Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 11: Đường cùng phản kích






Trong mắt Sulia lóe lên tia sáng nham hiểm, gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo liếc Mạc Tiểu Hàn: "Cô thật là to gan, đã làm dơ trang phục của khách, vậy mà ngay cả một lời nói xin lỗi cũng không thốt ra được?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Mạc Tiểu Hàn đỏ lên, hai tay nắm lại thật chặt, cứng rắn nhìn Sulia.

Sulia vốn muốn ở trước mặt Sở Thiên Ngạo chèn ép Mạc Tiểu Hàn, không ngờ người phụ nữ này lại không chịu thua nhìn thẳng vào mắt cô ta, quả thật không đem cô để vào trong mắt! Trong lòng càng thêm tức giận, mạnh mẽ vỗ bàn một cái: "Gọi quản lý nhà hàng của các cô lại đây!"

Hành động của Sulia làm kinh động những người khách khác trong nhà hàng, khiến họ nhao nhao hướng những ánh mắt tò mò về phía này.

Sở Thiên Ngạo vẫn nhàn nhã khoanh tay trước ngực, đôi chân dài đứng với vẻ nhàn rỗi, giống như đang đợi xem một vở kịch hay.

Tính khí Mạc Tiểu Hàn hắn đã từng biết, căn bản là một con nhím nhỏ, hiện tại ồn ào như vậy, nhất định cô sẽ cùng Sulia tranh cãi ầm ĩ một hồi, sau đó sẽ phủi tay chạy lấy người chứ?

Khách trong nhà hàng Prague không giàu cũng quý, yêu cầu đối với phục vụ cũng rất cao, nếu bị khách khiếu nại sẽ bị lập tức đuổi việc.

Mạc Tiểu Hàn cắn đôi môi tái nhợt, công việc này được trả lương cao nhất trong ba công việc cô đang làm, nếu như bị đuổi việc, tiền thuốc thang của ba sẽ như thế nào? Khóe miệng gần như bị cắn đến chảy máu, Mạc Tiểu Hàn khó khăn lên tiếng: "Thật xin lỗi, là do tôi phục vụ không chu đáo. Xin cô tha thứ."

Đôi lông mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhướng lên, nhìn Mạc Tiểu Hàn ăn nói khép nép có vẻ kinh ngạc.

"Tha thứ? Được! Bộ trang phục của tôi hơn bốn vạn đồng, cô bồi thường cho tôi một cái đi!" Sulia đắc ý liếc sang phía Sở Thiên Ngạo. Nữ phục vụ này chỉ là một con vịt con xấu xí, sao có thể so với Su¬lia cô được!

Bồi thương cho cô ta một chiếc váy hơn bốn vạn? Đôi mắt trong suốt của Mạc Tiểu Hàn ngay lập tức trừng lớn! Tâm địa của người phụ nữ này cũng quá đen tối đi! Cũng chỉ là văng lên vài giọt nước giải khát mà thôi, lại muốn cô bồi thường nguyên một chiếc váy khác? Ly nước là do chính cô ta cố tình làm rơi đấy chứ!

Ánh mắt nghiền ngẫm của Sở Thiên Ngạo càng sâu, trò đùa có vẻ càng ngày càng hay, hắn cũng muốn xem cô giái bé nhỏ này đối phó thế nào khi Sulia cố tình gây khó khăn cho cô.

Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của Sở Thiên Ngạo, nỗi uất ức trong lòng cùng sự ôn tồn nhã nhặn của Mạc Tiểu Hàn đột nhiên biến thành lửa giận ngập trời!

Những người có tiền có thế này, thích gây khó khăn cho người có xuất thân bình thường như cô đúng không! Được! Vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!

Mạc Tiểu Hàn nắm chặt nắm tay, trên mặt cũng không còn sự khiêm tốn và áy náy vừa rồi, giọng nói trong sáng mà kiên định: "Thưa cô Su¬lia, tôi có thể bồi thường cho cô một cái váy mới giống như vậy!"

Cái gì? Sở Thiên Ngạo và Sulia cũng lấy làm kinh hãi, nhìn đôi giày thể thao cũ rách trên chân của người phụ nữ bé nhỏ này cũng biết cô là một sinh viên nghèo, cái váy hơn hơn bốn vạn, cô lại dám nói mình sẽ bồi thường?

Thấy Sở Thiên Ngạo và Sulia không che giấu được vẻ kinh ngạc, âm điệu của Mạc Tiểu Hàn cao lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to lóe một tia thông minh: "Nếu tôi bồi thường cho cô một cái mới váy, vậy cái váy dơ này sẽ thuộc về tôi đúng không?"

"Ưmh, dĩ nhiên thuộc về cô . . . . . ." Sulia hoàn toàn không biết rõ tình hình rồi, cô gái nghịch ngợm này đang làm trò quỷ gì đó!

Khóe miệng Sở Thiên Ngạo khẽ nhếch lên, một nụ cười thấu hiểu thoáng hiện trên mặt, ánh mắt thâm thúy cũng để lộ ra mấy phần tán thưởng. Không nhìn ra, cô gái bé nhỏ này, mặc dù tính khí bướng bỉnh, nhưng vẫn rất nhanh trí đấy!

"Tốt lắm, vậy bây giờ cô liền đem cái này bẩn váy cởi ra cho tôi!" giọng nói của Mạc Tiểu Hàn rất mạnh mẽ.

"Cái gì? Tôi. . . . . . Cô. . . . . . !" Sulia giờ mới hiểu được mình rơi vào bẫy của Mạc Tiểu Hàn, ngón tay chỉ chỉ Mạc Tiểu Hàn, giận đến nỗi nói không ra lời!

"Thiên Ngạo, cô ta coi thường em!" Sulia cong miệng lên, bộ dáng có vẻ uất ức, tiến sát vào trong ngực Sở Thiên Ngạo, một tay chỉ Mạc Tiểu Hàn, một tay khác đung đưa cánh tay Sở Thiên Ngạo: "Thiên Ngạo, anh nói đi! Anh xem, em bị người ta ức hiếp quá mức rồi kìa!"