Tình Chị Duyên Em

Tình Chị Duyên Em - Chương 15





Lúc này tôi biết mình đã được sống, chỉ có điều bí mậy tôi tìm được lại kinh hoàng đến vậy. Quan viên nhìn thái độ tôi liền hỏi:


– Có chuyện gì vậy, hai đứa chúng bay cả ngày tỏ ra mờ mờ ám ám, bu chúng bay có vấn đề gì à?


Chuyện này không nên kinh động đến quan, tôi còn giải quyết được thì không muốn quan phải suy nghĩ. Cậu Bảo hình như hiểu ý liền nói:


– Ông ngoại, ông còn nhiều công vụ cần giải quyết ông cứ đi đi. Bu con bắt vợ con phải học thêm y thuật nên mới nhờ ông mời thầy lang về thôi.


– Vậy còn chuyện đi tìm người ở làng Hồ, bu mày nữa, lớn đầu rồi mà toàn làm mấy chuyện không đâu khiến ông lo lắng.


– Dạ, nhà con phức tạp ông cũng biết mà, thôi ông cứ đi công vụ đi, con để vợ học tý y thuật, vợ con ngốc nghếch, lại xấu xí, cho học y thuật sau này nhỡ mà bị đuổi đi cũng có cái nghề kiếm ăn.


– Cái thằng này nói năng vậy đấy, con ông đồ Đạt làm gì có ai ngốc. Thôi ông đi lên quan huyện giải quyết công vụ. Thầy ở đây có gì chỉ bảo chúng nó nhé.


– Được, ông cứ đi đi.


Đợi quan đi khuất, tôi mới ngồi xuống từ từ nói:


– Bẩm thầy, con nghe nói ngưu tất cũng gây sẩy thai đúng không ạ?


– Đúng vậy.


– Vậy dùng với một lượng bao nhiêu sẽ gây sẩy ạ?


– Thực ra kể cả trầm hương hay ngưu tất cũng phải dùng một lượng tương đối mới gây sẩy thai được. Giả dụ như trầm hương, hít lâu ngày sẽ ảnh hưởng xấu đến thai nhi, gây co bóp đáy huyệŧ tống thai ra ngoài.


Tôi nhìn cậu Bảo run lắp bắp nói:


– Ngưu tất hôm nay dùng lượng rất ít, ngưu tất có mùi có vị, nếu dùng nhiều chắc chắn bà Bích sẽ nhận ra chứ không phải không nhận ra được. Vậy nên nó không là nguyên nhân gây sẩy thai, cậu Bảo, gã thầy lang Đỗ kia cậu cho người theo dõi đi. Dinh bà Bích mùi trầm hương như vậy mà lão ta lại không đoái hoài gì, e rằng lão ta biết mà cố tình làm ngơ. Cậu cho người điều tra cả người nhà con Na nữa, ván bài này tôi nhất định phải lật được hết.


Ông thầy lang Nguyễn nghe xong bật cười nói:


– Rốt cuộc có chuyện gì? Cô cậu cứ nói rõ ra, chứ nhà tôi với nhà quan viên tình nghĩa mấy năm, tôi nhìn là đoán được có chuyện rồi.


Tôi nghe xong trình bày lại tất tần tật từ đầu tới cuối, thầy lang Nguyễn liền đồng ý đi đến nhà ông Lý giúp tôi. Lúc này tôi với cậu Bảo cũng đi về nhà cùng thầy Nguyễn. Lúc về đến nơi, cửa dinh nhà ai người đó đóng kín mít, giờ chờ tin tức về con Na và ông thầy lang Đỗ nữa thôi. Đến chiều hôm ấy, lính bên nhà quan viên sang. Nghe hắn ta nói xong mà tôi giật mình thảng thốt. Đêm ấy tôi với cậu Bảo lại không ngủ, ông thầy lang được bố trí ngủ bên quan viên giữ sự an toàn. Biết đâu ở một nơi kia, tuy cửa có vẻ im ắng mà trong nhà lại bắt đầu lộn xộn đây nhỉ?


Sáng hôm sau khi mặt trời vừa lên ông Lý đã sai người đập cửa ầm ầm. Hôm nay là ngày cuối cùng, nếu không đưa hung thủ được ra ánh sáng thì coi như cái dinh này chết từ trên xuống dưới. Tôi uể oải dậy, ra thấy mặt bà hai tươi tỉnh lắm. Có vẻ như bà đang nghĩ “Ê con Dung kia hôm nay mày chết mẹ mày rồi” hay sao mà mà bà cười vui thế chứ nị. Tôi trông thế thôi cũng hơi bị biết quan sát nét mặt người khác đấy chứ.


Khi tất cả mọi người ra đông đủ, ông Lý liền nói:


– Dung, con đã tìm thấy hung thủ thực sự chưa?


Bà ba sau hai ngày nghỉ ngời thần sắc cũng ổn lại rồi, tuy còn bơ phờ nhưng so với ngày đầu sẩy thai thì cũng hồng hào đôi chút. Tôi đứng cạnh cậu Bảo từ tốn nói:


– Con tìm được rồi.


Bà hai nhìn tôi, nhếch mép nói:


– Con tìm được thì cũng nên có bằng chứng rõ ràng, đừng nói nhăng nói cuội rồi lại bị phạt nặng hơn đấy. Giờ con quỳ xuống xin thầy biết đâu lại được thầy châm chước tha cho.


– Dạ con xin đa tạ lòng tốt của bu nhưng tiếc là bằng chứng con một bồ luôn bu ạ.



Bà hai nhìn tôi tím mặt lại, ông Lý thì sốt sắng nói:


– Thế mau đưa bằng chứng ra đi.


Tôi gật đầu, nhìn bà ba rồi nói:


– Bẩm bu, cho con hỏi suốt thời gian bu mang bầu bu vẫn dùng tinh dầu đốt, vẫn sử dụng phấn nén và son môi đúng không?


Bà ba nhìn tôi, nhếch cái khoé môi lên đáp lại:


– Chuyện này liên quan gì đến con mà con hỏi như vậy?


– Bu cứ trả lời đi.


– Không, bu không có tý phấn son, tinh dầu nào hết.


Tôi bật cười nói:


– Thìn, Tỵ vào thử dinh bà ba tìm xem.


Chúng nó y như rằng nghe lời tôi vào tìm thử, quả đúng là không còn chút tinh dầu, phấn hương, son môi nào. Lúc này tôi thấy trên môi bà hai nở một nụ cười. Tôi nhìn bà nói tiếp:


– Bẩm thầy, hôm trước con có tìm được ở buồng bu Hiền một ít gỗ trầm hương. Theo con được biết, gỗ trầm hương rất tốt, có nhiều công dụng, nhưng nếu phụ nữ mang thai thường xuyên hít phải thì lại dễ gây sẩy thai, sinh non, nhất là hít trong thời gian dài.


Bà hai nhìn tôi, mỉa mai nói:


– Dung, con nói gì bu không hiểu? Ở trong nhà bu không hề có gỗ trầm hương, nếu không tin con có thể giục bọn thằng Thìn, thằng Tỵ vào tìm.


Tôi liền gật đầu đồng ý, đến lúc chúng nó mang lên, một chút gỗ trầm hương cũng không còn. Gỗ trầm hương không có, son phấn, mỹ phẩm cũng không. Bà hai vẻ mặt đầy đắc ý


– Dung à, bu bảo rồi, nếu con không tìm được thì quỳ xuống xin thầy tha cho. Nhưng việc đến nước này con vẫn ngoan cố, giờ thì con tự chịu đi.


Tôi nhìn bà, nhìn ông Lý đanh thép nói lớn:


– Chính bu Hiền là người hại bu Bích sẩy thai.


Đám người bên dưới dường như không tin nổi. Bà Bích thì gào lên:


– Con này ngày càng ăn nói xằng bậy. Thầy nó ơi, giờ có người lại dùng con dâu để nguỵ biện cho tội ác của mình. Con nhỏ không có tội, nhưng nó theo người ác rồi cũng học thói ác độc của người ta.


Tôi đợi bà nói hết liền lao về quệt ngang mặt bà, mùi phấn hương vẫn còn thoang thoảng, trên áo cũng còn tinh dầu trầm hương. Bà ta vì sợ xấu đến độ này vẫn trang điểm. Tôi giơ lên cho tất cả mọi người cùng thấy rồi hỏi:


– Bu bảo bu không dùng tại sao mặt bu có phấn, áo bu có mùi tinh dầu?


– Bu…


– Bu có biết tinh dầu trầm hương hít nhiều sẽ gây ra sẩy thai hay không? Phải rồi, bu làm gì biết cơ chứ nên mới để người ta lợi dụng như vậy. Hôm kia con đã xuống buồng bu, một lọ tinh dầu con cũng phải chiết làm hai, một cái đưa thầy giữ, một cái con giữ, phấn má, son môi cũng vậy. Nếu bu nói bu không dùng là bu nói dối, thầy cũng chứng kiến, thằng Thìn, thằng Tỵ cũng chứng kiến.


Bà Hiền lúc này mặt vẫn nhở nhơ lắm, tôi quay sang bà ta nói to:


– Mà gỗ trầm hương, tất cả ba dinh chỉ duy nhất dinh bu Hiền có


– Con nói bậy, dinh ta không hề có gỗ trầm hương.


– Bu đừng có vội vậy chứ, tinh dầu con chia làm hai đưa cho mọi người thì thuốc bu phơi con cũng làm y như vậy. Thầy có thể bỏ đống thuốc và tinh dầu ra cho mọi người xem khỏi nghi cho con.


Lúc này bà hai mặt bỗng tái đi, nụ cười cũng vội tắt ngấm. Ông Lý mang tất cả đồ hôm qua tôi chia ra đặt trước mặt mọi người. Khi ấy tôi mới bình tĩnh gọi thầy lang Nguyễn vào. Vừa nhìn thấy thầy lang Nguyễn ông Lý đã cúi đầu chào hỏi có vẻ như rất thân quen. Tôi đưa cho thầy lang đống thuốc ông Lý giữ cùng tinh dầu hỏi câu y hệt như hôm qua. Ông cũng trả lời giống y như vậy. Mặt bà hai lúc này cắt không còn giọt máu, bà ba thì run run vịn tay lên thành ghế. Bà Hiền lắp bắp phân bua:


– Đúng là chỗ tôi có gỗ trầm hương, nhưng gỗ đó tôi chỉ dùng để đốt thôi chứ đâu chế ra tinh dầu.


– Vậy tại sao bu lại phải vội vàng phi tang đi? Bu sợ cái gì hay sao? Nếu bu không làm gì, tại sao ban nãy cứ khăng khăng nói dưới dinh bu không có gỗ.


– Bu hoảng loạn nên nói bừa


– Ai làm gì bu mà bu hoảng loạn?


Bà ta bị hỏi đến đây thì câm như hến, tôi nhìn bà Bích hỏi lại:


– Con hỏi lại lần nữa, suốt thời gian mang thai bu có dùng tinh dầu không? Con mong bu trả lời thành thật, bởi dù bu có chối thì thầy cũng biết mà. Lúc bu mang thai, thầy chẳng ở dưới đó suốt sao.


– Bu… bu có dùng.


– Đống tinh dầu, son phấn đó đều do bu Hiền mua cho bu đúng không? Bu quanh năm ốm yếu ít ra ngoài, quần áo, mỹ phẩm đều do bu Hiền mua đúng chứ ạ?


– Đúng… đúng vậy.


Tôi lại quay sang bà hai hỏi:


– Tinh dầu trầm hương gây sẩy thai, trong phấn son cũng có tinh chất của trầm hương và đều do bu mua, giờ phút này bu còn gì giải thích không?


Bà ta thấy vậy liền quỳ xuống nói:


– Bích, chị không hề biết tinh dầu trầm hương gây sẩy thai, chỉ nghe phu nhân trên phố nói dùng để xua đuổi muỗi, bôi vào người thì cả người thơm tho sạch sẽ. Bẩm ông, tôi thực sự không rõ công dụng của nó.


– Bu nói dối! Bu là người biết y thuật mà bu lại nói không biết trầm hương gây sẩy thai. Từ ban nãy tới giờ lời bu nói quả là mâu thuẫn không ngừng. Thằng Du đâu, đưa ông lang Đỗ vào đây.


Bên ngoài, thằng Du lính của quan viên liền dẫn gã thầy lang Đỗ vào. Bà hai nhìn hắn ta, hai mắt trân trân lộ rõ sự kinh ngạc. Tôi liền nói:


– Mỗi ngày tôi xuống dinh bu Bích đều ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng. Đến khi biết trầm hương gây sẩy thai thì đã luôn thắc mắc tại sao một người làm nghề y như ông lại không biết. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không phải ông không biết mà biết nhưng không nói. Bởi đến ngay cả người biết chút y thuật như bà Hiền cũng biết trầm hương gây sẩy thai, nếu ông không biết thì quả là lạ. Giờ tôi cho ông nói thật, một là nói hết sự thật, hai là tôi sẽ mang chuyện này lên quan để giải quyết, một gã lăng băm không có y thuật mà hành nghề nghe nói cũng bị chém đầu chứ chẳng chơi đâu nhỉ? Tôi mong ông sẽ nói thật vì ông, và vì cả người nhà ông.


Ông ta nghe xong, mồ hôi túa ra như mưa đáp lại:


– Bẩm… bẩm mợ… là tất cả là do bà Hiền. Bà ta… bà ta mua chuộc tôi.


Bà hai thấy vậy đứng dậy tát mạnh một phát vào mặt gã ta nói:


– Ngươi nói dối!


– Tôi không nói dối, tôi vẫn còn bằng chứng đây.


Nói rồi hắn lôi từ trong người ra một dải trân châu lấp lánh:


– Bà Hiền ở dinh dưới ai cũng biết không có tiền bị ghẻ lạnh nhất nhưng bà ta hưởng sái của bà Bích nên cũng có chút ít vàng bạc châu báu. Lần trước bà ta đều trả bằng hiện vật, khi thì là vòng tay, khi là vòng cổ, lần này đây bà ta trả bằng dải trân châu này, tôi còn chưa kịp đem bán.


Bà ba nhìn dải trân châu trên tay gã lang Đỗ thì lắp bắp nói:


– Không… không thể nào.


Lang đỗ lại cất lời:


– Sao tôi không biết dinh bà ba có mùi trầm hương chứ, chính bà ba cũng từng nói với tôi liệu rằng dùng son phấn, trầm hương có sao không lúc đó vì tiền bạc nên tôi đã nói không sao. Nhà tôi nghèo, ba đứa con, một người vợ một người mẹ già đều trông chờ vào tiền của tôi. Tôi biết mình làm vậy trái với lương tâm nghề nghiệp nhưng tôi… tôi không còn lựa chọn nào khác.


– Không còn lựa chọn, thân hành nghề ý bốc thuốc cứu người mà ông lại làm ra trò này.


– Tôi biết tôi sai rồi, nhưng tôi thề lời tôi nói là thật. Vật chứng cũng có đây cả rồi. Tôi cũng vì lòng tham, xin tha cho tôi một con đường sống, tôi còn người nhà…


Tôi nhìn bà Hiền đang quỳ dưới sân, bình thản hỏi:


– Bu còn lời gì để nói không? Bu còn muốn nguỵ biện gì cho mình không?


Khi tôi vừa hỏi con, con Yến cũng đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc nói:


– Bẩm ông, con còn có chuyện muốn thưa.


– Chuyện gì?


– Ngoài việc dì con hại bà ba như vậy, mua chuộc thầy lang, dì con còn có tay sai ở dinh bà ba. Không dưng mà dì ấy lại dễ dàng thực hiện trót lọt những việc này đâu.


Tôi nghe con Yến nói thì bàng hoàng, còn một quân cờ là con Na tôi chưa kịp dùng nó đã nói. Bà hai nhìn con Yến, vẻ mặt sửng sốt đến tột cùng. Nó đưa tay quệt nước mắt nói tiếp:


– Con Na là tay sai của dì con, nó trước xin ở đợ thực ra là do quen biết với dì con từ trước. Thế nhưng hai người luôn tỏ ra không quen biết nhau, con Na được phân công làm ở đợ cho bà Bích vì dinh bà cả bà hai đủ người rồi. Chính vì vậy dì con mới thực hiện trót lọt hành vi của mình. Con biết con không nên nói ra chuyện này vì dù sao dì cũng là dì con. Thế nhưng dì lại ác quá không biết điểm dừng, con đã ngàn vạn lần cầu xin dì đừng thế nữa nhưng dì không nghe, dì còn đánh con đến mức này.


Nói đến đâu nó vạch tay áo lên đấy đây, cả người nó tím tái rớm máu ai ai nhìn cũng bàng hoàng sửng sốt. Còn đâu hình tượng bà hai Bồ Tát sống, lũ gia nô cũng bắt đầu xì xào. Bà hai lúc này câm nín, có lẽ việc bị tôi vạch trần không khiến bà bàng hoàng bằng việc bị con Yến tố cáo. Cả đám người ai ai cũng xót thương cho con Yến, dù sao là cháu mà bà ta đánh như vậy cũng quá đáng thật.


Ông Lý ném mạnh chiếc cốc sứ xuống đất vỡ tan tành, gân trên mặt ông cũng giật liên hồi rít lên:


– Hiền! Bà còn gì để nói không? Tang chứng, vật chứng, cả nhân chứng cũng thế này rồi, bà còn muốn thanh minh không?


Bà ta không đáp đứng bật dậy lao về phía con Yến tát bốp vào mặt nó rồi nói:


– Mày… mày… tại sao mày dám… phản lại tao.


Đám gia nô không lường được tình huống này, lúc giữ được bà ta con Yến đã hộc cả máu mũi. Nó vừa khóc vừa nói:


– Con đã ngăn dì lại nhưng dì không nghe. Dì xem dì không nghe còn đánh con ra thế này. Giờ dì hại của người ta sẩy thai, dì còn muốn ác đến bao giờ.


Ông Lý lao đến đẩy mà hai ngã mạnh xuống đất quát lớn:


– Bà còn định làm loạn nữa hả? Chúng bay đâu trói bà hai lại cho ông, loại người này không xử không được. Mau lên, trói lại.


Con Chi thấy thế lao đến ôm bà hai cũng bị ông kéo ra, lúc này bà hai chợt ngước lên trời bật cười rất lớn. Bà ba ngồi trên ghế, đột nhiên như phát điên gào rú liên tục, chỉ có cậu Thành không kêu gào van xin tha cho bu mình, nét mặt quả thực khó đoán


***