Tình Đầu Có Độc

Chương 77




Đơn xin nhập học của Lưu Khoa được thông qua rất thuận lợi, vì thế hôn lễ bị gác lại, học hành quan trọng hơn.

“Đừng nóng giận.” Lưu Khoa ôm Đổng Dịch từ sau lưng, đặt cằm lên vai hắn, nghiêng đầu hôn lên mặt, “Em cũng không ngờ sẽ thuận lợi như vậy.”

“Em vốn rất ưu tú, thuận lợi là chuyện đương nhiên.” Đổng Dịch nào có thể tức giận với cậu, xoay người nhìn cậu vài giây, sau đó ôm cậu vào lòng, cọ cọ lên má cậu, “Anh chỉ hối hận vì đã không làm hôn lễ với em sớm một chút.”

“Thật xin lỗi.” Lưu Khoa càng áy náy, đưa tay vuốt ve sống lưng hắn, “Vì đi theo giúp em mà anh phải gác lại nhiều việc, em lại lo chuyện đưa game mới ra thị trường mà ít quan tâm anh, là em không tốt.”

“Không trách em.” Đổng Dịch hôn hôn lên trán cậu, hơi động tâm dời nụ hôn xuống, liếm mút hầu kết cậu, “Có thể cùng em hoàn thành giấc mộng, anh rất vui.”

Lưu Khoa ngửa đầu để hắn hôn, vuốt ve gáy hắn, giọng nói hơi khàn khàn, “Đổng Dịch…”

“Anh xin học lên cũng được thông qua rồi.” Bàn tay Đổng Dịch tiến vào quần áo Lưu Khoa, ái muội vuốt ve, “Chúng ta có thể ở trong trang viên, trải qua thế giới của hai người.”

Suy nghĩ hoàn toàn hỗn loạn, hai người dây dưa một chỗ.

Trong tiếng dặn dò của người nhà lên máy bay, Lưu Khoa và Đổng Dịch bắt đầu cuộc sống vườn trường của hai nguời. Việc học của hai người cũng không dễ dàng thoải mái gì, kế hoạch đến ở trong trang viên không thể không gác lại – nơi đó cách trường học thật sự rất xa.

Bởi vì khác ngành học, ban ngày hai người cơ bản không cùng xuất hiện trong trường, chỉ có cuối tuần tan học mới có thời gian đồng thời dùng cơm, ngâm mình trong thư viện.

“Có hối hận vì theo em đến học không?” Lưu Khoa nắm chặt tay Đổng Dịch, cùng hắn đi dạo đêm trong sân trường.

“Hối hận không học cùng chuyên ngành với em.” Đổng Dịch nắm lại bàn tay cậu, nhìn chiếc nhẫn trên tay hai người, dịu dàng mỉm cười, “Lúc trước chúng ta đã nói qua muốn học chung một ngành, ở chung một phòng ngủ, chơi game với nhau, cùng nhau trốn học, kết quả hiện tại lại thực hiện điều thứ nhất.”

Nhớ lại chuyện cũ, Lưu Khoa cũng cưới nói, “Tuy chúng ta không ở cùng phòng, nhưng lại ở cùng nhà trọ. Cùng nhau trốn học là không có khả năng, chơi game chung thì lúc nào cũng được mà.”

Cuộc nói thoại ngọt ngấy không hề có dinh dưỡng, hai người lại trò chuyện thật vui vẻ.

“Này, anh ơi.”

Một cô gái tóc vàng đột nhiên xông ra, chắn trước mặt hai người.

Đổng Dịch nhíu mày, hơi tiến lên một bước chắn Lưu Khoa ra sau, nụ cười trên mặt biến mất, lịch sự hỏi, “Xin hỏi có chuyện gì?”

“Em đến cám ơn Lưu thời gian trước đã chăm sóc em.” Cô gái tóc vàng nhìn về phía Lưu Khoa, ánh mắt mang theo một tia ngượng ngùng.

“Annie?” Lưu Khoa nhận ra người đến là ai, từ sau lưng Đổng Dịch bước ra, cười thân thiện với cô gái, hỏi tiếp, “Sao cô lại ở đây? Hiện tại ông chủ quán điểm tâm kia còn quấy rầy cô không?”

“Em nghe nói chiều nào sau giờ học anh cũng giam mình ở thư viện thật lâu, cho nên mới đến chờ anh.” Tầm mắt Annie dính lên người Lưu Khoa, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười ngọt ngào, “Em đã nghỉ làm ở nhà hàng điểm tâm, tìm một công việc khác. Cuối tuần này anh có rảnh không, em muốn mời anh ăn cơm, cám ơn anh thời gian trước đã giúp đỡ em.”

Đổng Dịch đen mặt, nắm chặt tay Lưu Khoa. Cảm tình của cô gái này đối với Lưu Khoa không che dấu chút nào, hắn thật không thích ánh mắt đối phương nhìn Lưu Khoa.

Lưu Khoa cũng phát hiện thái độ của Annie đối với bản thân có hơi quá, trấn an vuốt vuốt tay Đổng Dịch, hướng Annie lắc đầu, áy náy nói, “Cuối tuần tôi cùng người yêu đi ra ngoại thành một chuyến rồi, cám ơn cô đã mời, thật xin lỗi.”

“Yêu, người yêu?” Ánh mắt Annie nhìn về phía Đổng Dịch, rốt cuộc phát hiện hại người đang nắm tay nhau.

“Đúng vậy, người yêu.” Lưu Khoa cũng không buông tay Đổng Dịch ra, người lại xoay tay lộ ra chiếc nhẫn trên bàn tay hai người, cười thật ngọt ngào, “Tôi và anh ấy đã đính hôn, hiện tai đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ.”

Tia hy vọng trong mắt Annie dập tắt, nghiêng đầu chớp mắt mấy cái, miễn cưỡng cười với bọn họ, dịu dàng nói, “Chúc phúc hai anh, em đi trước, có rảnh gặp lại sau.”

“Tạm biệt.”

Cô gái đi rồi, vẻ mặt Đổng Dịch mới coi được một chút.

“Vừa lòng chưa?” Lưu Khoa giơ tay nhéo mặt hắn, nhẹ nhàng kéo kéo, “Anh cái bình dấm chua này.”

Đổng Dịch kéo tay cậu xuống hôn hôn, cũng không cảm thấy là ăn dấm có gì không tốt, nắm tay cậu tiếp tục đi về hướng nhà, khóe miệng nhếch lên, “Là em nói, đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ.”

“Cái gì?” Giọng nói của Đổng Dịch hơi nhỏ, Lưu Khoa nghe không rõ.

Đổng Dịch lắc đầu, nắm tay cậu thật chặt.

Lại hai tuần trôi qua, vào một ngày cuối tuần, rốt cuộc làm xong luận văn, Lưu Khoa bị Đổng Dịch đóng gói nhét vào xe.

“Chúng ta đi đâu?” Mấy ngày nay Lưu Khoa ngủ không đủ, lúc này còn có chút mơ hồ.

Đổng Dịch hôn lên trán cậu, giúp cậu thắt dây an toàn, đắp chăn nói, “Chú Tiền đến đây, người ở nhà bảo chú Tiền mang đồ đến cho chúng ta, chúng ta về trang viên gặp chú ấy.”

“Chú Tiền đến sao?” Lưu Khoa ép buộc bản thân thanh tỉnh, muốn ngồi dậy, “Em gọi điện thoại cho chú Tiền trước, anh lái xe đi, đừng để chú Tiền đợi lâu.”

“Để anh gọi điện thoại cho.” Đổng Dịch đè cậu xuống, trấn an xoa xoa trán cậu, “Ngủ đi, em như vậy mà đi gặp chú Tiền, chú ấy sẽ lo lắng, còn một lúc nữa mới đến trang viên, em ngủ bù đi.”

Lực xoa bóp của hắn quá dịu dàng, hai mắt Lưu Khoa chậm rãi nhắm lại, mơ mơ hồ hồ nói: “Vậy chừng nào sắp tới nơi nhớ đánh thức em dậy…”

“Ừ.”

Sau khi xác định cậu đã ngủ say, Đổng Dịch hôn nhẹ lên trán cậu rồi ngồi thẳng dậy khởi động xe.

Bên trong hẻm nhỏ truyền đến một tràng quát tháo, Lưu Khoa vừa leo tường trốn học nghi hoặc dừng bước, nghiêng đầu nhìn một chút, thấy một học sinh mặc đồng phục trường mình đang bị vài tên lưu manh vây quanh trong góc, cậu nhíu nhíu mày, gẩy gẩy vài sợi tóc vừa bị gió thổi loạn, con ngươi xoay vòng vòng, chạy tới bên cạnh nhặt một viên gạch lên, phủi phủi đám bụi dính trên bề mặt nó.

“Mấy thằng oắt con này đừng có mà ầm ĩ trong địa bàn của tao nha.”

Bịch!

Viên gạch bị ném mạnh xuống đất, vỡ tanh bành. Lưu Khoa dữ dằn như hung thần xuất hiện đầu hẻm, quan sát đám du côn bên trong, khinh miệt xì một tiếng, rút từ trong túi ra một thứ giống như điện thoại di động, bắt đầu gọi điện thoại: “Này, là anh Vương phải không? Đám du côn ở trường cấp ba bên cạnh lại tới địa bàn của chúng ta quậy phá… Đúng rồi đúng rồi, là ở hẻm nhỏ bên cạnh siêu thị đó… Vũ khí sao? Vài khúc gỗ, không có dao đâu, anh mang tới vài ống thép là ok.”

Đám du côn kia ngó qua ngó lại nhau một chút, bắt đầu hơi do dự. Bọn chúng đúng là học trường cấp ba bên cạnh mà, vả lại cũng từng đắc tội với anh Vương là trùm vùng này thật, giờ ra thế này…

“Không chạy hả? Tao thấy hình như bọn họ muốn giáp mặt đấu với chúng mày một trận đó.” Lưu Khoa ngông nghênh nói, lại nhìn cậu học sinh đang bị đám du côn kia bao vây, ngoắc ngón tay: “Nhóc kia, lại đâu, người trong địa bàn của tao, còn chưa đến phiên người khác được cướp, lại đây, đưa túi tiền cho tao.”

Thiếu niên cao gầy kia nheo nheo mắt, cất bước đi tới.

“Không được đi.” Tên du côn kia giơ tay ấn vai cậu ta lại.

“Muốn chết hả!” Lại một viên gạch bay qua, ném thẳng vào cánh tay của tên du côn kia, vô cùng chính xác: “Thành thật một chút cho tao!”

Tên du côn rút tay về.

Lưu Khoa đột nhiên quay đầu lại, phất phất tay về phía bên ngoài ngõ nhỏ, vẻ mặt hưng phấn hài lòng: “Ở đây ở đây, anh Vương, nhanh lên.”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, còn có tiếng ống thép va vào nhau, đám du côn cuối cùng cũng sợ hãi, hung dữ ném lại hai câu rồi bỏ chạy.

Lưu Khoa thở phào nhẹ nhõm, tắt đạo cụ âm thanh phát ra từ chiếc “điện thoại di động” trong tay, nhìn về phía cậu học sinh đã đi gần tới đầu hẻm, phủi phủi bụi gạch dính trên mặt, cười nói: “Ổn rồi đó, không sao đâu, cậu về trường học đi, sau này nhớ đừng đi vào hẻm nhỏ nữa đó.”

“Đồng phục bên trong áo khoác của cậu giống tôi.” Học sinh kia dừng bước, nói như ra lệnh: “Theo tôi quay về trường học.”

Lưu Khoa không cười nữa, xoay người bỏ chạy.

Học sinh kia cũng cất bước đuổi theo, nhưng không cẩn thận làm đổ thùng rác ở ven đường.

Lưu Khoa nghe được tiếng động quay đầu lại nhìn một cái, thấy đối phương ngã vào một đống rác rưởi, lông mày nhíu lại, khẽ cắn môi dừng bước, chạy trở lại, quan tâm tới gần: “Cậu không sao chứ?… Ừm, đi đứng nhớ phải cẩn thận, trong hẻm này gạch đá chất lộn xộn lắm.”

Học sinh kia chậm rì rì đứng dậy, trên áo đồng phục hồng trắng lấm lem rác bẩn, mặt mày đen thui đến đáng sợ, cậu ta nhìn Lưu Khoa, trầm giọng nói: “Theo tôi quay về trường học, nếu không tôi sẽ báo với thầy giáo là có học sinh trốn học.”

Lưu Khoa tức giận: “Tốt xấu gì tôi cũng đã cứu cậu, tại sao cậu có thể lấy oán trả ơn như thế!”

“Theo tôi quay về trường học.”

“Tôi không về.”

“Theo tôi về.”

“Giờ này mà cậu vẫn còn ở bên ngoài trường học, chắc chắn cũng trốn học đúng không? Vậy hai chúng ta không thể thân thiết một chút sao?”

“Tôi là học sinh chuyển trường, vẫn chưa phát thông báo chính thức.”

“… Dù sao thì tôi cũng sẽ không về, có bản lĩnh cậu đánh ngất tôi rồi đưa tôi về đi.”

Tiếng kèn đồng mơ hồ truyền đến, giấc mộng của Lưu Khoa bị cắt đứt, mở mắt ra.

“Bị đánh thức hả?” Khuôn mặt của Đổng Dịch xuất hiện trong tầm nhìn, trong mắt đầy vẻ săn sóc: “Lát nữa ra vùng ngoại thành sẽ yên tĩnh hơn, em ngủ tiếp đi, tới nơi anh sẽ gọi.”

Đổng Dịch trưởng thành, so với thiếu niên cao gầy lần đầu gặp mặt năm đó, hoàn toàn khác biệt.

“Sao lại mơ thấy anh chứ…” Cậu lơ mơ nói, nâng tay xoa xoa gương mặt của Đổng Dịch, nhắm mắt lại lần nữa: “Tên vô lại lấy oán trả ơn…”

Đổng Dịch buồn cười cầm tay cậu nhét lại vào chăn, cắn chóp mũi cậu: “Lại còn nói anh lấy oán trả ơn, rốt cuộc là mơ thấy chuyện gì…”

Lớp 1 có một học sinh vừa chuyển tới, thành tích tốt lại còn đẹp trai, tuy rằng rất ít nói, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu ta trở thành nam thần mới của trường học.

Tai trái Lưu Khoa nghe những lời đồn đãi về người này, tai phải nghe bài hát khó nghe trên loa phát thanh, chỉnh sửa lại bức thư cần gửi cho ông nội, đi về phía cổng trường.

“Cậu lại trốn học.”

Oan gia ngõ hẹp.

Thiếu niên cao gầy mang phù hiệu đại biểu cho thành viên của Hội học sinh trên tay áo, giơ tay về phía cậu: “Đưa giấy ra vào cho tôi xem.”

Lưu Khoa trợn trắng mắt: “Lúc này đang là giờ nghỉ, nhiều người ra khỏi trường như vậy, sao cậu lại chỉ chặn đường tôi?”

“Trên cổ bọn họ đều có thẻ ra vào, cậu không có.” Thiếu niên cao gầy chấp nhất đưa tay ra lần nữa, mặt không cảm xúc: “Thẻ ra vào, hoặc là ghi sổ một lần.”

Ghi sổ thì coi như thật sự tiêu đời luôn, Lưu Khoa lườm hắn một cái thật sâu, xoay người lẫn vào đoàn người.

“Năm nay xui xẻo mà.” Cậu chạy tới góc tường, lưu loát bò lên trên, lắc đầu cảm thán: “Lấy oán trả ơn, lấy oán trả ơn mà, sau này phải cách người này thật xa.”

Kết quả là ngày hôm sau lại gặp được thiếu niên cao gầy kia đẩy xe đạp đi bên đường, bị trật dây xích.

Giúp chủ quán nét trông quán cả đêm, lúc này Lưu Khoa cực kỳ buồn ngủ, bởi vậy đầu óc cũng không tỉnh táo lắm, cứ vậy mà xúc động chạy tới chắn đường thiếu niên cao gầy kia, đẩy hắn sang bên rồi ngồi xổm bên cạnh chiếc xe đạp.

“Chỉ bị trật xích thôi, lại không đứt, móc vào là có thể chạy như thường rồi, sao cậu lại đẩy xe làm chi?” Vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay, dụi mắt nói: “Hơn nữa cũng sắp muộn học rồi.”

Câu trả lời của thiếu niên cao gầy suýt chút nữa làm Lưu Khoa tức chết: “Trên dây xích có dầu mỡ, bẩn.”

“Cậu đúng là đồ cậu ấm mà, mật ngọt nếm nhiều quá rồi, chẳng biết nỗi khổ của nhân gian là gì.” Lưu Khoa cố ý ghen ghét liếc hắn một cái, nâng tay giúp hắn móc lại dây xích, nâng bánh sau xe lên đạp bàn đạp hai vòng, xác định dây xích bắt đầu hoạt động bình thường rồi thì lùi về sau một chút tránh ra, khoát khoát tay với thiếu niên cao gầy kia: “Được rồi đó, đến trường đi thôi, đừng để muộn giờ.”

“Vậy còn cậu?” Thiếu niên cao gầy móc trong túi ra một chiếc khăn tay, đưa qua cho cậu: “Lau tay đi.”

Lưu Khoa không chút khách sáo nhận lấy khăn tay, lau dầu mỡ dính trên tay mình: “Cậu cứ từ từ đi trước đi, tôi đi nhanh lắm, sẽ không muộn giờ.”

Ánh mắt đang nhìn tay cậu của thiếu niên cao gầy dừng lại, chuyển lên mặt cậu: “Tên của cậu.”

“Cái gì?”

“Cậu lại muốn trốn học, nói cho tôi biết tên của cậu, theo tôi trở về trường.”

Lưu Khoa giương mắt nhìn hắn, sau đó không chút do dự xoay người chạy trốn.

Thiếu niên cao gầy nheo mắt lại nhìn bóng lưng của cậu, lại nhớ các ngón tay khô nứt và vết thương nhỏ trên đó, đột nhiên lại cảm thấy ghét bỏ chiếc xe không có yên sau của mình.

“Mới không có uống mật.” Hắn nói nhỏ, sải bước ngồi lên xe đạp: “Mật một chút cũng không ngon.”

Thật sự là nghiệt duyên.

Lưu Khoa nhìn thiếu niên cao gầy ngồi vào vị trí đối diện mình, vội vàng tăng tốc độ và cơm.

Một phần thịt kho tàu bị đẩy tới trước mặt, sau đó là một giọng nói lãnh đạm không cảm xúc.

“Cảm ơn vì đã giúp tôi sửa xe đạp.”

Lưu Khoa giương mắt nhìn hắn, đột nhiên híp mắt nở nụ cười: “Này, có phải cậu chính là Đổng Dịch lớp 1 không?”

Thiếu niên cao gầy cũng nhìn lại cậu.

“Thật đúng là quá đẹp trai, có điều hơi gầy chút.” Cậu nói, đẩy phần thịt kho tàu kia trở lại, cầm lồng đựng cơm đã ăn hết sạch của mình, khoát khoát tay: “Tôi ăn xong rồi, cậu từ từ ăn đi, bye bye.”

Đổng Dịch nhìn theo cậu đi xa, chậm rãi nhíu mày.

“Rốt cuộc là ai gầy.”

Giọng nói rất khẽ, chẳng mấy chốc đã biến mất trong khu canteen ầm ĩ tiếng người.

Ngày nghỉ, Lưu Khoa chạy tới chỗ sân vận động nhỏ bày quán hàng rong bán kiếm tiền cơm… Ấy vậy mà lại gặp được Đổng Dịch một lần nữa.

“Cậu làm sao vậy?” Lưu Khoa đi tới bên cạnh Đổng Dịch, ngồi xuống đẩy đẩy vai hắn.

“Rơi ví rồi.” Đổng Dịch lau mồ hôi trên trán, bình thản trả lời.

Nhưng Lưu Khoa lại nhíu mày, vén tay áo lên: “Cậu vừa đi những chỗ nào? Tôi giúp cậu tìm cho, hai người sẽ nhanh hơn.”

“Vì sao cậu luôn giúp tôi?” Đổng Dịch nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu kín, như là ẩn giấu rất nhiều ưu tư, lại giống như cái gì cũng không có.

“Chúng ta là bạn học mà.” Lưu Khoa vỗ vai hắn, cười hì hì: “Chỉ cần cậu đừng mách thầy chuyện tôi trốn học, chúng ta vẫn có thể làm anh em thân thiết nha.”

Đổng Dịch nhìn cái tay vừa vỗ lên vai mình, rồi lại cúi đầu.

Từ buổi chiều tìm đến buổi tối, cuối cùng Đổng Dịch bỏ cuộc: “Đại khái là bị ai đó nhặt rồi, về thôi, ngày mai còn phải đi học.”

Lưu Khoa nhìn hắn, gật đầu: “Vậy cũng được, bởi mới nói nha, có tiền thì mới có thể khổ não vì mất ví, chứ người nghèo như tôi đây thì muốn quăng ví ở đâu cũng được, đừng buồn nữa, tôi mời cậu ăn mì nha?”

Đổng Dịch trầm mặc, ngay khi Lưu Khoa cho rằng hắn sẽ cự tuyệt thì hắn gật đầu: “Được, chúng ta đi ăn mì, cậu mời khách.”

Lưu Khoa trợn trắng mắt, tui đây chỉ muốn khách sáo một chút thôi được không? Người này đúng là không biết phân biệt, đã giúp từ chiều đến giờ còn phải mời khách, thật là lỗ.

Buổi trưa hôm sau, Lưu Khoa cầm cà mèn đi tới chỗ đối diện Đổng Dịch, kéo phần thịt kho tàu của hắn đi, sau đó ném một cái ví vào ngực hắn, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, nhồm nhoàm nói: “Mặc dù đã tìm được ví rồi, nhưng tiền bên trong thì mất sạch, thế nên tôi chỉ ăn của cậu phần thịt kho tàu coi như trả ơn tôi thôi.”

Đổng Dịch nhìn cái ví đã bẩn thỉu không chịu nổi còn bốc mùi thối kia, mở ra xem một chút, cẩn thận rút một tấm ảnh gia đình kẹp giữa hai lớp vải bên trong ví ra, sau đó nhìn những vết trầy xước trên bàn tay và những móng tay còn hơi bẩn của đối phương, lần đầu tiên không cảm thấy chán ghét một người bẩn thỉu dơ dáy nữa, ngược lại còn có một loại xúc động muốn nắm tay người này, giúp cậu ấy từ từ lau sạch.

“Cậu tìm được cái ví ở đâu vậy?” Cuối cùng, hắn cũng chỉ hỏi ra câu này.

“Bên dưới một băng ghế dài.” Ăn xong miếng thịt kho tàu cuối cùng, Lưu Khoa cầm cà mèn trống rỗng của mình đứng dậy, xua tay nói: “Chúc mừng cậu thi được hạng nhất tháng, bye bye.”

Đối phương đi xa rồi, Đổng Dịch mới cầm cái ví bốc mùi của đống rác, thấy cổ họng hơi nghẹn.

“Bye….” Hắn nói: “Nhưng cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cậu tên gì.”

Một cô bạn cùng lớp xinh đẹp ngồi xuống phía đối diện hắn, ghét sát vào ghét bỏ nói: “Đổng Dịch, sao cậu cứ tiếp xúc với thằng quỷ nghèo kiết xác kia? Nghe nói nó luôn trốn học, nghe nói nửa đêm hôm qua còn có người thấy nó bới thùng rác ở sân vận động đó, thật ghê tởm!”

Cộp!

Đổng Dịch đặt mạnh đũa xuống bàn, lạnh lùng nhìn đối phương, cầm cà mèn đứng dậy bước đi.

Cô gái kia sửng sốt một chút, sau đó đỏ vành mắt, hừ lạnh một tiếng, cũng đứng dậy rời đi: “Đáng ghét, kiêu ngạo gì chứ, tưởng rằng ai cũng thích cậu sao!”

“Oa, sao cậu lại đổi xe rồi?”

Thanh âm quen thuộc, Đổng Dịch dừng bước, dừng một chút mới xoay người lại, bình thản hỏi: “Vậy còn cậu? Hôm nay còn muốn trốn học không?”

Lưu Khoa mỉm cười: “Không trốn nữa, hôm nay tôi nhận được thư của ông nội rồi, ông bảo tôi phải học tập thật tốt, tôi quyết định sẽ nghe lời ông một ngày.”

“Vậy có muốn cùng đến trường không?”

“Được a.” Lưu Khoa cười ngồi lên yên sau xe Đổng Dịch, giục: “Cậu có xe đạp vì sao không đạp? Cứ thấy dắt mãi, mau mau, đạp nhanh đi, muộn học rồi đó.”

Đổng Dịch sải bước ngồi lên, giẫm bàn đạp bắt đầu đạp xe đi, tóc bị gió thổi tung bay, khóe miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ.

“Tôi sẽ đạp nhanh một chút, không để cậu muộn giờ đâu.”

“Em nhìn lại bảng điểm của mình đi! Thầy chưa từng thấy học sinh nào sa đọa đến mức này luôn!”

Đổng Dịch ôm bài thi đi vào phòng làm việc, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng cạnh bàn giáo viên kia thì ngẩn người.

Lưu Khoa cũng chú ý tới hắn, nhìn hắn xấu hổ cười cười.

“Còn cười được hả?! Em nghỉ học đi, thầy không dạy em được nữa rồi.” Thầy giáo càng thêm tức giận, vỗ bàn nói: “Từ vị trí thứ nhất năm lớp 10 rớt hạng thành như vậy, em tưởng rằng chuyện em trốn học thầy không biết sao? Hạ Thanh giúp em giấu diếm thầy cũng biết, nếu không phải… Thầy không phạt chung hai em thật nặng thì không thể được!”

“Thầy ơi đừng mà, xin thầy đừng đuổi học em.” Lưu Khoa bất chấp xấu hổ, vội vàng cầu xin: “Chuyện giấu diếm này không thể trách lớp trưởng được, em cũng biết là không thể giấu… Thầy ơi, xin thầy, đừng đuổi học em.”

Gươn mặt luôn tươi cười giờ đây lại đầy vẻ cầu khẩn, Đổng Dịch xiết chặt bài thi, đột nhiên cảm thấy hình ảnh thật sự rất chướng mắt.

“Thưa thầy.”

Hắn chen vào nói, lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì thân phận thiếu gia đời thứ ba của mình: “Chuyện lần trước thầy đề cập, chú em nói có thể suy nghĩ.”

Thầy giáo ngừng lại, xua xua tay với Lưu Khoa: “Đi ra ngoài đi ra ngoài, không muốn bị đuổi học thì tốt nhất lo đi học đàng hoàng, không học giỏi được thì thôi, nhưng đừng để ảnh hưởng đến người khác.”

“Em cam đoan sẽ không quấy rầy ai hết.” Lưu Khoa lại nở nụ cười, nhanh chóng chạy ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Đổng Dịch cười cười.

Đổng Dịch muốn kéo khóe miệng cười lại với cậu, nhưng lại phát hiện quá lâu rồi hắn không cười nên mặt hơi liệt, miệng còn chưa kịp nhếch lên, đối phương cũng đã chạy khuất tầm nhìn.

Đáng ghét!

Hắn nhìn về phía thầy giáo đang mang vẻ mặt chờ mong nhìn mình, trong lòng tràn đầy chán ghét. Thế giới này giả tạo đến ghê tởm, chỉ có người kia là thật thôi, cười là thật, quan tâm cũng là thật… Lúc ngồi ở yên sau xe đạp, hơi thở nóng ấm phả vào lưng cũng là thật hết.

Cố ý cắm chốt chờ dưới chân tường vây, cuối cùng cũng đợi được người lại đang muốn trốn học.

“Xuống đây, trên đó nguy hiểm.”

Lưu Khoa lắc đầu: “Tôi đã leo cái này rất nhiều lần rồi, sẽ không ngã được, cậu có thể làm bộ như không biết tôi trốn học hay không?”

Hắn bước tới một bước, vươn tay về phía người đang ngồi phía trên tường vây: “Nói cho tôi biết tên của cậu.”

Lưu Khoa ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười: “Trình Khoa, tên của tôi đó, cậu đi báo cáo với thầy đi, tôi không trách cậu, cảm ơn cậu đã giúp tôi giải vây.” Nói xong thì nhảy xuống bên kia bức tường, bóng dáng của cậu cũng lập tức biến mất.

Đổng Dịch chậm rãi rút tay về, nghe tiếng bước chân người kia dần dần đi xa, ôm bài thi trở về: “Trình Khoa… Tiểu Khoa.”

Đột nhiên lại bắt đầu trở nên quen thuộc, đến trường có thể gặp, lúc ăn cơm có thể gặp, lúc học thể dục có thể gặp, thậm chí ngày nghỉ cũng có thể gặp được.

“Ai da, sao tôi lại thành bạn của cậu được nhỉ? Thật kì lạ!” Lưu Khoa khoác tay lên vai Đổng Dịch, lúc sực nhớ lại mới rút tay về, xấu hổ cười cười: “Thiếu chút nữa đã quên cậu có tính khiết phích, lần trước tôi thấy có người trong lớp cậu khoác tay lên vai cậu, sau đó buổi trưa cậu về nhà thay quần áo, xin lỗi nha, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”

Đổng Dịch thả lỏng thân thể đang cứng còng của mình, cúi đầu chỉ bức thư trong tay cậu: “Trình Khoa, tên viết sai rồi.”

“Hửm? Sai chỗ nào?” Lưu Khoa cúi đầu.

“Chỗ này của chữ Khoa chỉ có hai chấm thôi.” Đổng Dịch cầm bút, nghiêm túc viết lại tên của cậu vào tờ giấy nháp, sau đó đưa qua cho cậu xem.

Lưu Khoa đố kỵ nhìn chữ viết của Đổng Dịch, thuận miệng bịa chuyện: “Tôi cố ý đó, cậu không cảm thấy viết như vậy thoạt nhìn rất ngầu sao?”

Đổng Dịch nhíu mày: “Sửa lại.” Viết sai tên sẽ ảnh hưởng đến chuyện chấm bài thi.

“Không sửa.” Lưu Khoa cố ý chọc giận hắn.

Đổng Dịch rút một xấp giấy ra thả xuống trước mặt cậu: “Vậy làm hết chỗ này đi.” Trước tiên kéo thành tích thấp lè tè kia lên cũng được, chuyện viết tên từ từ rồi tính.

Lưu Khoa làm mặt khổ, rốt cuộc đầu hàng: “Được rồi được rồi, tôi nói thật là được chứ gì. Cũng không phải bởi vì ngầu, mà là vì ông nội tôi cứ khăng khăng nghĩ rằng chữ Khoa có ba chấm, tôi viết như vậy vì muốn ông vui… Nhưng tôi xin thề, chỉ khi viết thư cho ông nội thì tôi mới cố ý viết sai tên! Xin cậu đừng bắt tôi giải đề mà!”

Ánh mắt Đổng Dịch nheo nheo lại, hỏi: “Hình như tôi chỉ mới nghe cậu nhắc tới ông nội, còn những người khác trong nhà cậu đâu?”

“Không có ai khác cả.” Lưu Khoa cúi đầu, tiếp tục viết thư, cười vô cùng hạnh phúc: “Tôi được ông nội nhặt về nuôi đó, có người nhà tốt như ông nội vậy, đâu cần những người khác đâu, tôi phải kiếm thật nhiều tiền, để ông nội hưởng phúc.”

Đổng Dịch siết chặt tay cầm bút, nhìn cái đầu đinh của cậu, rốt cuộc cũng hiểu câu “uống mật nhiều” lúc trước cậu nói là có ý gì. Nếu so sánh với đối phương, bản thân hắn đích xác là uống mật mà lớn lên.

********

Đám du côn kia sau khi phát hiện bị Lưu Khoa lừa thì chặn đường cậu trong ngõ nhỏ.

“Vậy mà dám gạt tao.” Tên cầm đầu tới gần, lắc lắc cây gậy trong tay: “Xông lên hết cho tao, miễn đừng đánh chết là được.”

Lúc Đổng Dịch chạy tới nơi, Lưu Khoa đang lau khóe miệng, tựa trên tường đau đến nỗi liên tục hít hà.

“Ai làm vậy?” Đổng Dịch ngồi xổm trước mặt cậu, muốn sờ lên vết thương trên mặt cậu rồi lại sợ cậu đau, thâm trầm hỏi: “Có phải đám du côn lần trước không?”

“Đừng làm vẻ mặt đó, thật ra cũng không quá đau.” Lưu Khoa khoát khoát tay, ngược lại còn an ủi hắn: “Sao cậu lại tới đây giờ này? Trốn học hả?”

Đổng Dịch cúi đầu không đáp, muốn dìu cậu đứng dậy.

“Khoan đã, tôi có chút việc muốn nhờ cậu.” Lưu Khoa ngăn tay hắn lại, lật quần dài ra, móc một xấp tiền lẻ từ chiếc túi may ở mặt bên trong quần nhét vào tay hắn, sau đó đưa thêm một tờ giấy: “Mau tới ngày ông nội tôi bốc thuốc rồi, cậu giúp tôi gửi một ít tiền, ngày mai là cuối tuần, hôm nay không gửi thì không kịp nữa, trên đó có ghi số tài khoản.”

Đổng Dịch nhìn số tiền cậu nhét vào tay mình, nghiêng đầu thở sâu, đột nhiên nhoài người ôm lấy cậu: “Tới bệnh viện trước đã, vết thương của cậu cần phải xử lý.”

Lưu Khoa nóng ruột, lập tức giãy dụa: “Đừng đừng đừng, thật sự không sao hết, không cần tới bệnh viện, ngân hàng sắp đóng cửa rồi, cậu hãy giúp tôi gửi tiền đi đã, cầu xin cậu đó, ông nội tôi phải uống thuốc liên tục, không thể gián đoạn được.”

Đổng Dịch ôm chặt thắt lưng cậu, ngực phập phồng kịch liệt, không nhúc nhích.

“Là anh em thì giúp tôi lần này đi, ngày mai mời cậu đi ăn, được không?”

Hai người dựa vào rất gần, hơi thở của Lưu Khoa phun lên mặt Đổng Dịch, nhồn nhột. Đổng Dịch siết chặt nắm đấm, chậm rãi buông cậu ra, giúp cậu cài lại đai lưng quần, cầm xấp tiền lẻ kia đứng dậy: “Vậy cậu ở đây chờ tôi, tôi gửi tiền xong sẽ quay lại tìm cậu.”

Lưu Khoa lập tức nở nụ cười, vừa nói cảm ơn vừa khen hắn là anh em tốt.

Đổng Dịch xoay người rời đi, sau khi ra khỏi đầu hẻm lại lén lút quay về, nhìn thiếu niên kia ngay sau khi thấy mình đi rồi mới chịu lộ ra vẻ mặt vặn vẹo vì đau đớn, hắn xiết chặt nắm đấm, xoay người rời đi.

*********

Lưu Khoa đã có thể vô cùng tự nhiên ăn thịt kho tàu của Đổng Dịch.

“Về đọc sách đi, đừng trốn học nữa.” Đổng Dịch đột nhiên mở miệng.

Lưu Khoa sửng sốt, lập tức cười đáp: “Thôi đừng, đi học tẻ nhạt quá, kiếm tiền có ý nghĩa hơn.”

“Tình huống của cậu có thể xin học bổng, hơn nữa tôi cũng có thể…”

“Đổng Dịch.” Vẻ mặt Lưu Khoa chợt trở nên nghiêm túc, lắc đầu: “Tôi cũng không phải là ăn mày, không cần bố thí, học bổng tôi có, thế nhưng vẫn thiếu, thiếu rất nhiều.” Nói xong đứng dậy rời đi.

Đổng Dịch siết chặt đôi đũa trong tay.

Kỳ nghỉ đông, Đổng Dịch đứng ở góc đường, nhìn thiếu niên giam mình trong rét lạnh phát tờ rơi, tháo khăn choàng trên cổ mình xuống.

Rất lạnh…. Mùa đông ở tỉnh A rét vô cùng lạnh vô cùng, thật đáng ghét.

“Tôi phải về thành B đón năm mới rồi.”

“Vậy à?” Lưu Khoa nhét vào tay hắn cái hộp, xua tay: “Chúc cậu năm mới hạnh phúc sớm vậy.”

Đổng Dịch mở hộp ra, bên trong là một cây bút máy, cũng không phải hãng đắt tiền, thở phào nhẹ nhõm, rút trong ví ra một tấm card đưa cho cậu: “Năm mới vui vẻ.”

“Oa, cơm tất niên của Từ Ký, sao cậu lại đưa tôi cái này?” Lưu Khoa ngạc nhiên nhìn tấm card trong tay.

“Chi nhánh của nhà hàng này cách làng cậu không xa, cậu có thể đưa ông nội tới đó ăn.” Đổng Dịch nhìn gương mặt lại gầy đi rất nhiều của cậu, không kìm lòng được hỏi: “Trình Khoa, cậu hạnh phúc không?”

“Sao đột nhiên lại hỏi câu buồn nôn như vậy chứ!” Lưu Khoa xoa xoa cánh tay, sau đó cười nói: “Hạnh phúc chứ, sức khỏe của ông nội đã tốt lên, còn quen được người bạn tốt như cậu vậy, năm nay đại khái là một năm may mắn của tôi, tóm lại là cảm ơn món quà của cậu, năm sau gặp lại.”

Đổng Dịch nhìn theo cậu đi xa, móc tấm ảnh gia đình trong ví ra nhìn một chút, thở dài một hơi: “Không, năm nay là năm may mắn của tôi.”

Đầu năm đến trường, Lưu Khoa cười tươi chạy về phía Đổng Dịch: “Cảm ơn bữa cơm tất niên của cậu, ông nội tôi rất thích.”

Khi Lưu Khoa vừa dừng chân, Đổng Dịch ngay lập tức bước lên một bước ôm lấy cậu: “Thích thì tốt rồi, đã lâu không gặp.” Tôi rất nhớ cậu.

Lưu Khoa ngẩn người, sau đó ôm lại hắn: “Đã lâu không gặp, Đổng tiểu Dịch, cậu béo hơn rồi, cũng đẹp trai hơn nữa!”

“Đổng tiểu Dịch?” Đổng Dịch khắc chế bản thân buông cậu ra.

“Gọi như vậy có phải rất đáng yêu không? Anh em tốt mà không gọi nhau bằng nick name sao được.”

Đổng Dịch nhìn ánh mắt mang cười của cậu, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Nhưng mà đáng yêu quá, lại giống gọi con gái.”

“Thế thì mới thích hợp với cậu a, cậu còn dễ nhìn hơn bạn gái nhiều.” Lưu Khoa cười càng xán lạn, còn mang vẻ đắc ý vì thành công trêu chọc hắn.

Tiểu Khoa.

Hắn thầm gọi như vậy trong lòng, nói sang chuyện khác: “Một tuần nữa có kiểm tra, cậu có ôn bài trong kì nghỉ không?”

Lưu Khoa nhìn trời nhìn đất ngắm không khí.

Đổng Dịch nhíu mày: “Không ôn? Nghỉ hơn một tháng trời, một môn cũng không ôn tập?”

“Tôi phải giúp ông nội làm việc mà.” Lưu Khoa nói xong, có chút chột dạ: “Trong thôn ăn tết phải giết heo, tới hỗ trợ là có thể được chia thịt, sức tôi nhỏ, cũng chỉ có thể chạy thêm vài nhà, như vậy ông nội cũng có thêm thịt tẩm bổ.”

Lại nữa rồi, loại cảm giác yêu thương đến nỗi ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn này.

“Cậu mới là người nhìn đẹp hơn con gái nhiều đó.” Hắn nhìn gương mặt của đối phương, thốt ra lời thật lòng.

Lưu Khoa lập tức làm mặt hung dữ: “Cậu nói cái gì! Đổng tiểu Dịch lá gan cậu lớn quá ha? Lại dám nói tôi giống con gái hay sao!”

Giọng điệu vờ hung vờ ác thế này, thoạt nhìn lại càng đáng yêu hơn nữa.

Tay Đổng Dịch giật giật, xoay người đi về lớp: “Mau lên, tôi giúp cậu ôn lại những kiến thức quan trọng.”

Lưu Khoa giơ chân: “Cậu quay lại, mau nói rõ ràng đã!”

“Lần này nếu cậu thi được vị thứ trước 100, tôi sẽ nói rõ ràng cho nghe.”

Lưu Khoa kêu rên: “Đây là nhiệm vụ hoàn toàn không có khả năng hoàn thành a.”

Càng ngày càng thích cái người này hơn, muốn cho người này cuộc sống tốt nhất, muốn bảo bọc cậu ấy trong lãnh địa của mình.

Vì vậy, không kìm lòng được đã nói “thích” vào một đêm cũng bình thường như mọi ngày khác.

Lưu Khoa sửng sốt, nhìn đôi mắt nghiêm túc của đối phương, tim đập dần dần nhanh hơn, sau đó chạy trối chết.

“Tiểu Khoa, dậy nào, đến nơi rồi.”

Lưu Khoa tỉnh lại từ trong mộng cũ, ngây ngốc nhìn gương mặt điển trai trước mắt, nhớ tới vẻ mặt nghiêm túc quật cường của thiếu niên trong mộng, nâng cánh tay ôm lấy hắn, cọ cọ lên sườn mặt hắn: “Đổng tiểu Dịch, cảm ơn anh vì đã luôn thích em.”

Đổng Dịch cười, giúp cậu cởi dây an toàn, ôm cậu vào lòng: “Sao đột nhiên lại làm nũng với anh vậy? Gặp ác mông hả?”

“Không.” Cậu lắc đầu, mím môi cười nói: “Là một giấc mơ rất đẹp rất đẹp.” Thì ra mình vẫn luôn được yêu thương lâu như vậy. Cảm ơn anh, Đổng tiểu Dịch của mười năm trước, và em cũng vẫn yêu anh như vậy, Đổng Dịch của mười năm sau.

“Trong mộng có anh không?” Đổng Dịch buông cậu ra, đỡ cậu ngồi dậy.

Lưu Khoa gật đầu: “Có.” Từ đầu chí cuối đều là anh.

“Vậy anh thỏa mãn rồi, để cảm ơn em vì đã mơ thấy anh, anh quyết định sẽ tặng cho em một món quà.” Đổng Dịch chậm rãi nghiêng người tránh đi, để cậu thấy được phong cảnh bên ngoài xe: “Chúng ta kết hôn đi, tiểu Khoa.”

Bên ngoài là vườn hoa của trang viên, tất cả người thân, bạn bè đều đang ở đó, mỉm cười nhìn bọn họ. Bó hoa và bóng bay, rượu ngon và bánh kem, là hiện trường một hôn lễ đầy thơ mộng.

“Chuyện này…” Lưu Khoa mở to mắt.

“Là em nói mà, chúng ta đang chuẩn bị cho hôn lễ, mà giờ thì đã chuẩn bị xong cả rồi.” Đổng Dịch hôn lên trán cậu, lồng mười ngón tay vào nhau: “Tiểu Khoa, đồng ý kết hôn cùng anh không?”

—- Trình Khoa, cùng anh ở bên nhau được không?

Ngay lúc đó mình đã trả lời thế nào nhỉ? Quên mất rồi. Nhưng còn câu hỏi lúc này của Đổng Dịch, cậu biết mình nên trả lời thế nào.

“Em đồng ý.” Cậu nắm lại tay Đổng Dịch, mỉm cười hạnh phúc nhìn người thân bạn bè phía xa xa: “Cảm ơn anh, em đồng ý, em yêu anh.”

Xa xa, David lét lút giơ di động lên… Sau đó bị Hoàn Thụy nhanh tay lẹ mắt che camera lại.

“Em lại muốn làm gì?” Giọng âm trầm đáng sợ.

Da đầu David run lên, muốn chuồn lẹ: “Không, không có gì đâu, em chỉ muốn chụp lại khoảnh khắc đáng nhớ thế này thôi mà.”

Hoàn Thụy lạnh lùng cười, kéo hắn lại, hạ giọng nói: “Dáng vẻ của em lúc bị anh “làm” cũng vô cùng đáng nhớ đó, tối nay chúng ta cũng chụp lại nhé?”

David cảm thấy hoa cúc căng thẳng, lại chờ mong lại xoắn xuýt mà giãy dụa, nỗ lực cướp lại di động: “Em, em đã đồng ý với fans của Tiểu Khoa là sẽ phát sóng trực tiếp hiện trường hôn lễ cho bọn họ xem….”

“Vậy cũng phải được sự đồng ý của Tiểu Khoa trước đã.” Hoàn Thụy thả tay ra, xoa xoa sau gáy hắn: “Ngoan chút đi, tối nay mời em ăn kẹo mút.”

Kẹo mút… Mặt David đỏ lên, triệt để thành thật.

Vào trang viên thay lễ phục, Lưu Khoa cùng ba và anh trai đi xuống vườn hoa, gặp lại Đổng Dịch cũng vừa thay bộ quần áo khác trên thảm đỏ, dắt tay cùng tiến về đầu kia của thảm đỏ.

Ánh mặt trời rất ấm, cũng giống như buổi chiều hôm ấy gặp nhau vậy. Quá khứ tuy rằng có cực khổ, nhưng bởi vì thời gian tới có anh, những khổ đau ấy cũng trở nên ngọt ngào.

“Đổng tiểu Dịch.”

“Hửm?”

“Em yêu anh, từ thật lâu trước đây đã bắt đầu yêu rồi.”

Đổng Dịch nghiêng đầu nhìn cậu, mỉm cười: “Anh cũng yêu em, từ lần đầu tiên gặp mặt đã bắt đầu yêu rồi.”

Động lòng thật ra là chuyện rất đơn giản, em giả vờ hung ác nhìn anh, vẫy tay về phía anh, trái tim liền không thể khống chế được bay về phía em, muốn hiểu được em, tiếp cận em, lấy lòng em, rồi ôm lấy em.

Rồi cũng thật may mắn, em cũng vừa vặn có suy nghĩ giống anh, vì vậy hai ta liền thành hai người hạnh phúc nhất trên cõi đời này.

TOÀN VĂN HOÀN