Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt

Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt - Chương 266: Phiên ngoại





Nhi tử của Bách Vị là Giang Thiên Vị, nhũ danh Hàm Hàm.




Hàm Hàm kỳ thực một chút cũng không khờ, mới vừa đầy tháng đã bi bô học nói, tuy rằng cũng phải học đến chín tháng mới có thể nói, nhưng hắn đối với bất luận chuyện gì đều có thái độ rất nghiêm túc, rất có trách nhiệm.




Ngay cả phụ thân Giang Hãn của hắn cũng rất tự hào, càng không cần phải bàn đến Bách Vị, về phần vì sao lại là Giang Thiên Vị thì đây là do Giang Hãn cùng Bách Vị muốn ký thác nguyện vọng, mong muốn hắn có thể luôn cố gắng để trở nên giỏi giang hơn.




Từ khi có thêm Thiên Vị, sinh hoạt của Giang phủ trở nên có chút quái dị, ân, nói như thế nào đây, muốn thấy được tính cách của Hàm Hàm, không thể nghi ngờ, đúng là thập phần không thú vị, so với hài tử cùng tuổi mà nói, hắn trưởng thành sớm vô cùng, mới chưa đến hai tuổi, là có thể chỉ ra tư thế sai của người hầu khi lau bàn.




Ngươi có thể tưởng tượng, một hài tử trắng nõn nà, dáng điệu thơ ngây, nỗ lực đem đôi chân bé xíu, ngắn ngủi bước những bước chân thư thả uy nghiêm, sau đó vung vẩy tiểu cánh tay trắng hồng, chỉ vào người hầu kia, mệng còn đầy hơi sữa nói:




“Ngươi lau bàn như vậy sai rồi, nếu như dùng song thủ cùng lau, sẽ nhanh gấp đôi, như vậy, cũng sẽ tiết kiệm gấp đôi thời gian.”




Đây thật không biết là cái cảnh tượng gì nữa.




Mọi việc như thế mỗi ngày đều xảy ra ở Giang phủ, cùng lúc, Hàm Hàm chỉ ra các vấn đề đại bộ phận là phi thường chính xác, về phương diện khác, một tiểu hài tử nhỏ như vậy, chính là thời gian ôm chân người lớn để làm nũng mà, hắn nhưng lại biểu hiện ra bộ dáng một tiểu đại nhân như vậy, thực sự là rất buồn cười, bởi vậy người hầu trong Giang phủ mỗi ngày đều nghĩ rốt cuộc có muốn hay không tiếp tục để hắn làm ra cảnh tượng buồn cười này. (câu này là ta chém a, đọc qt không hỉu gì hết a)




Bách Vị thường xuyên oán giận nói nhi tử tuyệt không khả ái, bởi vì ngươi hầu như không trêu cợt hắn được, bề ngoài thoạt nhìn Giang Thiên Vị rất thật thà chất phác, trên thực tế lại thông minh đến kinh ngạc, ngay cả Giang Hãn cùng phải thừa nhận, thời gian hắn hơn một tuổi, chỉ biết nghĩ biện pháp theo chân người lớn, trong tay cầm hai viên kẹo để ăn, nhưng Hàm Hàm đã biết đem khối cỏ xanh Bách Vị tân tân khổ khổ mới lừa được len lén đẩy hết xuống nước luôn.




Giang Hãn rất may mắn, nhi tử đã minh lanh lợi lại rất giống mình, hắn cũng như mình, không muốn dương yêu mẫu thân của hắn mỗi ngày coi cỏ xanh như món ăn chính.





Từ sau sinh nhật một tuổi của Hàm Hàm, đã cưỡng bức Bách Vị ăn đồ ăn của con người, lúc tranh đấu sẽ không chỉ có một mình mình chiến đấu hăng hái, mà nay có thêm Hàm Hàm lại càng đầy đủ sức lực hơn. Hơn nữa tại phương diện này, Hàm Hàm biểu hiện ra sức chiến đấu tuyệt đối mạnh hơn Giang Hãn rất nhiều.




(cái này người ta gọi là con hơn cha là nhà có phúc, nhưng trong chuyện này thì con hơn cha thì mẹ nó khổ a)




Một hôm, trời trong nắng ấm không một gợn mây, đúng là khí trời mùa xuân thật là tốt.




Hậu viện Giang phủ có một chuồng dê, chỉ nuôi một con dê con cùng mẫu thân của nó cùng nhau trụ, thú vị chính là, trong chuồng dê này đời sống tuy rằng hảo, thế nhưng mỗi lần chỉ dưỡng một đôi dê là mẹ con, lúc ban đầu người hầu vào dưỡng dương cũng thập phần không giải thích được, thỉnh giáo Kiều Phúc, chỉ thấy hắn diện vô biểu tình chỉ ngón tay về phía sau chuồng dê thản nhiên nói:




“Thấy được không? Một đoàn dê phía sau đều là do dê con cùng nương của chúng nó biến thành đấy, ngươi nói nếu như mỗi lần dưỡng nhiều dê con như vậy, Giang phủ chúng ta có phải sẽ trở thành trại dê hay không?”




Người hầu kia líu lưỡi, sau đó ha hả cười nói:




“Quả thật là như vậy, ta thấy gia có thể làm sinh ý về việc chăn nuôi dê a, dương thị lớn nhỏ ở đại Giang Nam Bắc rất nhiều, gia khẳng định sẽ nhanh chóng bộc lộ tài năng a.”




Lúc này Kiều Phúc không có trực tiếp trả lời, hắn chỉ là ngửa đầu nhìn trời, thì thào nói một câu:




“Nếu như những con dê này thực sự có thể bán, thì sao phải lo âu thế này chứ!”




Đương nhiên, đây chỉ là một chút chuyện trước đây mà thôi. Hiện tại, trong chuồng dê có một người ôm con dê con ngồi chồm hổm, mà ở bên ngoài có một tiểu thiên hạ ngồi trên ghế, thần tình nghiêm túc nhìn chằm chằm cái chuồng dê nơi có mẫu thân hắn đang chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ. ( 1)




“Mẫu thân, ngươi đã chơi một canh giờ rồi, tuy rằng tiểu dê con rất khả ái, thế nhưng cũng đã chơi rất lâu rồi, cho nên ta cho rằng, ngươi hẳn là nên đi ra được rồi đó.”




Tiểu nhân nhi ngửa đầu nhìn trời một hồi, bỗng nhiên dùng ngữ điệu ôn hoà nhẹ nhàng nói một câu, cứ như đang nói nhảm vậy. Bách Vị nhãn thần lên án nhìn về phía nhi tử, ô ô ô kêu lên:




“Hàm Hàm a, ngươi sao có thể như vậy, ngươi là nhi tử của ta, vì sao không giúp nương a, ta mới chơi một canh giờ a, trước đây ta đều ngoạn mấy canh giờ, cha ngươi cũng không có nói gì ta, hiện tại ngươi là nhi tử của ta, nhưng lại phản đối nương, ngươi có đúng hay không cho rằng [vốn dê rất dễ chọc phải không].“




Nói đến sau cùng, thanh âm đã dần dần nghiêm khắc, ngay cả kinh điển danh ngôn của hắn cũng đã lôi ra.




Này không thể trách Bách Vị cố tình gây sự, ngươi xem đã gặp qua người làm mẹ nào bị chính nhi tử của mình quản lý, không chỉ như thế, còn bị quản lý gắt gao, ngay cả cơ hội vùng lên cũng không có.




Mà Bách Vị lâm vào tình trạng như bây giờ là do Giang Hãn khuyến khích nhi tử Giang Thiên Vị của hắn, quả thực là ngày càng nghiêm trọng hơn, hắn thân làm mẹ mà trong lòng nhi tử một chút địa vị cũng không có, cũng khó trách Bách Vị nhiều lần bị áp bức, hiện tại bắt đầu oán khí tận trời, bức thiết mong muốn bản thân có thể vùng lên.




“Nương, ta biết, “vốn dương không phải dễ chọc đâu”, đây là câu nói cửa miệng của ngươi, nhưng phải nghĩ lại tình huống của ngươi, như hiện tại, ngươi ngoạn một con dê, mặc kệ trên bộ lông dê có trắng đến bao nhiêu, ngươi cũng không thể chối bỏ một chuyện là trên thực tế bộ lông đó chắc chắn có cất giấu bao nhiêu con rận, sở dĩ ta hạn chế thời gian ngươi ngoạn dê con, đây là thiên kinh địa nghĩa (2).”




Giang Thiên Vị vẫn như cũ nghiêm trang, khuôn mặt nhỏ nhắn rất kiên quyết, không cần bàn cãi, còn có vài phần khí thế.




“Giang Thiên Vị, ngươi đừng quên, nương ngươi là dương yêu, mà ngươi là nhi tử ta và phụ thân ngươi sinh ra, trên người của ngươi có lưu phân nửa máu của ta, ngươi cùng dê con trong tay ta cũng không phải không có nửa điểm quan hệ sâu xa, hiện tại ngươi thế nào có thể dùng như ngôn từ bén nhọn như vậy phê bình nó, còn con rận, trên người nương ngươi là ta cũng đã từng có con rận, kia cũng không phải sinh vật rất đáng sợ a, cho dù nó chạy đến trên người ta, cũng không có vấn đề gì ngươi hiểu chưa?”





“Không sai, ngươi cũng nói qua đó là đã từng. Đều không phải hiện tại, nếu như hiện tại ngươi đem con… con rận trở lại ngọa thất, ngươi hẳn là biết phụ thân sẽ có biện pháp gì đúng không? Ngươi cũng biết những con dê con này sẽ phải chịu hậu quả như thế nào chứ? Ta cũng rất rõ ràng, phụ thân chịu được ngươi liên tục mua dê con là đã nhẫn nại rất khổ cực rồi, ta nghĩ, hắn hẳn là sẽ rất thích có một lý do bang trợ (3) hắn đem những con dê con này trừ diệt tận gốc.”




Bách Vị hận đến hai hàm răng đều nghiến chặt lại, thằng nhóc con này thật sự là con hắn sao? Vì sao hắn lại khôn khéo như thế, nga, được rồi, điểm ấy là giống phụ thân hắn rồi, xem ra tìm một đối tượng quá khôn khéo có đôi khi cũng là sai lầm a, bất quá hiện tại mới tính lại thì đã… quá muộn.




Bách Vị vội vàng nhìn nhi tử đại nhân nhà mình, nhịn không được khẩn cầu nói:




“Hàm Hàm, ngươi để ta tái ngoạn một hồi đi, chỉ một hồi có được hay không? Ngươi cùng cha ngươi cũng không nhượng ta ăn cỏ rồi, chẳng lẽ còn muốn cướp đoạt niềm vui ngoạn dê con của ta sao? Này quá tàn nhẫn.”




“Mẫu thân đại nhân, rất xin lỗi, ta nghĩ ta sẽ không thỏa mãn yêu cầu này của ngươi, bởi vì ngươi cũng rõ ràng, ta rất nhanh sẽ đến giờ đi ngủ buổi chiều, dù sao ta mới còn không đến ba tuổi đúng hay không? Cho nên ta rõ ràng hơn chính là: ngươi hiện tại căn bản là có ý đồ, ngươi muốn cùng ta dây dưa, đợi đến khi ta đi ngủ rồi, như vậy ngươi có thể chạy đến chuồng dê ăn vụng cỏ khô rồi, đối với tính toán nhỏ nhặt này của ngươi, ta chỉ có thể nói xin lỗi.”




Giang Thiên Vị lần thứ hai ngẩng đầu nhìn trời:




“Nga, mẫu thân đại nhân, ngươi ra đi, đến lúc rồi, nếu như ngươi còn không ra, buổi tối ta sẽ nói cho phụ thân hôm nay ngươi lại ăn vụng cỏ xanh, như vậy ngày ngày mai ngươi cũng đừng nghĩ muốn ăn một viên cỏ xanh nào.”




”Giang Thiên Vị…”




Bách Vị bi phẫn mà quát. Nhìn một cái, lại nhìn một cái, hắn có phải là do chính mình sinh ra không vậy? Quả thực hắn là con giun trong bụng ta mà, ngay cả tiểu chủ ý len lén có trong bụng ta hắn đều có thể thấy hết rõ ràng, Bách Vị lần thứ hai oán giận chính mình vì sao muốn tìm người ưu tú như Giang Hãn, thế cho nên mới sinh ra nhi tử ưu tú như vậy.




“Mẫu thân đại nhân.”




Giang Thiên Vị đứng dậy, con mắt nhìn thẳng Bách Vị, không sợ chút nào, hơn nữa nơi nào đó trên mặt hắn giống như có viết mấy chữ ”Mau theo ta đi”.




Bách Vị trừng mắt nhìn nhi tử một lát, rốt cục bởi vì chính mình chột dạ mà phải cúi đầu, oán hận nói:




“Được rồi, đi thì đi, ngươi… ngươi tiểu hài tử vong ân phụ nghĩa chờ mà xem, ngươi… bổn dương ta không dễ chọc đâu.”




“Không sai, tiểu dương ta cũng không phải dễ chọc đâu.”




Giang Thiên Vị rốt cục mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, Bách Vị nghe xong câu này quả thật muốn chết đứng ngay tại chỗ, này… nhi tử này năng lực học tập cũng quá mạnh mẽ rồi, vốn là tiểu dương… Nga, lão Thiên a…




Trong bữa cơm tối, Bách Vị ủy khuất khuất hướng trượng phu đại nhân tố cáo tội trạng của nhi tử nhà mình, sau đó hắn thấy trượng phu đại nhân vỗ vỗ tiểu vai non nớt của nhi tử, sau đó lại gắp một cái đùi gà vào bát hắn, cười to nói:




“Nhi tử, làm tốt lắm, tới, đây là cha thưởng cho cho ngươi, sau này còn muốn ngươi không ngừng cố gắng, hảo hảo trông coi nương ngươi, ha hả, hắn rất không nghe lời, có đúng hay không?”




Hàm Hàm nghiêm trang gật đầu:




“Không sai, mẫu thân rất không nghe lời, nghĩ muốn lén ăn cỏ khô.”





Hắn vừa nói, Giang Hãn một bên nhìn hắn gật đầu khen ngợi, trong miệng lẩm bẩm nói:




“Ai nha không sai, thực sự không sai, không hổ là ta nhi tử của Giang Hãn ta a…”




Bách Vị khóc không ra nước mắt, hai phụ tử này rõ ràng là quyết định rồi, hết lần này tới lần khác đối mặt bá quyền chủ nghĩa (4), hắn không có một có chút lợi thế nào để phản kháng, chỉ có thể một ngụm xé rách những thứ đồ khó ăn này cho hả giận, hình như là bánh màn thầu gì đó, không có khăn tay, hiện tại thì đem nó làm khăn tay vậy.




Ban đêm trời đầy sao, Giang Hãn và Hàm Hàm bên người đã sớm ngủ say.




Bách Vị trằn trọc không ngủ được, trong lòng suy tư về biện pháp phản kháng, không thể tiếp tục như vậy, nếu còn như vậy, hai phụ tử kia sớm muộn ngay cả cỏ xanh mỗi ngày đang cấp cho mình cũng sẽ bị tước đoạt mất. Hắn đang suy nghĩ xem nên phản kháng như thế nào, bỗng nhiên chợt nghe nhi tử bên người trở mình một cái, sau đó giọng trẻ con tức giận nói mớ:




“Nương nương… ta yêu ngươi… Đừng, đừng… ăn cỏ… nữa, không có… không có dinh dưỡng…”




Bách Vị sửng sốt, tiếp theo chợt nghe bên kia Giang Hãn cũng trở mình, trong miệng thì thào nói:




“Bách Vị, Hàm Hàm, ta yêu các ngươi, ta sẽ luôn luôn bảo hộ các ngươi bảo vệ các ngươi… Vĩnh viễn… chúng ta… vĩnh viễn cùng một chỗ…”




Bách Vị ngây người, vành mắt có chút hồng lên, nhưng môi hắn lại cong lên thành một nụ cười, nghĩ thầm trong lòng:




Nếu thế thì.. cứ như vậy đi, không ăn cây cỏ sẽ không ăn cây cỏ, không có tiểu dê con sẽ không có tiểu dê con, chỉ cần có bọn họ, có hai phụ tử bọn họ, ta trên đời này chính là người hạnh phúc nhất, không sai, là người hạnh phúc nhất. Mang theo dáng tươi cười thỏa mãn, hắn cũng dần dần chìm vào mộng đẹp.




Chú thích:




(1) bất diệc nhạc hồ: chơi đùa đến muốn điên luôn




(2) thiên kinh địa nghĩa: chuyện hiển nhiên, lẽ dĩ nhiên




(3) bang trợ: trợ giúp, giúp đỡ




(4) bá quyền chủ nghĩa: dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế người khác




Hoàn