì  cô chưa từng gặp lại anh ta.

Lúc này cô đang ngồi trên chiếc xích đu trong vườn hoa ngắm nhìn những loài hoa không biết tên đang đua nhau khoe sắc. Mái tóc dài thả tự nhiên theo làn gió tung bay tạo nên một bức tranh vô cùng xinh đẹp. 

Từ Âm đứng bên cạnh cắt bỏ những chiếc lá héo úa Tô Thư Niệm chỉ vào bông hoa trước mặt khẽ hỏi

"Hoa này tên gì vậy?"

"Forget me not. Nghe rất hay phải không?" 

Từ Âm chỉ vào bông hoa màu tím trong tay trả lời. Tô Thư Niệm ngắm nhìn bông hoa xinh đẹp ấy thì thầm 

"Forget me not, xin đừng quên tôi. Đúng là một cái tên hay".

Cô đứng dậy đi tới đưa tay hái một bông hoa rồi đưa lên mũi ngửi, mùi thơm lập tức tràn ngập khoang mũi làm tinh thần cô cũng thoải mái hơn. Ở đây một tháng nơi cô thích nhất vẫn là chiều chiều ngồi trên xích đu ngắm vườn hoa này.

Nghe thấy tiếng xe Tô Thư Niệm quay đầu lại nhận thấy xe này là của Tiêu Cảnh Hoàn liền nhất thời luống cuống tay chân, bông hoa cầm trên tay cũng vì vậy mà rơi xuống đất bị cô vô tình đạp lên bông hoa liền trở nên dập nát. 

Tiêu Cảnh Hoàn xuống xe nhìn thấy trong vườn hoa bóng hình nhỏ bé của Tô Thư Niệm đứng giữa vườn hoa ngập tràn sắc màu liền nhất thời ngẩn người, ánh mắt thâm trầm dán chặt lên cô gái nhỏ kia.

Một tháng không gặp cô hình như gầy hơn thì phải?

Suy nghĩ này làm anh bật cười, Tiêu Cảnh Hoàn anh từ bao giờ lại quan tâm phụ nữ như vậy? Nghĩ vậy anh liền thu lại ánh mắt đút tay túi quần thong thả đi vào nhà.

Tô Thư Niệm thấy anh đi khỏi liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến tối nay anh ta sẽ ngủ ở nhà là cô lại không khỏi sợ hãi.

Chẳng lẽ ngày ấy đến rồi? Cô còn chưa sẵn sàng mà...

Đến giờ dùng cơm tối Tô Thư Niệm ngồi đối diện với Tiêu Cảnh Hoàn khổ sở nhìn bát cơm trước mặt, cầm lên không được bỏ xuống không xong cô thật sự không biết làm sao.

Ngược lại Tiêu Cảnh Hoàn ăn rất ngon miệng, anh hoàn toàn không thèm liếc mắt tới người con gái ngồi đối diện chỉ chậm rãi ăn cơm.

Dùng bữa xong anh đứng lên đi lên gác, Tô Thư Niệm thấy anh ăn xong cũng buông đũa đứng dậy giờ phút này một hạt cơm cô cũng không hề nuốt nổi.

Cô ở lì dưới phòng khách hết xem phim thì lại tìm vú Đồng với Từ Âm để nói chuyện dùng mọi cách để không phải lên phòng, không phải gặp mặt người kia. 

Nhưng có dùng cách gì đi nữa đến mười hai giờ cô cũng phải lên phòng, đứng trước cửa phòng ngủ Tô Thư Niệm hít thở lấy can đảm mở cánh cửa ra nhưng điều khiến cô bất ngờ là Tiêu Cảnh Hoàn không có ở trong phòng.  Nhìn sang thư phòng bên cạnh đèn vẫn còn sáng liền biết  Tiêu Cảnh Hoàn ở bên đó cô liền đi vào phòng chốt cửa lại lúc này mới yên tâm lên giường đi ngủ.